- Nếu tôi nói không thì sao?!
Kiều Nhật Vy khoanh tay, ngồi bắt chéo chân lên giường, ánh mắt trở nên kiên quyết, đanh thép, nghiêm túc hơn bao giờ hết. Lâm Khải Phong thấy vậy, nhếch miệng cười nhẹ, đứng dậy, cầm lấy chiếc áo vest khoác lên vai.
- Có lẽ tôi phải chào Kiều chủ tịch, à không là bố mẹ vợ một mình rồi!_Anh xoay người bước đi.
- Khoan đã!_Nhật Vy hơi bất ngờ_Ý của anh là sao? Bố mẹ tôi cũng sẽ tham gia tiệc mừng thọ này?_Cô hốt hoảng, đứng dậy ngay.
- Sao vậy? Tôi đi được chưa?_Anh vờ vặt đủ kiểu.
- À...Ý tôi là...Nếu như nội anh đã mời chúng ta thì tại sao tôi lại không về được!
- Ồ. Thế à! Vậy sao không đi! Tôi đã đặt vé máy bay rồi.
Kiều Nhật Vy hình như không nghe thấy, cứ lẩm nhẩm trong miệng:"Sao hai người họ lại tham gia tiệc, tự nhiên lại thế chứ, tức chết mất...". À, à thì ra là sợ bố mẹ việc gì đó nên mới chấp nhận mà quay về chứ không phải nể mặt bà nội. Thế bây giờ chính mình là người nằm kèo trên rồi. Lâm Khải Phong khoanh tay, nhìn cô, không nhịn được cười.
Cứ thấy cô đứng như trời tròng, anh vỗ tay thật mạnh làm cô giật mình.
- Muốn dọa chết tôi à!
- Không. Sao cô không thay đồ, tôi đã đặt vé máy bay, cho cô năm phút để thay.
- Nói gì chứ, anh có quyền gì mà gia hạn cho tôi?!_Cô hơi khó chịu, nhíu mày.
- Thì là chồng em chứ ai!_Anh đắc ý, nói một cách đầy tự tin.
- Hứ!_Nhật Vy đỏ mặt_Coi như tôi thua anh lần này, đừng hòng có lần sau.
- Như thế là ngầm thừa nhận rồi đấy nhé!
- Đồ đáng ghét!!!
Cô giận lên, phùng má, lấy chăn gối trên giường ném cả vào người anh, cô đuổi anh ra ngoài, không cho phép anh vào nữa. Thôi kệ, dù gì cũng quá đủ cho anh rồi.