Trên đường theo dõi bọn họ, tôi cố ý mở phần mềm định vị ra.
Thông qua điểm xanh không ngừng nhấp nháy trong phần mềm định vị, tôi có thể xác định, Liễu Tâm Thuần ở ngay trong chiếc Mercedes phía trước!
Vì để tránh bị bọn họ phát hiện, tôi không dám đi quá gần.
Cũng may có sự hỗ trợ của phần mềm định vị, nếu không tôi suýt bị bọn họ cắt đuôi ngay tại chỗ đèn xanh đèn đỏ.
Suốt dọc đường rẽ trái rẽ phải, cuối cùng xe của bọn họ dừng lại trước một chung cư độc thân cao cấp.
“Chung cư độc thân cao cấp... lẽ nào đôi nam nữ chết tiệt này đã thuê phòng ở đây rồi?”
Nhìn hai người bọn họ ôm nhau đi vào bên trong, tôi không khỏi nhíu mày.
Thật biết chơi đấy, đến chung cư cũng thuê rồi, như vậy sẽ không cần tới khách sạn nữa!
Có lẽ là là bởi vì Tần Sở Thiên sợ Ngọc Kim Hương tra được lịch sử thuê phòng của ông ta, cho nên mới lựa chọn thuê phòng ở đây.
Tôi không dám chậm trễ, lợi dụng màn đêm, lập tức xuống xe theo đuôi bọn họ.
Lúc theo đến cửa thang máy, thang máy của họ đã đi lên.
Tôi nhìn chăm chú bảng điều khiển thang máy, thấy hai người đó lên đến tầng mười tám thì dừng lại.
“Tầng mười tám...”
Tôi nhớ kĩ xong cũng tự mình đi thang máy lên trên đó.
Nhưng một tầng có đến hai mươi ba mươi phòng, thoạt nhìn không thể biết bọn họ ở phòng nào.
Tôi cũng không thể cứ gõ cửa từng phòng một, như vậy nhất định sẽ bị người ta đánh chết. Vả lại mục đích tôi theo dõi bọn họ cũng không phải để bắt gian tại trận.
Hôm nay tôi chỉ cần nhớ kĩ số phòng của họ, không thể đánh rắn động cỏ. Bởi vì chỉ cần nhớ kĩ số phòng, tôi sẽ có rất nhiều cách để quay chụp hành vi hẹn gặp riêng của hai con người đó.
Đến lúc ấy, tôi có thể lặng lẽ chui vào phòng bọn họ lắp đặt camera, cũng có thể dùng máy bay không người lái chụp ảnh từ ngoài cửa sổ.
Có lẽ có người sẽ hỏi tôi làm cách nào mới có thể lặng lẽ chui vào phòng của bọn họ? Kỳ thật rất đơn giản, Liễu Tâm Thuần chắc chắn có chìa khóa căn phòng này, chỉ cần nhân lúc cô ta không chú ý, tôi cầm chìa khóa đi đánh một chiếc là được.
Tóm lại, có rất nhiều cách.
Mấu chốt của việc thu thập chứng cứ là phải rõ ràng, phải có sức thuyết phục, chỉ có như vậy, tôi mới có thể khiến Ngọc Kim Hương tin tưởng!
Cho nên việc tôi cần làm lúc này là xác định chính xác phòng của bọn họ.
Mặc dù tầng này có hơn hai mươi phòng, nhưng chỉ cần đợi chút nữa giọng của Liễu Tâm Thuần đủ lớn, đứng ngoài cửa tôi có thể nghe thấy được.
Dù sao tôi cũng đã quá quen với giọng của Liễu Tâm Thuần.
Nếu như cửa phòng cách âm tốt, tôi có thể trực tiếp đứng ở hành lang, chờ lúc hai người đó xong việc mở cửa đi ra, cũng có thể xác định phòng họ là phòng nào.
Cứ như vậy, tôi vừa tính toán vừa vểnh tai nghe ngóng, áp sát vào từng cánh cửa.
Cánh cửa đầu tiên, không có bất cứ động tĩnh gì.
Cánh cửa thứ hai, vẫn yên tĩnh lạ thường như vậy...
... . Được copy tại || Tг ЦмtгuуeИ.VN ||
Khi tới số phòng 1809, cuối cùng tôi cũng nghe được từng đợt từng đợt giọng nói của phụ nữ.
Mặc dù âm thanh rất nhỏ nhưng vẫn có thể phân biệt ra được, quả thực rất giống giọng của Liễu Tâm Thuần.
Thậm chí tôi có thể mơ hồ nghe được hình như cô ta đang gọi “ba ba”...
Khá lắm, mới vậy mà đã bắt đầu luôn rồi, xem ra hai người này chắc chắn đã nhịn rất lâu rồi!
Tôi ngăn chặn lửa giận trong lòng, thái độ nửa tin nửa ngờ, lấy điện thoại di động ra, bấm gọi cho Liễu Tâm Thuần.
Nếu như Liễu Tâm Thuần thật sự ở trong căn phòng đó, vậy khi tôi gọi tới nhất định sẽ nghe được tiếng chuông điện thoại của cô ta
Như vậy, về cơ bản có thể xác định là căn phòng này!
Reng reng... reng reng...
