- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Hiện Đại
- Vợ Tôi Sẽ Không Chạy, Cô Ấy Muốn Trả Thù
- Chương 3: Đêm lạnh cháy da
Vợ Tôi Sẽ Không Chạy, Cô Ấy Muốn Trả Thù
Chương 3: Đêm lạnh cháy da
Diệp Bắc Thần cúp máy, đôi lông mày cau chặt, đôi mắt toán lên sự lo lắng bất an, tất cả cảm xúc đó đều đi thẳng vào mắt của Kiều Gia Hân nhưng càng khiến cô đau lòng, vì nó chưa và sẽ không thuộc về cô – vợ của hắn.
Kiều Gia Hân và Diệp Bắc Thần đứng trước cửa bệnh viện ánh nắng chiếu xuống, bóng hai người như 2 đường thẳng song song, không có điểm chung, không bao giờ gặp nhau. Gia Hân bất lực ngước đầu lên, trong đầu là có rất nhiều điều muốn nói cho bản thân, nhưng như tự bảo vệ trái tim vỡ vụn của mình cô nói
“Anh đi đi, cô ta cần anh, anh cũng vậy. Rốt cục thì cô ta quan trọng hơn”
Bắc Thần liếc nhìn Gia Hân, đôi mắt anh vẫn lạnh lùng, nhưng trong lòng có chút bối rối. Hắn biết mình đang đứng giữa hai ngã rẽ khó khăn: một bên là Kiều Gia Hân, người vợ trên danh nghĩa mà hắn chưa từng thực sự yêu thương, một bên là Thẩm Ly, người tình cũ và mẹ của đứa con đang lớn dần trong bụng cô. Trái tim hắn đập mạnh, đầu óc rối bời. Những suy nghĩ về trách nhiệm, tình cảm và danh dự khiến hắn cảm thấy ngột ngạt.
“Cô về nhà trước đi, chúng ta sẽ về rồi nói chuyện sau.”
Hắn quay đi, rồi lại ngoảnh lại muốn nói gì đó, cuối cùng lại không nói được điều gì, chỉ ngăn lại một chiếc taxi, đưa cô lên xe rồi vội vã rời đi. Kiều Gia Hân không kìm được mà nở một nụ cười đắng cô cầm chặt kết quả khám thai trong tay, cảm giác mất mát và đau đớn tràn ngập. Người đàn ông luôn suy nghĩ về một người phụ nữ khác như thế, cuộc hôn nhân như vậy, cô còn có ý nghĩa gì để tiếp tục nữa.
Cô ở trong taxi nghĩ vẩn vơ về cuộc sống hôn nhân của mình trong 3 năm, có ghép nhặt những lúc có Diệp Bắc Thần trong đó rồi lại lắc đầu cười tự giễu.
Căn nhà rộng lớn của Diệp gia hiện lên trong bóng tối, chỉ có vài ánh đèn mờ nhạt. Gia Hân bước vào nhà, cảm giác trống trải và lạnh lẽo bao trùm lấy cô. Cô bước vào phòng khách, nhìn quanh. Mọi thứ đều xa hoa, sang trọng nhưng lại thiếu hơi ấm. Cô cảm thấy mình nhỏ bé và lạc lõng giữa không gian rộng lớn này.
Bữa tối đã được chuẩn bị sẵn trên bàn, nhưng cô không có cảm giác ăn uống. Mặc kệ người hầu đang lo lắng không biết chuyện gì. Cô tiến thẳng lên phòng ngủ vốn là của hai vợ chồng, nhưng thường chỉ có cô ngủ ở đây trừ khi Bắc Thần theo nghĩa vụ vợ chồng mới đi vào.
“Vở kịch này nên hạ màn rồi, không nên làm kẻ hề ở đây nữa.” Cô vuốt nhẹ chiếc bút trên bàn làm việc. Mở máy tính và máy in mini, cô in một tờ giấy ly hôn. Cầm bút trên tay cô ngập ngừng không ký, quyết định đợi đến khi Diệp Bắc Thần về.
Cô ngồi đợi Diệp Bắc Thần đến nửa đêm, hy vọng anh sẽ về nhà. Nhưng đồng hồ đã điểm qua nửa đêm, anh vẫn chưa trở về cũng không một cuộc gọi. Cô thất vọng.
“Bảo bối, mẹ xin lỗi, mẹ không thể cho con một gia đình hoàn chỉnh được rồi, nhưng mẹ sẽ cố gắng yêu con nhiều hơn”
Ký giấy ly hôn, cô đặt nó lên bàn cạnh giường, cảm giác nặng nề và đau đớn trong lòng như xộc thẳng lên đầu cô, cô không kìm được mà khóc. Nắm chặt thành bàn, cô cố gắng nín lại. Không đáng, hắn không đáng để cô khóc, cô tự nhủ.
Tháo nhẫn đính hôn đặt trên tờ giấy mỏng, 3 năm theo cô, nó đã để lại vết hằn trên tay côm nhưng dường như lại không có một dấu vết gì ở trong tim Diệp Bắc Thần. Kiều Gia Hân cảm thấy bản thân quá không giữ được bản lĩnh, cô sợ mình sẽ lại mềm lòng lần nữa, nên quyết liệt đóng gói vali chuẩn bị đi ngay trong đêm.
