- Làm ơn giữ tự trọng!
Kiều Nhật Vy trở nên kiên quyết và lạnh lùng. Nhưng bộ dạng lạnh lùng trong khi không mặc quần áo cũng rất nữ tính, Khải Phong không thể nhịn mà cười òa cả lên.
- Cái gì chứ! Anh dám cười...hả?
Anh không nói gì, bước trở lại ghế, lấy tay lau vết máu trên miệng mình, mỉm cười nhẹ nhàng, lại xoa xoa vết cắn ấy. Ái chà chà! Là sao đây!?
Anh quay người ngồi xuống đã thấy cô gục mặt xuống, có vẻ tức tưởi, nước mắt rơi ướt một phần cái chăn. Lâm Khải Phong không khỏi ngạc nhiên, Không phải vừa mới max lạnh lùng bây giờ thì lại mít ướt, sao có thể thay đổi 360 độ trong vài giây như thế. Anh cũng muốn miệng mình mở ra, hỏi thăm vài câu nhưng lại thôi.
Thấy anh im như chết, cô càng bực bội hơn mà quát lên:
- Đây là nụ hôn đầu của tôi đấy, có biết không hả! Tưởng sẽ được trao nụ hôn đầu cho bạch tử hoàng mã, à không Bạch Mã Hoàng Tử, vậy mà anh đã...Bây giờ nín thin như chết thế là sao hả?
Không chịu ngồi im, cô tiếp tục đứng lên, vào phòng tắm, lấy quần áo, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm đủ điều:"Không biết tôi lấy chồng hay lấy phải một cái tượng sáp nữa! Ghét thật!".
Nghe những lời nói đó, Khải Phong cũng cảm thấy vui vẻ và hào hứng hẳn lên. Lần đầu tiên anh hôn cô, lần đầu tiên anh biết rung động trước một người con gái_Người mà anh luôn luôn cho rằng sẽ không bao giờ gần gũi được, đừng nói chi đến chuyện yêu đương mà gia đình ép buộc anh kết hôn với cô ấy. Cảm giác đó thật khó mà diễn tả bằng lời lẽ! Tựa như có ai đó đang dùng bàn tay ấm áp của họ sưởi ấm trái tim anh, làm cho anh không còn cảm giác cô đơn như trước, nhìn thấy người ấy lại mỉm cười như người điên.
Lâm Khải Phong nhìn theo cô bước vào phòng tắm, vẫn còn giữ chặt cái chăn, không chịu buông tha, anh liền mở miệng, giọng điệu ma quái:
- Cái gì không muốn thấy cũng đã thấy hết rồi, không cần che nữa đâu!
- Lâm Khải Phong, đi ra khỏi phòng tôi ngay!
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Đừng xem không như thế chứ, vote me!