Mẹ!
Khi tôi nhìn thấy người đứng ở cửa hóa ra là mẹ tôi, tôi đã choáng váng.
Chỉ thấy mẹ xách túi to túi nhỏ, đầu đầy mồ hôi, như là đang chuyển nhà vậy.
“Lại đây mẹ, vào phòng đã.”
Tôi nhanh chóng đỡ lấy những chiếc túi lớn nhỏ từ tay mẹ, đưa bà vào với vẻ mặt xót xa.
Sau khi nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Liễu Tâm Thuần đột nhiên trở nên u ám, chán ghét lườm bà một cái
Rõ ràng là cô ta không chào đón bà đến đây.
Bà lão từ xa đến, cô ta là con dâu mà không rót nổi cho bà lão cốc nước.
Nói thật, nếu không phải bà đứng một bên, chắc là tôi cho ăn cái tát rồi!
Thật là không biết điều, có thế nào đi nữa cũng không thể không tôn trọng người lớn tuổi!
Tôi cố kìm lại cơn tức giận trong lòng và rót cho bà cụ cốc nước.
Sau khi đưa nước cho bà lão, tôi cau mày hỏi bà: “Mẹ, lúc mẹ đến sao không gọi nói với con một tiếng? Con có thể về đón mẹ.”
Chân tay bà lão vốn dĩ không thuận tiện, nghĩ đến việc bà khập khiễng nhiều cầm nhiều đồ đạc như vậy ra đường bắt xe, trong lòng tôi thấy tội lỗi khôn tả.
“Tối qua mẹ gọi điện cho con nhưng không liên lạc được. Mẹ tưởng điện thoại bị hỏng nên con tự đến.” Mẹ tôi nheo mắt cười và nói với tôi bằng giọng rất ân cần.
Nụ cười của bà vẫn dịu dàng như vậy, khiến người ta thấy gần gũi vô cùng.
"Mẹ, không phải điện thoại của mẹ bị hỏng, mà là tối hôm qua điện thoại của con bị sập nguồn..." Tôi nhanh chóng giải thích với mẹ.
Lỗi tại tôi, nếu tối qua điện thoại không sập nguồn, mẹ tôi chắc chắn đã không phải tự đi đường vất vả như vậy.
“Đúng rồi, mẹ vội vàng đến tìm con như vậy, có phải đã gặp phải chuyện gì không? "
Tôi hiểu mẹ tôi, nếu không phải vì có chuyện gì gấp, mẹ tôi nhất định sẽ không vội vàng đến tìm tôi như vậy.
Mà lần này bà ấy còn xách theo túi lớn túi bé như vậy, chắc là ở nhà xảy ra chuyện gì đó, muốn qua đây ở tạm.
“Hôm nay khu vực căn nhà đang ở sẽ phải phá dỡ, nhưng việc xây dựng khu tái định cư kéo dài vẫn chưa xây xong. Không có đủ nhà tạm để ở nên mẹ chỉ có thể đến tìm con thôi… ” Mẹ thì thầm với tôi bằng giọng khá ngượng ngùng.
Có thể thấy, bà vốn không muốn làm phiền đến tôi và Liễu Tâm Thuần.
Nhưng bà vẫn đến tìm tôi chứng tỏ là bà không còn cách nào khác…
“Tới thật đúng lúc, dù sao nhà của con cũng rộng rãi, sau này mẹ cứ ở đây cũng được.” Tôi vội vàng nói với bà.
Để bà sống ở đây không chỉ tiện cho tôi có thể hiếu thuận, chăm sóc bà, mà còn có thể gây áp lực cho Liễu Tâm Thuần.
Như vậy Liễu Tâm Thuần sẽ không dám tùy tiện đưa đàn ông về vui vẻ nữa!
Nhưng Liễu Tâm Thuần ở bên cạnh nghe tôi nói xong lập tức cau mày, vẻ mặt thể hiện không bằng lòng.
Đương nhiên cô ta không bằng lòng rồi, dù sao mẹ tôi ở đây cô ta sẽ không tiện vụиɠ ŧяộʍ nữa.
“Con trai, mẹ chỉ ở một thời gian thôi, đợi nhà tái định cư xây xong, mẹ sẽ về quê ở.” Bà lão cũng nhìn ra sự khó chịu của Liễu Tâm Thuần, cho nên vội vàng nói với tôi.
“Mẹ, mẹ cứ yên tâm sống ở đây, mẹ đừng suy nghĩ nhiều. Mẹ bây giờ cũng già rồi, ở quê một mình con không yên tâm.” Tôi cười nói với bà.
Nói xong, tôi đưa bà vào phòng khách, giúp bà lấy hết đồ dùng trong vali ra.
“Ngô Song, anh ra đây một lát! Tôi có việc muốn hỏi anh!”
Đúng lúc tôi đang thu dọn giường ngủ cho bà, Liễu Tâm Thuần đột nhiên đến trước cửa phòng, vẻ mặt khó chịu nói với tôi.