Bỗng nhiên, có tiếng gõ cửa. Gia Hân biết trong nhà không chỉ có người hầu mà còn có vệ sĩ nên an tâm mở cửa.
“Phu nhân, Diệp tổng đêm nay sẽ không về nhà, sức khỏe của cô Thẩm không tốt lắm, nên ngài ấy sẽ ở lại chăm sóc.”
“Tôi biết rồi!” Ha, dù sao đây cũng đâu phải là lần đầu anh ta thất hứa. Cô định đóng cửa thì bị vệ sĩ chặn lại.
“Phu nhân, Diệp tổng còn yêu cầu chúng tôi đưa cô ra nước ngoài, chúng ta sẽ rời đi ngay.”
Gia Hân ngạc nhiên kèm theo chút bực tức. “Tại sao tôi lại phải đi!? Bảo Diệp tổng của mấy người tôi ly hôn.”
Vệ sĩ lắc đầu, bước vào phòng. "Xin lỗi phu nhân, nhưng đây là lệnh của Diệp tổng, ngài ấy nói cô không có quyền quyết định."
Nói xong vệ sĩ ngay lập tức đánh ngất cô, rồi mang cô ra xe. Không khách sáo mà ném cô vào.
Cô bị kéo đến một du thuyền, quần áo trên người bị lột sạch, cô được mấy một tấm khăn che đi chỗ trọng yếu. Còn người đàn ông nằm cạnh thì không ngừng vuốt ve thân thể cô. Xung quanh, may quay và máy ảnh chĩa thẳng vào đó. Thỉnh thoảng máy ảnh lại phát ra đèn flash. Mọi hình ảnh xấu hổ dường như đều trong đó.
“Cô Thẩm, mọi thứ đã xong rồi, cô chuyển tiền đi.”
‘Vệ sĩ’ vừa đánh ngất rồi chụp thuốc cô, sau khi quay chụp xong thì nói chuyện điện thoại với Thẩm Ly.
Đầu dây bên kia, Thẩm Ly nghe vậy liền cười lạnh, gương mặt xinh đẹp thêm nụ cười này không khiến cô xấu đi, chỉ là thêm vài phần mưu mô. “Làm tốt lắm. Lát nữa đăng những bức ảnh này lên mạng, tôi không tin Bắc Thần vẫn muốn giữ một người vợ cắm sừng anh ta. Sau khi ra ngoài, làm sạch hết mọi thứ tiền tôi chuyển cho anh sau.”
“Tôi rõ rồi.”
Cúp điện thoại, ‘Vệ sĩ’ lấy bình xăng chuẩn bị sẵn đổ ngoài phòng rồi châm lửa.
Khi Gia Hân mở mắt ra, cô thấy mình nằm trên một chiếc giường lạ. Xung quanh là những thiết bị quay phim và chụp ảnh. Cô hoảng loạn, nhận ra mình đang khỏa thân. Cô cố gắng ngồi dậy, nhưng đầu óc quay cuồng, nó khiến cô nhớ lại cái cảm giác 3 năm trước, khi tỉnh dậy trong khách sạn với Diệp Bắc Thần.
Khói và lửa từ bên ngoài bắt đầu nhấm nháp vào trong phòng. Làn khói dày đặc và khô khốc cùng ngọn lửa. Kiều Gia Hân bên trong vừa choáng váng sau khi tỉnh dậy nhưng cũng liều mạng kêu cứu.
“Cứu với, cứu!” Mặc kệ thân thể đang trần trụi, cô đập cửa, muốn xông ra ngoài. Qua kính ở cửa, ‘Vệ sĩ’ thấy cô tỉnh liền nói.
“Xin lỗi phu nhân, đây là lệnh của thiếu gia, tôi không làm gì khác được, ngài ấy sẽ chuẩn bị cho cô một nghĩa địa tốt, cô yên nghỉ đi.”
Gia Hân không thể tin vào tai mình. "Bắc Thần? Không thể nào..."
Diệp Bắc Thần muốn mình chết? Tại sao? Chỉ vì mình cũng mang thai, anh ta sợ mình sẽ làm hại Thẩm Ly và con cô ta sao? Anh ta muốn cho Thẩm Ly và con cô ta một danh phận hợp pháp?
Diệp Bắc Thần anh sẵn sàng thiêu sống cả máu mủ của mình sao?
Kiều Gia Hân tràn ngập bi thương, ngửa mặt lên trời thét lớn.
"Diệp Bắc Thần, tôi hận anh! Cả đời này tôi xem như mình mù mới yêu một người đàn ông lạnh lùng vô tình như anh. Nếu có kiếp sau, tôi cũng sẽ khiến anh nếm trải cảm giác bị người mình yêu gϊếŧ chết!"
Ngọn lửa hung dữ nuốt chửng lời nói của cô, cô chỉ cảm thấy khó thở, mí mắt nặng trĩu, không thể chịu đựng nổi nữa mà ngã xuống đất, để mặc ngọn lửa thiêu đốt da thịt, nuốt chửng linh hồn cô...
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Hiện Đại
- Vợ Tôi Sẽ Không Chạy, Cô Ấy Muốn Trả Thù
- Chương 3: Đêm lạnh cháy da