Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vợ Tôi Sẽ Không Chạy, Cô Ấy Muốn Trả Thù

Chương 4: Trở về

« Chương Trước
5 năm sau. Văn phòng tổng giám đốc. Tập đoàn Vũ Hải.

Trợ lý Tống Mặc đưa tệp hồ sơ trong tay cho Diệp Bắc Thần.

“Diệp tổng, đây là hồ sơ của nhà thiết kế bên tập đoàn ST1 từ bên Mỹ gửi đến, theo thông tin nhận được thì hôm nay cô ấy sẽ đến Hải Thành. Có cần sắp xếp người đến đón cô ấy không? Trong hồ sơ viết cô ấy đã thiết kế nhiều mẫu xe đua, toàn bộ đều có giá trị thương mại rất lớn, vì vậy độ nổi tiếng cũng rất cao. Rất nhiều hãng xe muốn hợp tác mà không được. Lần hợp tác này với tập đoàn ST1 rất lớn và quan trọng, nên họ đã cử cô ấy đến đây tỏ ý hợp tác.”

“Selena?”

Đôi mày Diệp Bắc Thần hơi cau lại.

“Vâng, là nhà thiết kế Selena.” Tống Mặc vội gật đầu.

Nhà thiết kế tên Selena này khá tài giỏi, dù mới nổi lên gần đây, khoảng 2 năm. Vỏn vẹn 2 năm đã trở thành một cái tên đình đám trong làng thiết kế siêu xe. Chiếc siêu xe “Ngọn lửa tình yêu” do cô tạo ra không chỉ tối ưu về mặt kỹ thuật mà còn là một tuyệt phẩm nghệ thuật, đã chiến thắng giải thưởng danh giá tại cuộc thi thiết kế xe hơi quốc tế. Trước cả khi được chính thức công bố bán ra, “Ngọn lửa tình yêu” đã làm dấy lên một cơn sốt trong giới mộ điệu, với những người sành xe sẵn sàng chi bất kỳ giá nào để sở hữu nó. Vậy mà Selena lại quyết định sản xuất 2 chiếc để bán. Giá mỗi chiếc đều là giá trên trời, vậy nhưng vẫn có rất nhiều người cầm tiền đến đặt cọc và xin mua.

Bây giờ, tập đoàn ST1 muốn lấn sân sang siêu xe thông minh nên muốn hợp tác với tập đoàn Vũ Hải – tập đoàn chuyên sản xuất thiết bị, bộ phận, và xe điện thông minh. Thiết kế Selena này đích thân đến áp trận. Diệp Bắc Thần lại có đam mê đua xe, vậy nên Tống Mặc mới nhắc nhở vài câu. Nếu có thể mời cô ấy về Vũ Hải làm việc, vậy thì…

Vốn Diệp Bắc Thần cũng không để ý quá nhiều đến người phụ nữ này, nhưng anh dừng lại. Đôi mắt phượng lóe lên tia sắc lạnh. Tên tiếng trung của thiết kế Selena này là Gia Hân, Kiều Gia Hân.

“Kiều Gia Hân!?”

“Có ảnh chụp của nhà thiết kế này không?”

“Không có thưa sếp, tập đoàn ST1 rất bảo vệ nhà thiết kế này, tôi đã dùng nhiều kênh báo chí và phóng viên nhưng vẫn không kiếm được ảnh của cô ấy. Nếu chụp được thì đều bị tiêu hủy, nhưng họ đều nói cô ấy rất đẹp.”

Lúc đầu khi nghe nói có nhà thiết kế xe đua, cậu còn nghĩ sẽ là một anh chàng nghệ thuật nào đó, không ngờ người thiết kế xe đua này lại là một cô gái xinh đẹp, hơn nữa tài năng còn làm chấn động thế giới!? Điều này có chút làm cậu phải định nghĩa lại logic trong đầu. Phụ nữ cũng quan tâm đến xe đua.

Diệp Bắc Thần không quan tâm đến mấy câu hỏi của Tống Mặc lẫn thái độ của cậu ta, anh nhìn chằm chằm vào ba chữ “Kiều Gia Hân” trên tài liệu, đôi mày hơi cau lại nhắm mắt ngửa đầu ra sau, khiến người khác không nhìn ra được là anh đang khó chịu hay mệt mỏi, ngón trỏ vô thức gõ trên mặt bàn, từng nhịp từng nhịp, rất có tiết tấu, khiến không khí trong văn phong vốn rất thoáng đãng nay ngột ngạt đến lạ.

“Tổng giám đốc…”

“Có cuộc họp… không, thu xếp mọi thứ, tôi sẽ đích thân đi đón nhà thiết kế này”

Diệp Bắc Thần cuối cùng cũng lên tiếng, đôi mắt phượng nhìn lên trần nhà, đôi mắt như có như không lóe lên tia sáng kỳ lạ.

