Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vợ Tôi Sẽ Không Chạy, Cô Ấy Muốn Trả Thù

Chương 2: Hiện tại oan nghiệt

« Chương TrướcChương Tiếp »
Quay về hiện tại, tại bệnh viện trung tâm thành phố.

Bóng dáng của Gia Hân hiện lên trong ánh nắng chiều tà, dịu dàng mà đượm buồn. Cô bước vào bệnh viện với tâm trạng thấp thỏm lo âu, bàn tay nhỏ nhắn siết chặt chiếc túi xách như tìm kiếm sự an ủi. Cô biết rằng sức khỏe mình không tốt từ nhỏ, nhưng những triệu chứng gần đây khiến cô không thể không lo lắng. Ánh đèn neon trên trần nhà bệnh viện lạnh lẽo, phản chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của cô, như thể nói lên nỗi sợ hãi không thể giấu giếm.

Sau khi hoàn thành các xét nghiệm cơ bản, bác sĩ khuyên cô nên đến khoa phụ sản để kiểm tra kỹ lưỡng hơn. Sức khỏe của cô vốn dĩ kém, suốt 3 năm nay cô đã dùng nhiều thuốc dân gian lẫn thuốc tay để có đủ sức khỏe mang thai, thậm chí suýt chết mấy lần nhưng vẫn không được. Nghe thấy bác sĩ nói đến khoa sản kiểm tra, cô không khỏi hoang mang.

Hành lang dài và yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân nhẹ nhàng của những cặp đôi đi qua. Họ nắm tay nhau, ánh mắt tràn đầy niềm hạnh phúc và sự chờ đợi. Một số cặp đôi trò chuyện rôm rả, trong khi những cặp khác lại im lặng, ngập tràn suy tư. Gia Hân đi ngang qua họ, cảm giác cô đơn càng trở nên sâu sắc. Cô nhìn họ, những người sắp trở thành cha mẹ, và tự hỏi liệu mình và Diệp Bắc Thần có bao giờ trải qua những khoảnh khắc hạnh phúc như vậy không.

Trong khi chờ đợi kết quả, cô ngồi lặng lẽ ở hành lang bệnh viện, tâm trạng rối bời. Không lâu sau, bác sĩ gọi cô vào phòng và thông báo tin tức bất ngờ: cô đã mang thai.

“Số 337, Kiều Gia Hân, mời vào phòng khám.” Một ý tá kêu lên.

Cô lo lắng đi vào phòng khám làm xét nghiệm.

Trong phòng khám thai, Gia Hân ngồi trên chiếc giường mềm mại, ánh đèn trắng dịu chiếu sáng. Bác sĩ đang ngồi đối diện cô, một cuốn hồ sơ bệnh án nằm trên tay. Cô cảm thấy tim đập nhanh, lo lắng và hồi hộp.

Bác sĩ: “Cô Kiều, tôi đã xem qua kết quả xét nghiệm của cô. Và tôi xin thông báo rằng cô đang mang thai… 6 tuần rồi”

Gia Hân gần như không thể tin vào tai mình. Mang thai? Sau bao nỗ lực cuối cùng cô cũng mang thai rồi. Cô cảm thấy vừa vui mừng vừa lo lắng. Cô luôn ao ước có một gia đình hạnh phúc với Diệp Bắc Thần, nhưng đột nhiên nhớ đến cuộc sống cùng Diệp Bắc Thần 3 năm nay khiến cô bỗng dưng lo lắng nhưng vẫn vui vẻ phần nhiều.

Cô vừa bước ra khỏi phòng khám, trái tim rộn ràng với tin vui, thì bất chợt thấy một bóng dáng quen thuộc – Diệp Bắc Thần từ một phòng khám khác đi ra. Anh không đi một mình mà đi cùng trợ lý Tống Mặc và một người phụ nữ khác – Thẩm Ly, tình đầu của anh. Cô ấy quay trở lại rồi? Từ bao giờ.

Nhìn xuống bụng của Thẩm Ly, nơi tay cô ấy đang che che xoa bụng, trong mắt Gia Hân nó chói hơn bao giờ hết. Nhìn bụng của Thẩm Ly có lẽ đang mang thai, nhìn bụng có lẽ đã 4-5 tháng.

Diệp Bắc Thần và Thẩm Ly trò chuyện thân mật, giống như một đôi vợ chồng son đang đi khám thai cùng nhau.

"Bắc Thần, em không sao đâu, anh đừng lo lắng nữa lên công ty làm việc đi, con không có việc gì em còn có y tá mà."

"Tốt nhất vẫn là kiểm tra kỹ lại cho yên tâm, đứa trẻ trong bụng em dù sao cũng là cháu lớn của Diệp gia anh, không có chỗ cho bất kỳ sai sót nào."

Thẩm Ly nghe vậy cười tươi như hoa, Diệp Bắc Thần lại ôn nhu như nước. Cảm giác chạnh lòng và ghen tỵ đang giằng xé trong lòng Gia Hân. Cô không thể kiềm chế được bản thân, tiến đến chỗ họ.

"Anh đang ở đây làm gì thế?"

Kiều Gia Hân cầm kết quả khám thai, tay vô thức đem nó vo lại, móng tay xuyên qua kết quả cắm chặt vào lòng bàn tay, nó đau cô biết nhưng dù vậy cũng chả bằng một phần vạn trong lòng cô.

Cô trăm nghĩ vạn nghĩ cũng không nghĩ đến cảnh mình mình dành 3 năm chung sống bên cạnh một người đàn ông, tìm mọi cách đến mạng cũng suýt mất để có con với hắn, vậy mà giờ khi có con lại nhìn thấy người ta cùng một người phụ nữ khác mang thai.

