Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vô Trảo Dã Thú - Không Móng Vuốt Cũng Là Dã Thú

Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vì để sớm quay về bộ tộc, buổi tối hai người chỉ tùy tiện săn vài con mồi để ăn, thân thể hình thú của thú nhân dị thường ấm áp, buổi tối Mạc Tuy đốt đống lửa liền trực tiếp ngủ ở da lông êm ấi nhiệt độ ổn định, lộ trình vốn cần bốn ngày, trưa ngày thứ ba đã thấy bộ tộc của Khế Gia.

Khế Gia biến thành hình người liền lôi kéo Mạc Tuy đi vào bộ tộc, tộc nhân nhóm hai nhóm ba trên đường thấy trên cổ Khế Gia đeo răng giác thú, đều lộ ra nụ cười rất cao hứng khen ngợi Khế Gia là dũng sĩ trong tộc. Có chút ngượng ngùng cười cười, Khế Gia vẫn nhận những lời khen này, mang theo Mạc Tuy đến trướng của tộc trưởng.

Tộc trưởng một thân cơ bắp rắn chắc dị thường, nghe Khế Gia nói hình thú của ông là gấu, khiến Mạc Tuy cảm thấy thật khốc, thấy Khế Gia cao hứng bừng bừng kể cho tộc trưởng nghe những chuyện xảy ra dọc đường, hình dạng tràn ngập sức sống khiến Mạc Tuy không khỏi cong khóe môi.

“Nếu Mạc tới bộ lạc chúng ta, nhất định sẽ cùng mọi người ở chung rất tốt.” Khế Gia mong đợi nhìn tộc trưởng, lại nhìn nhìn Mạc Tuy từ khi tiến vào nhà tộc trưởng đều chưa nói một câu nào.

“Còn chưa thành niên đã có thể sống một mình trong rừng rậm, quả thật có vài phần bản lĩnh.” Tộc trưởng nhìn Mạc Tuy đi theo sau Khế Gia chỉ cao hơn bả vai ông một chút, trong mắt có vài phần tán thưởng, “Đứa nhỏ có thiên phú như vậy, bộ tộc của ngươi có thể mặc ngươi bỏ đi lưu lạc, ta nghĩ không ra nguyên do.”

Không có bộ tộc nào sẽ thiện lương đến mức thú nhân tùy tiện nào cũng tiếp nhận, đối với sự cẩn thận của tộc trưởng, Mạc Tuy vẫn rất thích, đón lời bắt đầu nói bừa lừa người: “Hình thú của ta quá xấu xí, không chỉ là bản thân ta, cha mẹ ta thậm chí tộc nhân đều không thích, ta không thích dùng hình thú đi săn, bọn họ cảm thấy thú nhân hình người thì không cách nào đi săn giống hình thú, thế nhưng ta cảm thấy cho dù chỉ dùng hình người, con mồi ta bắt được cũng sẽ không kém hơn hình thú, không ai tin tưởng ta, bọn họ nghĩ ta là phế vật, vì vậy ta liền chạy đi.”

Bộ tộc thời kì hoang dã vì để sinh tồn, đấm đá lẫn nhau cơ bản không tồn tại, cũng không có thú nhân sẽ dưới tình huống bộ tộc chính mình có thể sống tốt lại chạy đi lưu lạc, trong mắt tộc trưởng lộ ra một tia thương xót, ngữ khí cũng ôn hòa hơn: “Ngươi thành niên chưa?”

“Qua hết mùa đông năm nay ta liền thành niên.” Mạc Tuy nghiêng nghiêng đầu, biểu tình vô tội lại tự tin, “Bất quá cho dù ta chưa thành niên, bản lĩnh đi săn cũng sẽ không kém hơn Khế Gia.”

“Khế Gia là dũng sĩ có tiềm lực nhất trẻ tuổi nhất của chúng ta đấy.” Tộc trưởng cười ha hả, bàn tay rộng lớn xoa xoa đầu Mạc Tuy, nhìn về phía Khế Gia, “Nếu Mạc là do ngươi mang về, như vậy Khế Gia, ta liền giao Mạc cho dũng sĩ thành niên trẻ tuổi nhất bộ tộc là ngươi nhé.”

Ánh mắt sáng ngời của Khế Gia cười híp cả lại, hiển nhiên cách nói dũng sĩ thành niên vuốt lông cậu rất tốt, đang muốn lôi kéo Mạc Tuy ra ngoài làm quen một chút, lại phát hiện Mạc Tuy nhéo nhéo tay cậu, không khỏi nghi ngờ nhìn về phía Mạc Tuy.