“Chờ một lát.”
Nghe giọng điệu như muốn ăn thịt người khác của Liễu Tâm Thuần, tôi rất khó chịu!
Cho nên tôi chỉ trả lời cho qua chuyện rồi tiếp tục trải giường.
Chẳng qua cô ta chỉ muốn gọi tôi ra để giáo huấn tôi một trận thôi.
Khó khăn lắm bà lão mới đến đây một lần, cô ta lại tỏ thái độ như thế ai mà chịu được?
Hơn nữa, chăm sóc mẹ già nhiều tuổi lắm bệnh vốn là trách nhiệm không thể chối bỏ của con cái!
Nếu như không có số tiền bồi thường việc phá dỡ nhà của bà, tôi không thể mở công ty mới nhanh như vậy được!
Bà lão đã giúp đỡ chúng tôi như vậy, mà nếu không phải vì không còn cách nào khác thì chắc chắn bà sẽ không đến làm phiền vợ chồng chúng tôi.
Kết quả thì sao, người phụ nữ này vừa nhìn thấy bà lão tiến vào đã tối tăm mặt mày chứ đừng nói đến việc bưng trà rót nước cho bà.
Tuyệt đối không nên lấy loại phụ nữ kiểu này mà!
Năm đó tôi thật có mắt như mù, lại lấy về một cô vợ vừa vô đạo đức vừa không hiều thảo.
“Con trai, mau đi đi, mẹ tự làm được rồi.” Bà lão thấy vậy vội vàng kéo tay tôi không cho tôi làm, giục tôi.
Tôi biết, bà không muốn tôi và Liễu Tâm Thuần nảy sinh mâu thuẫn vì bà.
Vì vậy, để giảm bớt gánh nặng tâm lý cho mẹ, tôi bước tới trước cửa phòng.
Tôi vừa bước ra, Liễu Tâm Thuần đã nhanh chóng kéo tôi vào phòng ngủ và đóng cửa lại.
“Ngô Song, anh có chắc là muốn mẹ anh sống lâu dài ở đây không? Anh đã hỏi qua ý kiến của tôi chưa?” Đóng cửa xong, cô ta tức tối hỏi tôi.
“Làm sao? Tôi không tự ý quyết định chuyện này được à? Bây giờ bà đã lớn tuổi như vậy rồi, chân tay không thuận tiện, tôi còn không được chăm sóc cho bà sao? Hơn nữa có chuyện gì cô không thể để sau hẵng nói không được à? Không thấy tôi đang trải giường cho mẹ sao? ” Đối diện với câu hỏi của Liễu Tâm Thuần, tôi không khuyên răn mà phản bác lại luôn!
Đối với tôi mà nói, khổ đến mấy tôi cũng chịu được, tức đến mấy tôi cũng nhịn được, thậm chí kể cả việc cô ta cắm sừng tôi, tôi cũng có thể kìm nén, nhưng điều duy nhất tôi không thể nhẫn nhịn là cô ta bất hiếu với mẹ tôi!
“Anh quát tôi? Anh dám quát tôi!” Bị tôi quát như vậy, Liễu Tâm Thanh hoàn toàn bất ngờ.
“Quát cô vài câu thì đã sao? Từ lúc mẹ đến chưa nói đến việc bưng trà rót nước cho bà, đến gọi bà một tiếng “Mẹ”, cô cũng không thèm gọi! Còn không biết xấu hổ mà trơ cái mặt ra với tôi!” Tôi cau mày, tiếp tục quát cô ta!
Một người đàn bà như vậy, hôm nay tôi không mắng cô ta vài câu, Ngô Song tôi không phải là đàn ông nữa!
“Anh…”
Liễu Tâm Thuần bị tôi quát cho không há miệng nói được câu nào…
Nói thật, chúng tôi kết hôn nhiều năm như vậy rồi nhưng chưa bao giờ tôi hung dữ với cô ta, huống chi còn bị tôi mắng mỏ nặng lời như vậy.
Thực ra như thế là do chiều quá thành quen!
Nhưng bây giờ không phải cái gì tôi cũng nghe theo cô ta như trước nữa rồi.
Thậm chí tôi còn nghi ngờ rằng cô ta nɠɵạı ŧìиɧ là do tôi quá nuông chiều cô ta, chiều đến mức bỏ hết cả sự tôn nghiêm của mình, để rồi mất hết đi vẻ đàn ông trước mặt cô ta.
Cho nên từ giờ về sau, tôi tuyệt đối sẽ không nhẹ nhàng với cô ta như trước nữa, cái gì cần phản bác tôi sẽ phải phản bác, cần mắng sẽ phải mắng!
Cũng đến lúc tôi có thể tận dụng khoảng thời gian này để xả hết những ngột ngạt đã đè nén trong lòng bao năm qua!
Tôi muốn cô ta hiểu rằng, bất kể là trên giường hay là trong cuộc sống, Ngô Song tôi là một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất chứ không phải là phụ kiện đính kèm của Liễu Tâm Thuần!