3 năm trước, khách sạn Hải Thượng.
Kiều Gia Hân tỉnh dậy với cơn đau đầu nhức nhối. Mọi thứ xung quanh đều mờ nhòe, và cô cảm thấy một sự lạ lẫm không thể tả. Cô nhìn quanh và nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giường lạ, trong một căn phòng xa hoa. Cô cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra, nhưng mọi thứ trong trí nhớ đều mờ nhạt và rời rạc.
Cô xoay người và giật mình khi nhìn thấy Diệp Bắc Thần nằm bên cạnh. Anh vẫn đang ngủ, gương mặt bình thản. Gia Hân cảm thấy trái tim mình đập mạnh, nỗi lo lắng và sợ hãi trào dâng. Chuyện gì đã xảy ra tối qua rồi?
Diệp Bắc Thần đúng lúc này cũng tỉnh lại, đôi mắt phượng cau lại đảo quanh căn phòng rồi dừng lại trên Kiều Gia Hân.
“Thế này là sao ?” Giọng nói vốn đã lạnh lùng nay thêm vài phần đe dọa.
“Em không… không biết.” Gia Hân lúng túng, cô vẫn chưa đang bối rồi, cô lắp bắp nói: “Hôm qua chúng ta cùng dự tiệc công ty… rồi sau đó…”
“Hừ… cô…”
Tiếng gõ cửa vang lên khiến Gia Hân giật mình, Diệp Bắc Thần vốn đang khó chịu nay lại càng thêm vài phần sát khí. Cô vội vàng quấn chăn đứng dậy chạy vào nhà tắm, để mặc Diệp Nam Hiên ở trên giường.
“Bắc Thần con ra ngoài cho ta” Giọng đàn ông vang lên bên ngoài cửa.
Diệp Bắc Thần có vẻ rất quen thuộc giọng nói này, anh ngồi dậy lấy quần áo mặc vào rồi mở cửa.
“Cha”
Người đàn ông bên ngoài chính là Diệp Nam Huyền – Cha của Diệp Bắc Thần cũng là chủ tịch tập đoàn Vũ Hải.
“Chuẩn bị đi, con và… Gia Hân nhanh chóng xuống dưới, chúng ta về nhà nói chuyện” giọng nói ông trầm thấp, mang theo sức nặng của một người làm chủ nhưng đôi mắt phượng lại có nét ấm áp lo lắng. Nói xong ông cùng Tống Đào – trợ lý đi mất.
Diệp Bắc Thần đóng cửa:
“Diễn xong chưa? Ra ngoài” Diệp Bắc Thần giọng như ra lệnh.
Kiều Gia Hân vốn đã mặc xong quần nhưng cô không dám đối mặt với Diệp Bắc Thần chứ đừng nói là đối mặt với Diệp lão gia.
Kiều Gia Hân chậm rãi bước ra khỏi phòng tắm, lòng ngập tràn lo lắng và bất an. Ánh mắt của Diệp Bắc Thần như một lưỡi dao sắc bén, soi thấu tâm can cô. Cô hít một hơi thật sâu, rồi quyết định đối mặt với tình huống này bằng sự dũng cảm hiếm hoi.
"Em không hề có ý định này, Diệp tổng. Em thực sự không biết đã xảy ra chuyện gì tối qua," Gia Hân nhẹ nhàng nói, cố giữ giọng không run rẩy.
Diệp Bắc Thần không đáp, chỉ lẳng lặng nhìn cô với ánh mắt đầy nghi ngờ và lạnh lùng. Anh không tin vào lời giải thích của cô, nhưng cũng không muốn làm lớn chuyện hơn. Anh quay lưng bước ra khỏi phòng, không quên ném lại một câu đầy vẻ châm biếm: "Tôi hy vọng cô biết điều gì là tốt nhất cho mình."
Khi họ bước ra khỏi khách sạn, họ đã phải đối mặt với một đám đông phóng viên chờ sẵn. Ánh đèn flash chớp liên tục, và những câu hỏi dồn dập vang lên. Diệp Bắc Thần kéo Gia Hân lại gần mình, như thể bảo vệ cô khỏi những lời lẽ cay nghiệt. Dù trong lòng anh đang đầy tức giận và hoài nghi, nhưng anh vẫn giữ vẻ ngoài lạnh lùng và bình thản.
Khi họ về đến Diệp gia, không khí trong nhà trở nên nặng nề và căng thẳng. Diệp lão gia, Diệp Nam Huyền, đã ngồi sẵn trong phòng khách, nét mặt nghiêm nghị. Gia Hân cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt khi đối mặt với ánh mắt sắc bén của ông.
"Ngồi xuống," Diệp lão gia ra lệnh, ánh mắt không rời khỏi Diệp Bắc Thần và Gia Hân. "Bắc Thần, con có biết tin tức đã lên hot search rồi không? Cả công ty và gia đình đều bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Con giải thích thế nào về chuyện này?"
Diệp Bắc Thần cắn chặt môi, mắt anh lấp lóe một tia tức giận. Anh quay sang nhìn Gia Hân, rồi lại nhìn cha mình. "Con không biết đã xảy ra chuyện gì. Con chỉ biết rằng đây là một sự cố ngoài ý muốn."
Diệp lão gia nhìn anh một lúc, rồi quay sang Gia Hân. "Gia Hân, con đã ở Diệp gia nhiều năm nay, ta luôn coi con như con gái. Nhưng chuyện này không thể coi nhẹ. Ta muốn con và Bắc Thần kết hôn. Đây là cách duy nhất để giữ gìn danh dự cho cả hai gia đình."
Gia Hân cảm thấy choáng váng. Cô không ngờ mọi chuyện lại đi đến mức này. Cô yêu Diệp Bắc Thần, nhưng cô không muốn ép buộc anh phải kết hôn với mình. "Diệp lão gia, con..."
Diệp Bắc Thần cắt ngang lời cô, giọng lạnh lùng: "Nếu đây là quyết định của cha, con sẽ làm theo. Nhưng con muốn rõ ràng một điều: con không hề yêu cô ta."
Những lời nói đó như một nhát dao đâm vào tim Gia Hân. Cô cúi đầu, nước mắt chực trào nhưng cố gắng kiềm chế. Cô biết rằng mình không có quyền lựa chọn trong tình huống này. Diệp lão gia đã quyết định, và cô không thể làm gì khác ngoài việc chấp nhận.
"Được rồi, nếu mọi người đã đồng ý, chúng ta sẽ chuẩn bị cho hôn lễ. Gia Hân, con hãy cố gắng chăm sóc tốt cho Bắc Thần," Diệp lão gia nói, giọng trở nên mềm mại hơn khi nhìn Gia Hân.