Mạc Tuy cười cười với cậu, quay đầu nhìn về phía tộc trưởng: “Bộ tộc của ngài có thể thu lưu ta, ta rất cảm kích.” Nói một ít lời lễ phép thông dụng của bộ tộc thú nhân.

Theo tình huống bình thường thú nhân vị thành niên sẽ ở cùng cha mẹ, Mạc Tuy cho rằng Khế Gia sẽ dẫn hắn tới nơi ở cha mẹ cậu, nhưng sau khi nhìn thấy phòng ở rõ ràng theo phong cách đơn độc, không khỏi hỏi: “Ngươi không ở chung với cha mẹ sao?”

Cửa da thú đã tích đầy bụi, Khế Gia tiện tay kéo xuống ném qua một bên, rất tự nhiên nói: “Ta không có cha mẹ, một lần cha đi săn liền không trở về nữa, mẹ hình như sau khi sinh ta liền bệnh cũng mất rồi.” Khế Gia đi vào nhà, vừa kéo da thú trên cửa sổ đã tích đầy bụi xuống, vừa không chút để ý nói, “Thú nhân vị thành niên không có cha mẹ được tộc trưởng nuôi lớn, ta đã sống một mình rất lâu rồi.”

Thú nhân trong bộ tộc, tình huống giống Khế Gia cũng không ít, bất quá cho dù vậy, Mạc Tuy vẫn cảm thấy một mình trưởng thành còn có thể chính chắn như vậy, Khế Gia vừa kiên cường lại đặc biệt đáng yêu.

“Về sau chúng ta liền chăm sóc lẫn nhau thật tốt nhé.” Đặt gùi xuống đất, Mạc Tuy vừa giúp Khế Gia tháo da thú bẩn, vừa nói.

Tuy rằng tộc trưởng giao Mạc Tuy cho Khế Gia, nhưng hai người cùng ở nhà Khế Gia lại có vẻ chật, cũng may gần chỗ ở của Khế Gia không có nhiều người, xây một căn nhà mới bên cạnh cũng rất tiện. Nếu đã chuẩn bị sinh sống lâu dài, Mạc Tuy nghĩ phải xây nhà thoải mái một chút. Nhà trong bộ tộc thú nhân chủ yếu chỉ dùng tảng đá và bùn dính xây thành, chỗ cửa và cửa sổ khoét thành lỗ, dùng ván gỗ hoặc da thú che lại, bên ngoài tùy tiện cắm một vòng hàng rào vây thành sân liền coi như xong việc.

Nhà Khế Gia là tộc nhân giúp cậu xây lúc cậu còn nhỏ, hiện tại cũng cảm thấy hai người vào ở tựa hồ có chút bó tay bó chân, Mạc Tuy nói muốn xây nhà mới, Khế Gia rất cao hứng tán thành, thế nhưng lại lộ ra biểu tình khổ sở: “Hiện tại ta đã thành niên rồi, trở lại bộ tộc phải cùng mọi người đi săn, Mạc ở một mình sẽ rất khổ cực đó.”

Bộ dạng uể oải tựa hồ ngay cả lỗ tai đều cụp xuống của Khế Gia thật sự đáng yêu, khiến Mạc Tuy nhịn không được đưa tay xoa xoa đầu cậu: “Ngươi có phải quên lúc ngươi bị thương là ai chiếu cố ngươi rồi không?”

Đồ trong nhà Khế Gia không nhiều lắm, dọn dẹp cũng nhanh, sau khi tháo toàn bộ da thú xuống đem đi giặt, Mạc Tuy thuận tiện mò trong sông hai con cá và một sọt nhỏ tôm sông, lúc quay về Khế Gia đã đốt lửa xong, đang cầm tảng đá gọt thành đá phiến, bên cạnh đặt chén và muỗng gỗ mới làm xong. Ăn quen đồ Mạc Tuy làm rồi, Khế Gia cũng không động thủ nấu nướng nữa, vốn thú nhân không thích loại con mồi mang theo mùi đất như cá, nhưng sau khi ăn cá Mạc Tuy nướng, địa vị của cá trong thực đơn của Khế Gia cấp tốc thăng lên.

Động vật thời kỳ hoang dã đều rất lớn, cá Mạc Tuy mang về một con cũng cỡ năm sáu cân, một con nấu canh một con nướng, Mạc Tuy dùng đá phiến chiên thịt. Tuy đá phiến chiên chậm nhưng nhiệt độ khỏi phải nói, Mạc Tuy chiên thịt Khế Gia ngồi xổm bên cạnh cầm chén chờ ăn, sức ăn của Mạc Tuy không bằng cậu, mỗi lần thịt mới chiên xong ném vào chén, Khế Gia không sợ nóng trực tiếp xé làm hai phần, phần lớn trực tiếp ném vào miệng lớn nuốt xuống, phần nhỏ hơn xé thành miếng, trực tiếp đút tới bên miệng Mạc Tuy.

