Chương 8

Triệu Nam Thiên lái xe vừa nhanh lại ổn. Hai mươi phút sau trang viên Vân Đình thấy ở xa xa.

Dường như nơi này sắp cử hành một yến hội tư nhân cấp bậc cao, một số xe sang trọng muốn đi vào đều bị ngăn bên ngoài, chờ bảo vệ cẩn thận kiểm tra đối chiếu thân phận của người được mời.

Thế nhưng xe của Tô Mục Tuyết lại một đường thông suốt, phảng phất như cô là vai chính được mọi người nhìn chằm chằm.

Triệu Nam Thiên dò xét hỏi: “Hôm nay là sinh nhật cô?”

Tô Mục Tuyết sững sờ chốc lát sau đó cười đến run rẩy cả người.

Tin tức chấn động cả Đông Châu thế mà anh lại không biết?

Nụ cười kia phảng phất như nước sông xuân ấm áp, khiến đáy lòng Triệu Nam Thiên xuất hiện từng tầng rung động.

Tô Mục Tuyết cũng không ngại với ánh mắt nóng bỏng của Triệu Nam Thiên, “Xem đủ rồi?”

Cô tháo kính râm xuống, dặm phấn lại.

“Xem đủ rồi thì thu ngươi vẻ mặt bỉ ổi của anh đi. Hôm nay là lễ đính hôn của tôi, một hồi nữa sau khi xuống xe nếu như anh còn dám nhìn tôi với ánh mắt như vậy, tuyệt đối sẽ bị người đánh ra ngoài!”

Két…!

Ferrari tính năng tốt phanh gấp tại chỗ, bốn bánh xe ma sát ra tiếng vang quỷ dị.

Mọi người ở đây đều sợ hãi, đồng loạt nhìn lại!



Tô Mục Tuyết cũng sợ hết hồn, “Triệu Nam Thiên, anh làm cái quỷ gì vậy?”

Triệu Nam Thiên đen mặt, “Tô Mục Tuyết, cô muốn báo thù tôi cũng chẳng sao, thế nhưng cô cũng không thể giày xéo bản thân mình như vậy chứ? Tùy tiện tìm một người gả mình đi?”

Tô Mục Tuyết nhìn dáng vẻ tức giận của anh, tâm trạng bỗng vui lên nhiều, “Trả thù anh? Anh không khỏi quá đề cao chính mình đi?”

Triệu Nam Thiên nghiêng đầu hỏi, “Chẳng lẽ không đúng?”

“Dĩ nhiên không phải!”

Tô Mục Tuyết thở dài một hơi.

“Từ năm tám tuổi tôi và Ngụy Bắc Minh đã đính hôn, vì buổi tiệc đính hôn hôm nay tôi đã chờ tròn mười hai năm. Anh cảm thấy tôi đang trả thù anh sao?”

“Về phần tùy tiện tìm người mà anh nói, vậy lại càng buồn cười!”

“Trong danh sách nhà cực giàu Đông Châu, cậu cả nhà họ Ngụy là người thừa kế duy nhất của gia tộc tài sản ba mươi ngàn tỷ. Anh cảm thấy đây sẽ là một người tùy tiện?”

“Toàn bộ Đông Châu có vô số phụ nữ muốn cưới anh ta!”

Không biết có phải ảo giác hay không, Triệu Nam Thiên luôn cảm thấy trong giọng nói của cô có một chút tự giễu, nhưng khi nhìn dáng vẻ cô lại không giống như đang nói dối.

Anh không biết nên nói gì cho phải, một người phụ nữ giao lần đầu tiên cho mình, thế nhưng chỉ đảo mắt cô đã muốn gả cho một người đàn ông khác?

Mịa nó, việc này nghĩ thế nào cũng cảm thấy uất ức!

“Không cho đi!”



Tô Mục Tuyết còn cho rằng mình nghe lầm, vẻ mặt dở khóc dở cười, “Anh nói gì?”

“Tôi nói không cho cô đi!”

“Lý do?”

Giọng điệu của Triệu Nam Thiên rất bình tĩnh, phảng phất như anh đang trần thuật một sự thật không thể chối cãi, “Tôi đã nói rồi, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô!”

Tô Mục Tuyết châm chọc, “Triệu Nam Thiên, đầu óc anh không có vấn đề chứ? Muốn chịu trách nhiệm với tôi, chỉ bằng anh?”

Triệu Nam Thiên nghiêng đầu nhìn về phía cô, “Không sai, chỉ bằng tôi!”

Tô Mục Tuyết chấn động cả người. Dù là Ngụy Bắc Minh, nhưng tới bây giờ anh ta chưa từng có ánh mắt khiến cô rung động như vậy.

Loại cường thế và bá đạo bễ nghễ thiên hạ kia phảng phất như có thể chấn nát tâm linh người nhỏ yếu.

Cô hít sâu một hơi, một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, “Đừng có nằm mơ!”

Triệu Nam Thiên cũng không tức giận, “Tôi đang rất nghiêm túc.”

“Rất nghiêm túc? Anh có tư cách gì để tranh với cậu cả nhà họ Ngụy? Trong mắt anh ta, sợ rằng anh còn chẳng bằng một con kiến!”

Tô Mục Tuyết không chút lưu tình muốn xé toang lớp mặt nạ dối trá kia.

Thấy Triệu Nam Thiên không nói chuyện, cô lại cười lạnh: “Cho dù đầu óc tôi bị úng nước, nhưng anh có thể lấy gì để nuôi tôi? Tiền lương mỗi tháng mười lăm triệu sao? Đừng nói đùa!”