Chương 3: Trời không tuyệt đường người

“Ngày mai mẹ sẽ đi. Công việc đồng áng ở nhà vẫn chưa xong, mà còn phải cho gà, vịt, chó mèo ăn nữa.”

Ngay sau đó, trong phòng khách truyền đến tiếng của mẹ tôi.

Mẹ tôi tốt bụng, luôn ăn nói ôn tồn lễ độ như vậy.

Ngay cả khi vợ tôi muốn đuổi bà đi, bà cũng không hề tức giận.

Tôi biết, mẹ không muốn gây phiền phức cho chúng tôi, không muốn thấy hai vợ chồng chúng tôi cãi nhau vì bà.

"Mẹ..." Tôi vẫn ở trong phòng tắm, siết chặt tay đau lòng nói.

Mẹ đã vất vả cả đời, chi tiêu tiết kiệm chỉ để cuộc sống của tôi tốt hơn.

Còn tôi? Ngoài việc sửa lại căn biệt thự trống không cho bà thì vẫn chưa làm được việc gì để báo hiếu cho mẹ...

Ngay cả một trăm vạn đã từng đưa cho bà, cuối cùng cũng bị tôi lấy lại để trả nợ....

Nghĩ lại mà cảm thấy áy náy.

Không, tôi không thể để cho mẹ phải chịu tủi thân nữa.

Tôi không thể nói cho mẹ biết chuyện vợ tôi nɠɵạı ŧìиɧ, tôi cũng không thể vì kích động mà đánh vợ rồi gây ra họa lớn được.

Tôi phải vực dậy, tôi muốn báo đáp cho mẹ, tôi còn rất nhiều việc phải làm.

Sau khi thay quần áo, điều chỉnh lại tâm trạng một chút, tôi bước ra khỏi phòng tắm và đi đến phòng khách.

Trong phòng khách, vợ tôi đang chơi điện thoại trong khi cậu con trai đang xem tivi nhưng lại không thấy bóng dáng của mẹ đâu.

“Vợ à, mẹ của chúng ta đâu?” Tôi vội hỏi vợ.

“Đi nấu cơm rồi.” Vợ tôi không ngẩng đầu lên, vừa nhắn tin trò chuyện hi hi ha ha vui vẻ với người khác trên điện thoại, vừa thờ ơ trả lời tôi.

Sau khi nghe câu trả lời của vợ, mặt tôi lập tức tối sầm xuống!

Mẹ chính là trưởng bối!

Với lại vốn dĩ mẹ tôi đi đứng không thuận tiện, lại vừa đi đường mệt nhọc cả một ngày, nhưng vẫn phục vụ cơm nước cho chúng tôi!

Nhưng còn vợ tôi lại thoải mái nằm trên ghế sofa chơi điện thoại!

Cho dù giúp mẹ rửa rau thôi cũng được mà!

Mơ hồ nhớ lại ngày trước khi tôi giàu có, dù là đưa vợ về quê thì vợ tôi đều chủ động giúp mẹ rửa bát, rửa rau.

Thời thế thay đổi, lòng người hiện rõ. Nực cười, thật sự là nực cười!

"Con trai, con tắm xong chưa? Mau vào giúp mẹ một tay." Khi tôi vẫn còn đang nhớ lại cảnh ngày xưa, mẹ ở trong phòng bếp bỗng nhiên gọi tôi.

"À à! Vâng!" Tôi lấy lại tinh thần, sau đó thất vọng nhìn vợ và bước nhanh vào bếp.

"Con trai, mẹ mang từ nhà lên món thịt ướp mặn mà con thích nhất, nhưng mẹ không thái được. Con giúp mẹ thái một chút nhé." Sau khi mẹ nhìn thấy tôi đi đến, bà nở nụ cười rồi đưa con dao thái thịt trên tay cho tôi.

"Mẹ, mẹ vào phòng khách nghỉ ngơi trước đi. Nhà bếp nóng quá, để con nấu là được rồi." Thấy mẹ mồ hôi nhễ nhại, sống mũi tôi cay cay, vội vàng đi đến lau những giọt mồ hôi trên trán cho mẹ.

“Con nấu ăn không được ngon, cứ để mẹ nấu cho!” Mẹ cười tươi, không muốn rời đi.

“Được rồi!” Nhìn thấy ánh mắt nhiệt tình của mẹ, tôi cũng mỉm cười, gật đầu.

"Mẹ ơi, lần này lên thành phố thì hãy ở lại thêm vài ngày nữa nhé. Ngày mai con sẽ đưa mẹ đến nhà hàng ăn một bữa thịnh soạn." Tôi sợ ngày mai mẹ thật sự sẽ đi về nên muốn chủ động mời bà ở lại thêm ít hôm nữa.

Dẫu sao bây giờ tôi cũng đã gửi tiền tiết kiệm được gần hai mươi vạn rồi, khó lắm mẹ mới lên thành phố một chuyến, đưa mẹ đi ăn gì đó tùy thích cũng chẳng tốn kém bao nhiêu.

"Không được, ngày mai mẹ phải về. Gà, vịt, chó mèo ở nhà không có ai cho ăn. Lần này lên gặp con là có chuyện cần trao đổi với con." Mẹ lắc đầu, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc.