Hương vị thịt nướng đầy miệng khiến Khế Gia cảm thấy thỏa mãn không gì sánh được, hạnh phúc híp mắt lại: “Về sau mỗi ngày Mạc nấu cơm cho ta đi, đi săn giao cho ta.”

Mạc Tuy ném miếng thịt cuối cùng vào trong chén Khế Gia, cười như không cười nhìn cậu: “Ta lại không phải giống cái, bàn về năng lực đi săn, ta cho rằng mấy ngày nay ngươi chỉ có thể hái nấm nên hiểu rõ ta cũng là một thú nhân đủ tư cách, xem ra vẫn cần đánh một trận cho ngươi tự trải nghiệm sâu sắc?”

Vốn trong rừng rậm ẩn núp nguy hiểm khắp nơi, hai người không nghĩ tới vấn đề so tài, hiện tại đã về tới bộ tộc, nghe được Mạc Tuy nói vật, ánh mắt Khế Gia lập tức sáng lên: “Chờ chúng ta ăn trưa xong thì đánh một trận đi! Ta không dùng hình thú đánh với ngươi.”

“Ngươi đừng khóc cầu xin tha thứ là được.” Mạc Tuy cười như không cười nhìn Khế Gia, chỉ là chênh lệch thể trạng và chiều cao giữa hai người thật sự khiến lời này không có sức thuyết phục.

Trước khi còn chưa trưởng thành, thể chất thú nhân đều phi thường cấp tốc, tiêu hao năng lượng cũng nhiều, bởi vậy Mạc Tuy cũng ăn không ít thịt cá, hai người ăn xong, Khế Gia mang đá phiến và chén đũa đến bờ sông rửa, Mạc Tuy đem da thú giặt xong đi phơi khô.

Thông thường da lông hơi nhỏ nhẵn nhụi một chút dùng để làm quần áo, mặc dù chỉ là quấn quanh vị trí quan trọng gia công cũng tương đối thô sơ, mà da lông thô ráp hơn dùng để làm đệm, khản trải giường, rèm cửa sổ. Miếng váy da trên người Khế Gia chỉ có thể che mông và tiểu kê kê kia ra vào rừng một chuyến đã hơi rách, vừa vặn lúc trước Mạc Tuy tích trữ không ít da lông con mồi, trên tay lại không có chuyện gì làm, liền trực tiếp làm cho Khế Gia một cái váy da khác.

Khế Gia rửa xong bộ đồ ăn trở về liền nhận được váy da mới, phấn chấn đến mức chiến ý cuộn trào mãnh liệt, lôi kéo Mạc Tuy muốn đánh một trận. Sân trước nhà Khế Gia đủ lớn, hai người trực tiếp đánh luôn, bình thường Khế Gia đi săn đều dùng hình thú, nắm tay tuy rằng rất có lực, kỹ xảo lại khuyết thiếu quá mức, một hai cái đã bị quật ngã.

Khế Gia bị áp nằm sấp trên đất, Mạc Tuy đặt mông ngồi trên lưng Khế Gia, bắt ngược một tay Khế Gia, khiến cậu oa oa kêu đau: “Mạc… Buông ra, đau sắp gảy rồi…”

Mạc Tuy buông lỏng lực tay một chút, ghé vào trên lưng Khế Gia kề vào tai cậu cười xấu xa: “Còn dám bảo ta ngày ngày rúc trong nhà nấu cơm cho ngươi không?”

“Không dám…” Khế Gia đáng thương hề hề giật giật người, trên mặt dính đầy đất, ánh mắt lại phát sáng, “Mạc mau dạy ta, về sau chúng ta có thể bắt được càng nhiều con mồi, mùa đông cũng sẽ không chịu đói nữa.”

Hai người đều chỉ mặc váy da nhỏ, tay chân quấn nhau khá kịch liệt, vừa nãy đánh nhau không cảm thấy, bây giờ bị Khế Gia nhìn như vậy, Mạc Tuy chỉ cảm thấy da dẻ dưới tay mình mềm dẻo và co dãn thật tốt, tràn đầy sức bật, nơi dán chặt mông Khế Gia có chút nóng lên.

Ánh mắt Mạc Tuy đổi đổi lại lập tức khôi phục bình thường, như không có chuyện gì buông Khế Gia ra, sau đó kéo người từ dưới đất lên, giúp cậu phủi bụi trên mặt: “Chờ ngày mai ngươi săn thú về sẽ dạy ngươi, chúng ta còn phải che nhà lại đã.”
« Chương TrướcChương Tiếp »