- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Không
- Vô Trảo Dã Thú - Không Móng Vuốt Cũng Là Dã Thú
- Chương 18
Vô Trảo Dã Thú - Không Móng Vuốt Cũng Là Dã Thú
Chương 18
Khế Gia nằm trong một đống vải bố mất trật tự ngủ mê mệt, phần lưng lộ ra ngoài đều là vết tích đủ màu, Mạc Tuy hơi nhếch khóe môi, rất hài lòng hôn hôn lên cái trán đều là mồ hôi của Khế Gia, tùy tiện khoác da thú ra gian ngoài nấu nước.
Khế Gia hoàn toàn mở rộng chính mình giằng co cả đêm ngủ như chết, cho dù trong lúc Mạc Tuy đổi ga giường vải bố ôm cậu qua một bên cũng chỉ khẽ nhíu mày giật giật, thân thể được da thú thấp nước xử lý sạch sẽ, chỗ phía sau cũng được Mạc Tuy xác nhận không chảy máu, rửa sạch xong thoa thuốc mỡ giảm sưng đã sớm lấy ở chỗ Y Tư, thu dọn xong tất cả vết tích mờ ám, Mạc Tuy lật người ta lại ôm vào lòng, rất hài lòng đi ngủ.
Hôm sau ngủ tới buổi trưa hai người mới tỉnh, Mạc Tuy còn chưa tỉnh bao lâu Khế Gia đã động đậy tỉnh lại, Mạc Tuy nhìn Khế Gia mơ mơ màng màng mở mắt ra, ánh mắt hai người đối diện, thần sắc Khế Gia từ mê man tới ngẩn ra cuối cùng mặt nhanh chóng đỏ lên, phản ứng ngây thơ đáng yêu làm Mạc Tuy thiếu chút nữa thú tính đại phát.
Tuy rằng say đến mức không thể dùng lý trí chỉ huy thân thể, Khế Gia vẫn nhớ rất rõ chuyện xảy ra tối hôm qua, cảm giác sưng tấy nơi nào đó phía sau đặc biệt chân thực, Khế Gia sau khi xấu hổ cũng cao hứng, tuy có hơi ngượng ngùng, thế nhưng quả thật phi thường thoải mái, ánh mắt Mạc nhìn cậu giống như muốn nuốt cậu vào bụng khiến cả người cậu càng khoan khoái.
Lực khôi phục của thân thể thú nhân phi thường tốt, Khế Gia ngoại trừ thắt lưng có hơi nhức mỏi nơi nào đó khó có thể mở miệng trướng trướng, tuy một thân bị Mạc Tuy đánh dấu, vẫn có thể hoạt động như thường. Bất quá cho dù Khế Gia nói mình không có việc gì, Mạc Tuy cũng sẽ không cho Khế Gia đi săn. Nấu nồi canh thịt làm cơm trưa, Mạc Tuy liền vào rừng đi săn, bởi vì ăn được miếng thịt đã muốn ăn từ rất lâu, cả người Mạc Tuy đều tản ra khí tức sung sướиɠ, ngay cả thời gian đi săn đều bỏ qua trâu rừng con sửa thành săn một con nai chất thịt càng tươi.
Mạc Tuy khiêng nai trực tiếp tới nhà Y Tư tháo một cái chân nai làm quà cảm ơn, khiến Y Tư không hiểu ra sao.
“Hôm nay sao thế này?” Y Tư vừa chỉnh lý lại thảo dược vừa kỳ quái nhìn mặt Mạc Tuy cho dù không có biểu tình gì cũng làm người ta cảm thấy có chỗ nào không đúng.
“Thuốc mỡ dùng để giảm sưng lần trước ngươi cho ta xài phi thường tốt.” Mạc Tuy lộ ra nụ cười coi như mất tự nhiên.
Vẻ mặt Y Tư từ nghi hoặc từ từ biến thành hiểu rõ, khuôn mặt không dám lộ ra biểu cảm quá kinh ngạc có vẻ vặn vẹo, anh nhìn thoáng qua Tát Phi tưới nước cho thảo dược cách đó không xa, hạ thấp giọng hỏi: “Lẽ nào các ngươi…”
Mạc Tuy cười càng thêm mất tự nhiên gật đầu, trong mắt tràn đầy ý cười ôn nhu không giấu được.
