Chương 47: Vui vẻ chấp nhận

“Ngô Song, cậu đúng là vô liêm sỉ...”

Ngọc Kim Hương nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn tôi, cái biểu cảm phẫn nộ đó như thể là muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy!

“Chị dâu à, cho dù tôi có vô liêm sỉ thì cũng đều là học từ người chồng tốt của chị đó. Dù sao cái video uy hiếp vợ tôi của chồng chị, chị cũng từng xem rồi còn gì.” Giọng điệu của tôi lạnh lùng, ánh mắt cũng dần dần trở nên lạnh lẽo.

Cứ nghĩ đến cảnh Liễu Tâm Thuần của tôi bị Tần Sở Thiên đe dọa dụ dỗ, tôi lại không thể kiềm chế được cơn tức trong người!

Lúc bấy giờ, Ngọc Kim Hương không cất lời, thản nhiên quay người, vùi người vào đống chăn nệm, mân mê một hồi, cô ta đột nhiên vươn ra đôi tay mảnh mai, vứt chiếc váy dài vừa mặc vào ra ngoài.

Tôi nhìn thấy cảnh trước mặt này, không tự chủ được mà nuốt nước bọt.

Một người phụ nữ bình thường vô cùng lạnh lùng mà bây giờ lại phải nghe theo sự sai bảo của tôi hết lần này đến lần khác, điều này đã thỏa mãn sự ham muốn chinh phục và thành tựu trong con người tôi.

Tôi không chờ đợi thêm nữa, tôi như một kẻ đói bụng đã lâu, vừa kích động vừa phấn khích mà mở chiếc chăn của cô ta ra, quen cửa quen nẻo bế cô ta lên...

...

Những tia nắng mai ấm áp, gió nhè nhẹ thổi qua, ngoài ban công là tiếng chim và tiếng côn trùng, thỉnh thoảng còn có cả tiếng còi xe kêu lên từng hồi.

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng vào một buổi sáng tràn đầy hi vọng như vậy, tôi lại có thể gột rửa đi những sự nhục nhã tôi đã từng chịu đựng trước mặt Ngọc Kim Hương.

Chắc là do tôi cũng khá là đẹp trai, hoặc cũng có thể do tôi có một thân hình cường tráng mà sáng nay Ngọc Kim Hương còn nhập tâm hơn tối hôm qua, thậm chí tôi có thể dùng say mê để hình dung trạng thái của cô ta lúc này.

Dường như cô ta quên hết tất cả, cũng dỡ bỏ luôn hình tượng của mình.

Trong một quyển sách nào đó mà tôi không nhớ tên từng viết như thế này: “Lúc mà bạn không thể thay đổi hay không thể từ chối, so với việc vùng vẫy trong đau đớn chẳng thà vui vẻ mà hưởng thụ.”

Tôi nghĩ rằng ngay lúc này đây chắc là Ngọc Kim Hương đã lựa chọn vui vẻ hưởng thụ.

Chẳng cần hỏi vì sao, bởi vì từ tiết tấu và giọng nói của cô ta tôi có thể cảm nhận rõ ràng điều đó, điều này cũng khiến ý chí chiến đấu trong tôi sôi sục.

Sự tráng kiện của vóc người và sức bền tôi luyện ra được trong suốt hai ba năm khuôn vác là điều tên già béo Tần Sở Thiên không thể nào bì được.

...

Lúc kết thúc, tôi nhìn lên đồng hồ treo trên tường, lúc này đã là chín giờ mười ba phút rồi.

Nhìn thấy sự hồng hào trên má và sự mơ màng trong đôi mắt cô ta, tôi biết được rằng mình lại chinh phục được cô ta lần nữa rồi.

Cô ta cuộn tròn trong lòng tôi, năm phút sau hô hấp trở nên đều đều.

“Chết rồi! Chín rưỡi có một cuộc họp tuyên dương!”

Đột nhiên Ngọc Kim Hương mạnh mẽ ngồi dậy, đẩy tôi ra.

Sau đó cô ta nhanh chóng mặc quần áo, đeo giày, cô ta dùng một tốc độ nhanh nhất trang điểm nhàn nhạt.

“Thật ra chị không cần trang điểm cũng đã rất xinh rồi, mặt chị đỏ bừng rồi ấy.” Tôi ngồi dậy đi đến sau lưng Ngọc Kim Hương, nhìn vào Ngọc Kim Hương trong gương và nói.

Sau khi nói xong, tôi dang đôi tay định ôm cô ta từ phía sau.

Bép!

Đột nhiên Ngọc Kim Hương liếc mắt trực tiếp đánh rớt tay tôi!

“Chị làm sao thế? Này là trở mặt không nhận người nữa hả? Vừa nãy chị không hề thế này đâu nha...” Tôi chau mày nói với Ngọc Kim Hương.

Phải biết rằng lúc nãy cô ta ôm tôi đến mức suýt nữa tôi không thở được nữa.

Tôi còn nghĩ rằng cô ta bị mình chinh phục một cách triệt để rồi cơ, chắc có lẽ cô ta chỉ bị chinh phục trong quãng thời gian đó mà thôi.

Lúc này cô ta tiếp tục lạnh lùng cao ngạo, không ai có thể chạm vào.

Cô ta bày ra một bộ mặt thờ ơ, mở miệng nói với tôi:

“Cuộc họp tuyên dương hôm nay cậu không cần đi nữa, đến lúc đó tôi cho người đem tiền thưởng và cúp thưởng đến công ty cậu. Tôi hy vọng khi tôi quay lại không nhìn thấy bản mặt cậu trong căn phòng này nữa.”