Kiều Gia Hân!

Chính là ba chữ này hoàn toàn không sai, chỉ là trung hợp ngẫu nhiên thôi sao?

Năm năm trước, sau vụ hỏa hoạn ở bến tàu đó, thi thể của Kiều Gia Hân không hề được tìm thấy. Cảnh sát lẫn cứu hộ biển đều nói, du thuyền vẫn còn nhiều nhiên liệu, lửa lớn còn gây nổ vậy nên thi thể rất có thể không còn nguyên vẹn, du thuyền cháy sạch, thứ sót lại cũng chỉ là những thanh sắt chìm trong nước. Diệp Nam Hiên – cha cậu cũng nhúng tay nhưng cũng không thu được gì, chỉ đành an ủi con trai. Dù vậy, Diệp Bắc Thần vẫn không tin Kiều Gia Hân đã chết.

Bây giờ, lại có một người tên Kiều Gia Hân đến trước cửa!

Anh thực sự nôn nóng muốn xem xem, nhà thiết kế này ra sao.

Tống Mặc có chút ngạc nhiên, từ sau vụ hỏa hoạn đó, Diệp Bắc Thần trở nên kín tiếng hơn nhiều, rất ít người khiến anh đích thần ra sân bay. Cậu cũng không để tâm lắm, bỏ sự ngạc nhiên sang một bên nhanh chóng đi sắp xếp lịch trình của vị đại nhân tổng giám đốc này.

Sân bay Hải Thành vào buổi sáng luôn đông đúc và nhộn nhịp. Những dòng người tấp nập đi lại, tiếng loa thông báo vang lên không ngừng. Trong dòng người đó, có một cô gái vô cùng nổi bật kéo vali ra cổng an ninh – Kiều Gia Hân hay bây giờ chính là Selena.

Selena mặc một chiếc áo khoác bomber màu đen, kết hợp cùng quần jeans rách và giày thể thao trắng. Mái tóc dài buông xõa, uốn nhẹ, khẽ lay động theo từng bước chân của cô. Đôi mắt che đi bởi một cặp kính râm đen to. Khí chất của cô vừa mạnh mẽ, độc lập, không khỏi thu hút ánh nhìn xung quanh.

Đi bên cạnh cô là một cậu bé khoảng năm tuổi, Kiều Gia Bảo. Cậu bé mặc một chiếc áo khoác nhỏ màu đen, quần jeans và giày thể thao trắng, ăn mặc tương đồng với mẹ. Cậu có làn da trắng, lông mi dài và cong vυ"t, đặc biệt là đôi mắt phượng sắc lạnh thông minh không hợp tuổi. Cậu đội ngược mũ lưỡi trai, trong miệng ngậm chiếc kẹo mυ"ŧ, lúc này mới thực sự giống một cậu bé lười biếng hay làm nũng.

Hình ảnh này không khỏi làm cô nhớ về những bức ảnh Diệp Bắc Thần ngày bé. Từ cử chỉ đến ngoại hình Kiều Gia Bảo đều có chút giống với người chồng tệ bạc đó của cô, điều này khiến cô không khỏi bất lực trước sức mạnh của di truyền. Cô vẫn mong đứa bé có thể giống cô một chút. Tay cô vô thức nắm tay cậu chặt hơn.

“Mẹ…, có chuyện gì sao?” Thấy khác lạ, Kiều Gia Bảo ngước lên hỏi mẹ. Đôi mắt long lanh, ánh lên ấm áp dịu dàng.

“Không có gì, con có mệt không Bảo Bảo?” Cô cưng chiều nhìn cậu bé.

Gia Bảo lắc đầu, vừa nói mắt vừa mở to “Con không mệt, mẹ mệt sao ạ?”

Cậu bé không những không mệt, cậu còn đang rất háo hức, háo hức gặp “ba ruột” mình. Cậu muốn sinh vật mang tên “ba ruột” này trả giá cho những gì mẹ đã trải qua nữa.

“Bảo Bảo, đây không phải là Mỹ, không có ba con ở đây với chúng ta, con phải nghe lời mẹ đấy, không được nghịch ngợm đâu.”

“Mẹ à… Con chỉ là muốn đi cùng mẹ, xem xem nơi mẹ từng lớn lên thôi mà.”

Cậu giơ 3 ngón tay phải chỉ thẳng lên trời “Đảm bảo sẽ không phá rối công việc của mẹ.” Cậu vừa nói vừa cười hì hì.

“Mẹ tạm tin con.” Cô bất lực xoa đầu con trai rồi hướng đến cồng sân bay.
« Chương Trước