Y Tư từ trên xuống dưới tỉ mỉ quan sát Mạc Tuy một lần, không biết nghĩ tới cái gì mặt hơi đỏ lên, ho nhẹ một tiếng nói “Ngươi chờ một chút.” liền vào phòng lấy ra một lọ gốm nhỏ thoạt nhìn không khách lắm thuốc trị ngoại thương, vẻ mặt không được tự nhiên len lén nhét vào trong tay Mạc Tuy, nhãn thần cũng bay lơ lửng: “Khế Gia dầu gì cũng là dũng sĩ trong tộc chúng ta, vẫn cần chú ý thân thể một chút, cho dù thú nhân chịu nổi dày vò, tốt nhất vẫn cần… ôn nhu chút.”
“Ta biết.” Mạc Tuy nhẹ giọng cười, cất lọ gốm nhỏ vào người, ý tốt của Y Tư hắn nhận, tiếp đó lại cắt một cái chân trước, đưa cho Y Tư, “Cảm ơn.”
Y Tư cũng không từ chối nhận lấy, chỉ là trên mặt còn mang theo màu đỏ khả nghi.
Khi Mạc Tuy mang theo con mồi về nhà, Khế Gia đã dọn dẹp chuồng gà, bắt đầu mài bột mì, cuộc sống bộ tộc thú nhân kỳ thật tương đối đơn điệu, tất cả việc làm đều là vì có cuộc sống tốt hơn, Mạc Tuy vứt con mồi qua một bên ôm lấy người từ sau lưng, nghĩ xem lúc nào đó phải gia tăng chút sinh hoạt tình thú.
Thừa dịp Khế Gia đi xử lý con mồi, Mạc Tuy mở lọ gốm Y Tư cho nhìn một cái, bên trong là một loại cao mang theo mùi thảo dược, cũng không biết làm sao Y Tư làm ra được. Khế Gia lột da lóc xương con mồi ngồi chồm hổm dưới đất, bắp đùi thon dài hữu lực rắn chắc, váy da ngắn ngủn miễn cưỡng phủ qua mông, giữa gốc đùi lưu lại một mảng bóng tối, khiến ánh mắt Mạc Tuy tối sầm.
Bữa tối Mạc Tuy làm khoai từ hầm tim nai và sườn nai nướng, Mạc Tuy lấy ra vò rượu nho còn dư lại chút xíu cười như không cười hỏi Khế Gia còn muốn uống không, lời còn chưa dứt liền thấy Khế Gia lắc đầu vô cùng nhanh.
“Kỳ thật uống một chút không sao đâu.” Mạc Tuy thong thả ung dung nói, rót cho mình một ly rượu từ từ uống.
Biểu tình Khế Gia rất xoắn xuýt, trơ mắt nhìn rượu màu tím đậm trong ly Mạc Tuy lại ép buộc mình không được bị mê hoặc, thế nhưng… Thật sự rất muốn uống a.
“Vẫn là chờ lần sau đi.” Khế Gia nuốt từng ngụm nước bọt, sau mặt sang một bên, xé sườn nai.
“Lần này uống hết, lần sau phải chờ tới mùa thu.” Mạc Tuy có chút tiếc nuối nói, chỉ thấy Khế Gia nhanh chóng quay đầu, xoắn xuýt nhìn chất lỏng trong ly Mạc Tuy, chỉ là giáo huấn tối hôm qua quá lớn, cậu thật sợ chính mình uống say lại gây ra chuyện gì nữa.