Nói rồi chị ta trừng tôi bằng con mắt căm hận, tức giận cầm lấy túi xách mở cửa đi ra, bỏ mặc tôi đứng ở chỗ cũ.

Người phụ nữ này đúng là thú vị thật!

Tôi nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng xa nhưng cũng không hề vì điều này mà cảm thấy thất vọng, ngược lại tôi còn thấy sung sướng trong lòng.

Nghĩ lại thì nếu như cô ta thật sự bị tôi khuất phục thì mọi chuyện sẽ chẳng còn gì vui nữa đâu.

Tính cách Ngọc Kim Hương vốn kiêu ngạo cao lãnh, tất nhiên không thể ngoan ngoãn theo sự chi phối của tôi luôn được, đây chính là mị lực của cô ta.

Mọi chuyện như hiện tại cũng rất tốt. Lần nào cô ta cũng bắt đầu với một bộ dạng chẳng tình nguyện gì cho cam, nhưng đến cuối cùng vẫn như con cừu nhỏ bẽn lẽn nép vào lòng tôi, như vậy là đủ rồi.

Hơn nữa, mỗi một tuần trước khi tiễn Tần Sở Thiên vào ngục, chắc chắn cảnh tượng này sẽ tiếp diễn.

Nghĩ đến đây, nghĩ đến lần tiếp theo cô ta lại bày ra cái dáng vẻ kiêu ngạo ấy trước mặt tôi, khóe miệng tôi lại không tự chủ được mà nhếch lên cười.

Thì ra dùng cách này để báo thù và giải tỏa ngọn lửa giận dữ trong lòng lại mang lại cảm giác sung sướng như vậy!

...

Sau đó, vì để tránh mọi người nghi ngờ tôi cũng không nán lại khách sạn thêm nữa, sau khi tắm nước nóng thoải mái xong xuôi, tôi cầm cặp đựng giấy tờ rời khỏi khách sạn Kim Hồ Đại.

Mãi đến lúc ngồi trên xe rồi tôi mới nhận ra, điện thoại tôi đã hết pin, sập nguồn từ lúc nào rồi...

Tôi nhanh chóng sạc pin cho điện thoại rồi vào wechat, lúc đó tôi mới biết được vợ tôi Liễu Tâm Thuần gọi cho tôi hơn chục cuộc điện thoại trên wechat...

Tối qua tôi không về cũng không gọi điện cho cô ta, điện thoại thì trong trạng thái tắt máy, chắc chắn cô ta nghĩ rằng tôi lại đi trêu hoa ghẹo nguyệt ở đâu rồi!

Tôi nhanh chóng gọi lại cho cô ta.

Tút... tút... tút...

“Ngô Song, rốt cuộc tối hôm qua anh chết dí ở xó nào rồi? Có phải anh ngủ với con nào rồi không? Anh giỏi thật đấy nhỉ!”

Điện thoại vừa kết nối, loa điện thoại ngay lập tức truyền lại tiếng chửi mắng của Liễu Tâm Thuần.

“Hôm qua tôi phải đến thành phố Bạch Long công tác đột xuất, sau đó uống rượu đến mãi muộn, điện thoại thì hết pin, giờ mới về.” Tôi bày ra một giọng nói vừa vô tội vừa chân thành trả lời Liễu Tâm Thuần.

Mấy cái người đàn bà này dữ dằn thật, bản thân mình ở bên ngoài vụng trộm lâu như thế rồi còn dám mặt dày ra cái vẻ cây ngay không sợ chết đứng mà hoài nghi tôi!

Nói thật chứ tôi cũng không biết cô ta coi tôi là cái gì nữa luôn rồi.

Là kẻ phụ thuộc vào cô ta? Hay là công cụ hình người của cô ta? Hay là tên mặt dày ngu ngốc?

Nếu như cô ta muốn tiếp tục diễn vở kịch này cùng tôi, Ngô Song tôi đây sẽ cùng cô ta diễn đến cùng.

“Đi công tác? Đi công tác cũng không biết đường gọi cho tôi một cuộc điện thoại hay nhắn báo cho tôi một tin à? Tôi thấy anh giấu diếm tôi thì có!” Liễu Tâm Thuần ở đầu dây bên kia tiếp tục gào lên với tôi.

“Khi nào tôi về nói với cô sau, tôi đang lái xe.”

Sau khi nói xong, chẳng đợi cô ta trả lời tôi đã tắt luôn điện thoại.

Đúng là quá quắt mà! Cắm sừng tôi bao nhiêu lần vậy, tôi mới chỉ không về một đêm cô ta đã quá khích như vậy rồi?

Rốt cuộc thì cô ta lấy đâu ra cái dũng khí đấy vậy, là sự thối nát đạo đức à, hay là sự méo mó của nhân cách?

Lương tâm cô ta không biết đau à?

Người phụ nữ tôi từng yêu sâu đậm ấy đã chết trong trái tim tôi rồi.

Thế nhưng giờ tôi chưa thể ly hôn với cô ta, vẫn chưa thể tiết lộ cái hành động xấu xí bẩn thỉu của cô ta cho mọi người biết.

Tôi phải đợi đến khi Cao Phong và Tần Sở Thiên đều bị tống vào tù, đợi đến lúc nghiệt chủng trong bụng Liễu Tâm Thuần được sinh ra, đợi đến lúc cô ta không có nơi nào để dựa vào nữa, lúc ấy tôi sẽ vứt bỏ cô ta!

Hậu quả cô ta phải gánh chịu chắc chắn phải thảm hơn Tần Sở Thiên và Cao Phong!