Quả nhiên không ngoài dự liệu của tôi, khi điện thoại gọi đi, căn phòng 1809 này thật sự truyền đến tiếng chuông điện thoại di động.
Mà cùng lúc đó, giọng của người phụ nữ kia cũng đột nhiên dừng lại.
“A lô... chồng à?”
Ngay sau đó, trong điện thoại truyền đến giọng nói có phần mệt mỏi của Liễu Tâm Thuần.
“Vợ ơi, em phải tăng ca tới khi nào vậy? Đến lúc đó có cần anh đi đón em không?” Tôi vội vàng đi đến chỗ bên cạnh, hạ thấp âm lượng hỏi Liễu Tâm Thuần.
“Em không rõ... Đến lúc đó rồi nói sau... Em tắt máy trước đây... ư...”
Không chờ tôi nói hết, Liễu Tâm Thuần đã vội vàng cúp điện thoại.
“Em gọi điện xong rồi... a...”
Sau khi Liễu Tâm Thuần cúp điện thoại, trong phòng 1809 lần nữa truyền đến những thanh âm đứt quãng...
Nhớ đến tiếng “ư” cuối cùng kia của Liễu Tâm Thuần, lòng tôi không thể chịu nổi!
Lúc này, tôi có thể tin chắc, bên trong phòng 1809 có hai người, chính là Tần Sở Thiên và Liễu Tâm Thuần.
Đây là lần đầu tiên tôi cách hiện trường gần như vậy.
Tất cả đều chân thực như vậy, rõ ràng như vậy.
Nếu như tôi vẫn là tôi của trước kia, lúc này chắc chắn sẽ không chút do dự vác dao tiến vào băm họ thành trăm mảnh!
Nhưng sau khi trải qua nhiều lần bị phản bội như vậy, tôi đã chai sạn từ lâu rồi.
Loại này người thật không đáng để tôi phải động đến dao, bởi vì tôi có rất nhiều phương pháp thích hợp để trả thù bọn họ.
Đau đớn về thể xác không đáng sợ bằng dày vò tâm hồn, tôi dám khẳng định bọn họ nhất định sẽ có kết cục sống không bằng chết!
“Liễu Tâm Thuần ơi Liễu Tâm Thuần, tôi lại muốn xem xem, rốt cuộc cô còn muốn gạt tôi tới khi nào!”
Tôi nắm chặt nắm đấm, trong mắt phát ra một tia lạnh lẽo!
Không phải do tình yêu đột nhiên biến mất mà chỉ có đột nhiên hiểu ra.
Vì hẹn gặp người đàn ông khác, thậm chí ngay cả sinh nhật mẹ ruột của mình cũng không coi ra gì, đây là loại người như nào, thật khó có thể tưởng tượng nổi...
Sau khi ra khỏi chung cư, tôi trở lại trong xe, hút xong một bao thuốc rồi mới khởi động xe. Nhưng tôi không có ý định về nhà mẹ vợ ăn cơm, cũng không có tâm trạng để ăn.
Thử nghĩ xem, chính con gái ruột của bà ta cũng không muốn chúc sinh nhật bà ta, vậy dựa vào cái gì mà tôi phải đến chứ?
Loại chuyện mất mặt này, trước đây có lẽ tôi cũng có thể làm được. Nhưng bây giờ, tôi tuyệt đối không thể làm!
Sau đó, tôi lại lái xe đến Điện Khoa Thành, bỏ ra mấy nghìn tệ mua một chiếc máy bay không người lái gắn camera có độ phân giải cao.
Dù sao số phòng kia tôi đã nhớ kỹ! Lần sau bọn họ lại tới căn phòng đó cắm sừng tôi, cũng đừng trách tôi không khách khí, trực tiếp hầu hạ chụp ảnh!
Từ Điện Khoa Thành ra, ven đường có một ông lão đánh khóa và một người đàn ông trung niên đã thu hút sự chú ý của tôi.
“Bác ơi, tôi làm mất chìa khoá nhà nhưng chỉ có ảnh chụp chìa khóa, bác có thể giúp tôi đánh một cái khác không?” Người đàn ông trung niên lo lắng hỏi ông lão đánh khóa.
“Nếu có ảnh chụp chính diện chìa khóa là có thể đánh được.” Ông lão đánh khóa ngẩng đầu trả lời người đàn ông trung niên một cách vô cùng chắc chắn và tự tin
“Có có! Tốt quá rồi! Đây bác ơi!” Người đàn ông trung niên lập tức mừng rỡ, nhanh chóng lấy ảnh chụp ra, vội vàng đưa cho ông lão đánh khóa!
Beng beng beng...
Ông lão đánh khóa đầy kinh nghiệm, vừa nhìn ảnh chụp vừa thuần thục thao tác...
“Lợi hại! Đúng là cao thủ trong truyền thuyết! Như vậy đến lúc đó tôi chỉ cần đem ảnh chụp chìa khóa của Liễu Tâm Thuần đến là được rồi!”
Nhìn cảnh tượng trước mắt, tôi không khỏi trầm ngâm tự nói với mình.
Đã có máy bay không người lái trong tay, đến lúc đó chìa khóa cũng có thể đánh được.
“Liễu Tâm Thuần, Tần Sở Thiên, những ngày an nhàn của các người không còn dài nữa đâu!”