“Có chuyện gì vậy ạ?” Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của mẹ, tim tôi chợt đập thình thịch, vội cẩn thận hỏi mẹ.

Thành thật mà nói, tôi rất sợ khi mẹ đột ngột nói rằng bà ấy bị bệnh, cần phải nhập viện để điều trị.

Nếu như vậy thì có lẽ tôi thực sự không thể làm tròn chữ hiếu của mình được nữa...

"Thôn của chúng ta đang tiến hành mở rộng quy mô lớn, những ngôi nhà trong thôn sẽ bị thu hồi. Chủ đầu tư nói rằng căn biệt thự của chúng ta chỉ được bồi thường một trăm vạn. Mẹ nghĩ mức bồi thường hơi thấp nên muốn hỏi con. Với lại mẹ cũng mang theo giấy tờ đất đây, mẹ sợ để ở nhà thì sẽ làm mất." Mẹ nhìn chăm chú, trịnh trọng nói khiến tim tôi đập loạn xạ.

Nói xong, bà lấy từ trong túi quần ra giấy tờ đất được gói chặt.

"Con trai, mẹ biết rằng công việc làm ăn của con đang cần vốn để bắt đầu lại từ đầu. Nếu nhận được khoản tiền bồi thường này thì có lẽ sẽ có ích cho con trong việc gây dựng lại công ty! Vấp ngã ở đâu thì hãy đứng lên ở đấy!"

Mẹ vừa đưa giấy tờ đất cho tôi, vừa động viên khích lệ tôi với giọng điệu đầy tin tưởng.

Nghe mẹ nói xong, tôi thở phào nhẹ nhõm, may mà lần này mẹ mang đến không phải là tin xấu.

Nhìn giấy tờ đất trên tay, trong lòng tôi ngổn ngang cảm xúc.

Năm đó, sau khi công ty phá sản, mẹ cũng bảo tôi bán căn biệt thự này để hỗ trợ cho sự nghiệp của tôi.

Nhưng mà một căn biệt thự ở nông thôn, lại còn đã qua sử dụng, bán sẽ không được giá.

Xây nhà mất hơn một trăm vạn, cuối cùng ra giá ba mươi vạn cũng chẳng có ai đoái hoài nên lúc đó cũng phải gác lại.

May mà ông trời có mắt, trời không tuyệt đường người!

Như mẹ nói, có khoản bồi thường thu hồi đất này, ít nhất về mặt tài chính sẽ không còn vấn đề gì nữa!

"Con trai, thái thịt trước đi. Nếu ngày mai con có thời gian thì cùng mẹ đi về thương lượng giá. Gần đây chủ đầu tư đều ở đấy." Thấy tôi sững sờ tại chỗ, nên vội vàng thúc giục tôi.

"Thế thì tốt quá! Mẹ, đợi con gây dựng lại sự nghiệp, con sẽ xây cho mẹ một ngôi nhà lớn!"

"Đừng xây, lãng phí tiền bạc. Con nên giữ lại tiền mà làm ăn cho thật tốt đi..."

Thật ra tôi còn xây nhà làm gì nữa, đợi Ngô Song tôi trở lại như ngày xưa, nhất định sẽ ở bên cạnh hiếu thảo với mẹ!

Từ nhỏ tới lớn, cho dù là khi tôi mới chập chững biết đi, chưa làm nên trò trống gì hay là khi tôi công thành danh toại thăng quan tiến chức, hay khi tôi khuynh gia bại sản, hoặc là lúc tôi gặp khó khăn thì người luôn ở bên cạnh tôi, không bao giờ rời đi, luôn lo và suy nghĩ cho tôi chỉ có mẹ tôi mà thôi.

Thứ tình yêu chó má gì đó, mẹ nó đều là tiền chồng lên!

Khi ông đây có tiền thì vâng lời răm rắp, bảo sao nghe vậy.

Nhưng khi ông đây nghèo nàn, tỏ thái độ với ông đây còn chưa tính, nhưng vấn đề là mẹ nó không ngờ lại cắm sừng cho ông đây!

Người xưa nói không sai, vợ chồng chung sống mặn nồng nhưng đến khi xảy ra sự cố thì đường ai nấy đi!

Chỉ có ba mẹ mới là những người mà mình không nên phụ lòng nhất!

......

Sau khi cả nhà ăn tối xong, tôi lấy lý do đi dạo, lái xe đến trung tâm điện máy mua một bộ camera theo dõi.

Thành thật mà nói, tôi vẫn không muốn tin là vợ mình nɠɵạı ŧìиɧ.

Dành cho vợ nhiều tình yêu như thế, trong lòng vẫn còn một tia hy vọng cho cô ấy.

Ngày mai, tôi sẽ về với mẹ, nếu vợ thực sự có vụиɠ ŧяộʍ sau lưng tôi thì những ngày tôi đi vắng, cô ấy nhất định sẽ đưa người đàn ông đó về nhà!

Mua bộ thiết bị giám sát này cũng coi như cho bản thân một lời giải thích.

Nếu vợ không nɠɵạı ŧìиɧ thì tôi có thể đối xử với cô ấy như trước!

Nhưng nếu cô ấy thực sự nɠɵạı ŧìиɧ, tôi nhất định sẽ không cho cô ấy bất cứ cơ hội nào nữa!