Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vợ Tôi ℕɠɵạı Ŧìиh Rồi

Chương 2: Cùng nhau đi chết

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nghĩ đến cảnh hai người bọn họ ở trong phòng, tôi không nhịn được giáng hai cú đấm xuống vô lăng.

Chưa bao giờ bị cắm sừng thì sẽ không bao giờ hiểu được tôi khó chịu đau đớn như thế nào!

Tôi không ngừng tăng tốc, không ngừng vượt qua xe khác, muốn nhanh chóng chạy về nhà, chính tay đập chết bọn họ!

Đôi nam nữ chó má này, nhất định không thể bỏ qua cho bọn họ!

Một tiếng sau, tôi về đến cổng chung cư.

Sau khi đậu xe, tôi cầm lấy cờ lê trên ghế phó lái, vội vã chạy vào thang máy!

Trong thang máy, nhớ lại những khoảnh khắc ngọt ngào khi ở bên vợ, nhớ lại cuộc sống gia đình hạnh phúc của ba người chúng tôi, khoé mắt tôi ẩm ướt từ lúc nào không hay.

Phải biết là mới hôm qua, hai chúng tôi đã cùng nhau đưa con trai đi xem phim và đi công viên giải trí!

Tại sao tôi phải làm việc chăm chỉ để kiếm tiền, chính là không muốn vợ con phải chịu khổ.

Nhưng bây giờ không thể quay trở lại như trước đây, từ thời điểm vợ tôi nɠɵạı ŧìиɧ, tất cả những điều tốt đẹp đều tan vỡ!

Chờ sau khi gϊếŧ đôi nam nữ chó chết này, tôi cũng sẽ tự sát, cùng nhau đi chết, kết thúc mọi chuyện.

Nhưng khi tôi nghĩ đến đứa con trai đáng yêu của mình và người mẹ ở quê, tôi lại do dự.

Tôi có thể đưa con trai tôi cùng đi, như vậy một nhà ba người ở thế giới bên kia có thể đoàn tụ cùng nhau, nhưng mẹ tôi…

Tôi nghĩ đến cảnh mẹ tôi khập khiễng gánh hàng bán trái cây rau quả ra ngoài chợ, nước mắt không kiềm chế được mà rơi xuống.

Mẹ tôi đã làm việc vất vả cả đời, nuôi tôi từ những gánh nướ© ŧıểυ và phân, cho tôi học xong đại học, cuối cùng tôi không những không làm tròn chữ hiếu, còn muốn để bà ấy người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh…

Đinh!

Ngay sau đó, cửa thang máy mở ra.

“Liễu Tâm Thuần, tất cả đều do cô gây ra!”

“Mẹ, kiếp sau con trai mới có thể báo hiếu cho mẹ!”

Mặc dù trong lòng đắn đo nhưng tôi bị sự tức giận làm choáng váng đầu óc, tôi không quan tâm được nhiều như vậy nữa!

Tôi như một cái xác không hồn, bất chấp tất cả mà chạy ra khỏi thang máy, đi đến phòng trọ ở trong góc cùng với cờ lê!

Chỉ có gϊếŧ bọn họ thì mới có thể giải tỏa nỗi hận trong lòng!

Kết quả, một bóng dáng quen thuộc ở trước cửa phòng trọ khiến tôi sững người tại chỗ.

“Mẹ…”

Nhìn thấy người ngồi trên mặt đất ở trước cửa chính là người mẹ ở quê của tôi, tôi ngơ ngác…

Tóc bạc trên đầu mẹ tôi đã nhiều hơn so với lần trước.

Quần áo mà bà mặc trên người là chiếc áo tay ngắn mà tôi đã mua cho bà cách đây năm năm trước, áo tay ngắn trông rất mới, chắc chắn không thường xuyên mặc.

Ở bên cạnh bà có túi lớn nhỏ, gồm trái cây rau dưa và trứng gà đặc sản ở quê.

“Mẹ, sao mẹ không vào nhà ngồi?”

Tôi vội vàng bước tới, đỡ mẹ tôi đứng dậy khỏi nền đất lạnh cứng rắn, đau lòng hỏi bà.

Thành thật mà nói, sau khi nhìn thấy mẹ tôi, trong lòng tôi bỗng nhiên mềm xuống.

Không phải đã tha thứ cho sự phản bội của vợ, nhưng tôi không muốn quãng đời còn lại của mẹ tôi chịu sự cô đơn không có người chăm sóc.

“Tâm Thuần nói rằng con vẫn chưa đi làm về, mẹ chỉ muốn đợi con ở cửa, mới vừa ngồi xuống thì con đã trở về.” Mẹ cười toe toét, giọng nói nhẹ nhàng vẫn như trước.

Nhìn thấy cờ lê lớn trong tay tôi, bà tiếp tục mỉm cười với tôi và hỏi: “Con trai, sao con cầm cờ lê lớn như vậy, trong nhà có gì phải sửa chữa à?”

