Để chắc chắn Nhật Vy không giở trò lần nữa, Khải Phong phải ngồi trên ghế mà đợi cô thay đồ, chỉ cần cô bước chân ra khỏi phòng tắm thì sẽ kéo cô đi ngay tức khắc. Anh nhìn chằm chằm, mắt không chuyển hướng, tay chống lên cằm mỏi mệt đợi chờ.
Anh thầm nghĩ tại lí do gì mà anh phải miễn cưỡng tự mình đến đây, chỉ nhờ ơn cô gây ra mà bây giờ nhìn anh trông thật "gọn gàng". Áo sơ mi ướt sũng, lại còn bị cô cho ăn một bạt tai nhớ đời, bây giờ lại phải chờ đợi cô thay quần áo. Thật mệt mỏi! Nếu được, anh chỉ muốn ngã lưng và ngủ một giấc thật thoải mái. Bận bịu với mớ công việc ở Lâm Thị còn chưa xong, bây giờ phải lo cho cô. Lần đầu tiên anh phải đích thân lo lắng cho một người con gái nhưng lại cảm thấy vui vui phần nào!
Kiều Nhật Vy kéo rèm kính, bước ra. Cô mặc một chiếc váy trắng, có nếp gấp ở phần eo và đường viền bồng bềnh ở cổ với chất liệu
Georgette. Nó không quá đẳng cấp, cầu kỳ như vải chiffon nhưng từng đó cũng đủ mang lại nét thanh lịch, sang trọng và đầy quyến rũ cho người mặc. Khi bước ra, cô nghĩ rằng anh sẽ thốt lên những lời khen ngợi, "ôi cô thật dễ thương", "ôi cô thật xinh đẹp, trông quá ư mỹ miều",...
Nhưng "đời không như là mơ nên đời thường gϊếŧ chết mộng mơ". Khung cảnh trước mắt cô tựa như vùng đất của ngôn tình. Lâm Khải Phong mắt nhắm lại, một vài sợi tóc xõa xuống che đi một phần gương mặt vương tử của anh. Tay chống lên cằm, chân bắt chéo. Đặt biệt, anh không mặc áo khoác vest bên ngoài nên khuôn ngực rắn chắc cuốn hút lấy cô.
Kiều Nhật Vy không thể bất ngờ hơn, tại sao cô lại có một người chồng đẹp trai như thế, dù tính tình không ưa cho mấy. Cô trộm lại điện thoại, chụp ảnh, chụp rất nhiều ảnh của anh với nhiều góc khác nhau như rằng một vị nhϊếp ảnh gia đại tài.
Bỗng, cô bước đến gần anh, áp sát vào khuôn mặt anh.
- Nhìn từ vị trí này cũng đẹp quá ấy chứ!_Cô thốt ra những lời lẽ quá sức tự nhiên.
Cô định chụp (ảnh) đôi môi "mạnh mẽ" của anh nhưng...màn hình đen như than.
- Bị gì vậy chứ?_Nhật Vy bất ngờ.
Ai da! Thì ra là Khải Phong đã lấy tay che camera nên màn hình đen là đúng rồi.
- Hahahah (gượng cười)....Khải Phong! Anh thức từ lúc nào đó, hahah?!
Không cần trả lời, anh một tay ôm lấy vòng eo thon gọn của cô, tay còn lại ôm lấy phần gáy kéo cô gần anh thêm. Anh tóm cô dễ như trở bàn tay, hôn lấy đôi môi cô như kẻ cướp không giới hạn về tài sản mình đang cướp đi là bao nhiêu. Nuốt trọn những gì ngọt ngào từ đôi môi ấy, càng lúc càng mạnh mẽ hơn. Nhật Vy thở gấp, hay thở cũng chẳng được, cố đẩy anh ra.
Dường như anh Khải Phong cảm nhận được sự chống cự quyết liệt nên buông tha cho cô. Cô thở gấp, thở như mới bị đưa ra ngoài chân không, không một chút không khí để thở. Biểu hiện ấy cực kì đáng yêu làm anh càng muốn hơn nữa, muốn thêm một lần như thế nữa, nhưng cô lại quát lên:
- Anh muốn tôi tắc thở mà chết hả?_Vừa nói cô vừa lấy tay che miệng, có lẽ nước đọng trong mi mắt sắp tràn ra.
Anh khụy một chân xuống sàn, xoa đầu cô một cách dịu dàng mà lãng tử:
- Đồ ngốc! Cô phải biết thở bằng mũi chứ!
Nụ cười ấy, câu nói ấy làm Nhật Vy xấu hổ chết đi được. Cô vụt đứng lên:
- Ra sân bay, sắp trễ giờ rồi đó!
Anh đi sau lưng cô, mỉm cười nhẹ nhàng, bấy nhiêu cũng đủ để giải tỏa nhiều căng thẳng giúp cho anh rồi!
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Voted me!