Cười khẽ một tiếng nâng ly rót vào miệng, Mạc Tuy ôm chầm cổ Khế Gia hôn lên, Khế Gia muốn đẩy Mạc Tuy ra trong tay lại cầm sườn nai không ra tay được, dịch rượu thơm nồng từ kẽ môi chảy vào, tư vị ngọt ngào khiến Khế Gia luyến tiếc từ chối, để Mạc Tuy được một tấc lại muốn tiến một thước hôn thật dài một hồi, qua một lúc lâu mới buông tay, đôi môi bởi vì hôn mà màu sắc rất diễm lệ nhếch lên độ cung nhợt nhạt, như không có chuyện gì xảy ra cầm một miếng sườn nai lên: “Uống một chút không sao.”
Mặt Khế Gia trong nháy mắt đỏ lên, sườn nai trong tay không biết nên ăn hay nên buông, thấp giọng nói lầm bầm: “Ta có thể tự uống.”
Hai người ăn xong dọn dẹp đi tắm, ga giường vải bố lúc trước đã làm dơ nên đổi tạm một tấm mỏng, hiện tại muốn ngủ Mạc Tuy lại lấy ra một tấm mới chuẩn bị thay lên. Khế Gia không biết tại sao đổi ga giường liền phát hiện ra tình trạng này, cậu thấy dưới ánh đèn mỡ thú lờ mờ gò má Mạc Tuy thoạt trông phá lệ nhu hòa, không tự chủ được đưa tay sờ sờ, liền bị kéo qua đè lên giường, chờ Khế Gia lấy lại tinh thần cậu và Mạc Tuy đã dính sát vào nhau, bộ vị trướng tới phát đau bị Mạc Tuy nắm trong tay, ngón tay thon dài dính chất lỏng trắng tinh mát lạnh thăm dò vào trong cơ thể.
“Khó chịu sao?” Thanh âm khàn khàn vang lên bên tai, môi ấm áp dán bên cổ hôn nhẹ, khiến Khế Gia run lên, kịch liệt thở hổn hển, phần đỉnh nhỏ xuống chất lỏng trong suốt dính ướt, vừa mở miệng liền phát ra một tiếng thở dốc khó nhịn khiến Khế Gia mím mím môi, lắc đầu.
Địa phương sau lưng bị mở rộng đủ lớn, Mạc Tuy buông tay trước người Khế Gia, tách hai chân Khế Gia ra thành tư thế quỳ sấp, một tay chống bên sườn Khế Gia, một tay xoay đầu Khế Gia ôn nhu hôn môi, phía sau chậm rãi tiến vào. Bộ vị dùng đủ thuốc mỡ thuận lợi tiếp nhận Mạc Tuy, lúc chặt chẽ kết hợp phát ra thanh âm dính dấp khiến Khế Gia xấu hổ cả người đều căng thẳng, động tác phía sau từ chậm tới nhanh, cảm giác tê dại làm ánh mắt Khế Gia dần dần tan rã, không tự chủ đưa tay muốn an ủi nơi trướng đau, chỉ là vừa cầm lấy đã bị tay Mạc Tuy phủ lên, hết sức chậm rãi ma sát, làm Khế Gia khó nhịn vặn vẹo.
“Nhanh… Nhanh lên một chút…” Khế Gia thở hổn hển, phía sau trùng điệp va chạm vừa vặn cọ qua địa phương tê dại nhất khiến cậu kêu rên, bàn tay bị nắm đột nhiên nhanh chóng chuyển động, âm thanh lép nhép làm mặt Khế Gia càng phát sốt, tốc độ gia tốc khiến tư duy rất nhanh bị đánh nát.
Khế Gia không biết chính mình rốt cuộc kêu cái gì, cảm giác cực hạn qua đi, Khế Gia dồn dập thở dốc, toàn thân đều không có khí lực, được Mạc Tuy gắt gao ôm trong ngực. Thứ ngậm trong nơi nào đó sau khi kịch liệt co rút vẫn nóng cứng như cũ, Khế Gia vừa lấy lại tinh thần, chợt nghe thanh âm khàn khàn của Mạc Tuy ghé vào lỗ tai cậu cười nói: “Khế Gia ngươi xem, ga giường vừa giặt sạch lại bị ngươi làm dơ nè…”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Không
- Vô Trảo Dã Thú - Không Móng Vuốt Cũng Là Dã Thú
- Chương 18