“Vâng… vâng ạ, ống nước ở nhà bị rỉ nước một chút, cần phải sửa chữa.” Tôi sững người, vội vàng để cờ lê về phía sau.

Nếu mẹ tôi biết tôi dùng cờ lê này để đánh vào đầu vợ tôi, tôi đoán mẹ tôi sẽ đau lòng đến ngất xỉu!

“Đúng rồi mẹ, Tâm Thuần không bảo mẹ vào nhà ngồi sao?” Tôi nhặt những cái túi lớn túi nhỏ trên mặt đất lên, vừa gõ cửa vừa hỏi mẹ tôi.

Ầm ầm ầm!

Tôi gõ cửa bằng cờ lê, cho nên âm thanh rất lớn!

“Tâm Thuần mở cửa gọi mẹ vào ngồi, là mẹ đã không đi vào, ngồi bên ngoài rất tốt, mát mẻ.” Mẹ nheo mắt lại, mỉm cười trả lời tôi.

“Ai vậy!” Lúc này, vợ tôi đi dép lê từ từ ra mở cửa.

“Ông xã? Anh về sớm vậy sao?” Khi vợ tôi nhìn thấy tôi đứng ở cửa thì ngạc nhiên hỏi tôi.

“Ừm.” Tôi lạnh lùng gật đầu, nhanh chóng đưa mắt vào trong nhà.

Trong phòng khách, ngoại trừ con trai đang xem hoạt hình thì không có ai khác.

Sau đó tôi nhanh chóng bước về phía phòng ngủ.

Căn nhà chúng tôi thuê không lớn, hai phòng ngủ một phòng khách, nếu giấu người thì tôi liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy!

Trong phòng ngủ chính, chăn bông được gấp gọn gàng, tủ và dưới gầm giường đều không giấu được người.

Trong phòng thứ hai chật hẹp chỉ có một chiếc giường trống rỗng, càng không thể giấu người.

Hiển nhiên là tên gian phu kia đã đi rồi.

“Ngô Song, anh đang làm gì vậy? Thay giày đi tắm rồi hẵng vào phòng! Anh xem anh đi, đôi giày bẩn quá, sàn nhà đều bị bẩn rồi…”

Lúc này, tiếng oán trách của vợ tôi lại văng vẳng bên tai.

Chỉ khi cực kỳ chán ghét một người đàn ông thì người phụ nữ đó mới dùng giọng điệu này, sẽ gọi trực tiếp tên của người đàn ông đó.

Ghét tôi bẩn thỉu, ghét tôi không có tiền, khinh thường tôi không còn như trước…

Tôi nắm chặt tay lại, cố gắng kìm nén sự xúc động trong lòng.

Nếu không phải có mẹ ở bên cạnh, lúc này tôi chắc chắn rút cờ lê ra đánh vào đầu cô ấy!

Nhưng bởi vì có mẹ tôi ở đây, tôi sẽ có nhiều thời gian hơn để suy nghĩ.

Tôi không thể gϊếŧ người vì bị kích động, tôi phải vạch trần hành vi xấu xa của người phụ nữ này ra!

Gϊếŧ người không bằng gϊếŧ tim, tôi muốn cô ấy sống không bằng chết, muốn cô ấy phải chịu nỗi nhục này!

Tình yêu không đột ngột biến mất, chỉ có đột nhiên hiểu ra.

Nghĩ đến đây, tay tôi dần buông lỏng, biểu cảm phẫn nộ trên khuôn mặt cũng biến thành lạnh lùng.

Tôi bước ra khỏi phòng, ngoan ngoãn thay dép lê, rót cho mẹ một cốc nước rồi cầm quần áo sạch đi vào phòng tắm…



“Mẹ, lần này đến đây thì khi nào rời đi?” Ngay khi tôi còn đang tắm trong phòng tắm, trong phòng khách loáng thoáng nghe tiếng vợ tôi chất vấn mẹ tôi.

Tôi nghe xong, tức giận đến nổi cục xà bông trên tay cũng bị tôi bóp nát!

Đây là lời một người nên nói sao?

Phải biết là bây giờ đã gần tối rồi!

Mẹ từ quê lên thành phố, ít nhất phải thức dậy từ lúc năm giờ sáng, sau đó mang theo túi lớn túi nhỏ đi bộ gần mười kilômét trên đường núi để đi nhờ xe trong thị trấn, hơn nữa giữa đường còn phải chuyển xe rất nhiều lần mới đến được nhà tôi!

Kết quả, ngay cả một cốc nước mà mẹ còn chưa uống hết, vợ tôi đã hỏi mẹ khi nào thì đi!

Thật sự là quá đáng!

Cho đến lúc này, cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao năm đó mẹ lại cố ý chọn về quê, bởi vì bà bị chính đứa con dâu bất hiếu này ghét bỏ!
« Chương TrướcChương Tiếp »