“Sao cô lại ở đây” Đôi mắt vừa rồi ôn nhu nhìn Thẩm Ly đột nhiên biến mất, cau lại lạnh lùng nhìn Kiều Gia Hân. Nó lạnh lẽo đến mức muốn khiến cho xung quanh giảm đi mấy độ.

“Tại sao tôi ở đây? Diệp Bắc Thần, trên danh nghĩa, trên luật pháp, tôi, Kiều Gia Hân là vợ anh. Bây giờ anh cùng một người phụ nữ khác đi khám thai lại còn hỏi tôi là ở đây làm gì?”

Khoa phụ sản vốn đông người, hành lang lại hẹp, câu hỏi của vang lên đã thu hút nhiều người. Thẩm Ly nép lại vào người của Diệp Bắc Thần dáng vẻ ủy khuất như vô tội càng khiến cho Kiều Gia Hân bực bội.

“Cô Thẩm, cô có gan có con với người đã có vợ mà bây giờ lại yếu đuối sao!”

“Xin lỗi, Bắc Thần, là lỗi của em. Em không nên nói với anh về đứa bé. Xin lỗi Gia Hân, tất cả là do tôi, tôi không nên ở lại đây để cô khó chịu…”

Nói xong, Thẩm Ly một tay ôm bụng, một tay như đẩy như không đẩy Bắc Thần ra, rồi chạy đi.

“Còn đứng đó nhìn sao, Tống Mặc mau đi theo Thẩm Ly nếu cô ấy và đứa bé trong bụng có mệnh hệ gì thì cậu chuẩn bị đi” Giọng nói thể hiện rõ sự lo lắng, Tống Mặc lập tức chạy đi.

Gia Hân nghẹn ngào, nhớ lại cuộc sống lạnh nhạt suốt ba năm qua.

“Diệp Bắc Thần, anh cũng ngọt ngào đấy, đồ khốn nạn.”

Cô định đánh Diệp Bắc Thần nhưng lại bị hắn nắm chặt lấy tay.

Diệp Bắc Thần cười nhạt. "Cô đừng tưởng rằng tôi đã quên chuyện ba năm trước. Cô cố tình sắp đặt mọi thứ để ép tôi phải kết hôn với cô. Bây giờ cô phải chấp nhận hậu quả. Đứa bé của Thẩm Ly là máu mủ Diệp gia, nếu cô làm gì hại đến nó thì cô sẵn sàng chịu hậu quả đi"

Nói xong hắn đẩy tay cô ra, cô vẫn đang đi guốc đột nhiên bị đẩy khiến cô mất thăng bằng, theo bản năng đưa hai tay dựa tường, tờ kết quả khám cũng vì vậy mà bay giữa không trung. Diệp Bắc Thần bắt lấy nhìn vào kết quả, rồi nhìn cô.

“Cô có thai rồi?”

“Còn quan trọng không? 3 năm trước là anh không kiên quyết phản đối kết hôn. Còn chuyện ở khách sạn, tôi nói không biết đã nói với anh bao nhiêu lần rồi. Nồi này tôi không muốn đội.”

Gia Hân bất lực, rốt cuộc cô đã làm gì sai? Tại sao lại phải chịu đựng những lời cáo buộc này suốt ba năm?

“3 năm nay, tôi luôn cố gắng làm một người con dâu tốt, một người vợ tốt, còn anh đã bao giờ cư xử như một người chồng tốt chưa? Đứa bé này không cần cũng được!”

Đứa con này là hy vọng mới lóe lên của cô, nhưng tình thế đã như thế này cô không muốn sau này nó sống trong ghẻ lạnh giống cô.

"Không được!" Diệp Bắc Thần lập tức quát lớn. "Cô nghĩ mình là ai vậy Kiều Gia Hân, nó là giọt máu của Diệp gia, nó không đến lượt cô quyết định. Tôi càng không phải là thứ đồ chơi của cô."

“Nó là con của tôi, với anh không quan hệ gì cả!” Mặc kệ Diệp Bắc Thần đanh thép nhìn cô, cô vẫn quay người muốn rời đi.

Diệp Bắc Thần không muốn cãi nhau với cô, hắn bế cô lên và bước nhanh ra xe mặc cô kêu gào và cố gắng thoát ra. Dù lòng cô vẫn nghĩ rằng anh có quan tâm cô, nhưng hành động của anh lại khiến cô cảm thấy mình chỉ là một công cụ sinh con.

“Không có quan hệ với tôi, vậy cô tự mình có con được chắc.” Đôi mắt phượng đỏ rực của Diệp Bắc Thần nheo lại, gương mặt thanh lịch mạnh mẽ, rõ ràng đây là gương mặt có thể tạo cho bất kỳ cô gái nào một điểm tựa.

Bất kỳ cô gái nào nhưng không phải cô.

Đúng lúc đó, điện thoại của hắn rung lên, là trợ lý Tống Mặc reo lên. Hắn đành đặt cô xuống để tiện nghe máy, mặt biến sắc. "Diệp tổng, Thẩm Ly đang muốn tự sát. Tôi sợ không quản được đâu." Bên kia Tống Mặc chỉ thiếu điều quỳ xuống xin cô Thẩm này đừng làm trò nữa kẻo làm trò thành thật thì cái mạng này anh không giữ được.

"Tôi biết rồi, tôi lên đó ngay." Diệp Bắc Thần lập tức căng thẳng lo lắng, còn Kiều Gia Hân chút tình cảm chính thức nguội lạnh.
« Chương TrướcChương Tiếp »