Chương 50: Thử vai

Cuộc đối thoại của hai người bỗng nhiên lâm vào trầm mặc.

Lê Nguyệt Uẩn nhịn không được mà đánh vỡ bầu không khí ngột ngạt: "Mẹ, mẹ rốt cuộc muốn nói gì vậy?"

Trương Tình Không oán hận mà liếc xéo cô một cái: "Đứa con khốn khϊếp nhà con."

Lê Nguyệt Uẩn: "?" Con làm sao chứ?

"Nhanh chóng cắt đứt mấy mối quan hệ không sạch sẽ ở bên ngoài của con đi." Trương Tình Không không vui nói.

Vu Tư Linh quay đầu nhìn về phía Lê Nguyệt Uẩn: "Mối quan hệ không sạch sẽ?"

Lê Nguyệt Uẩn còn chưa kịp trả lời, thì nghe Trương Tình Không vỗ bàn một cái: "Đúng vậy, quan hệ không sạch sẽ, đặc biệt là loại người như cô đây."

Trái tim của Vu Tư Linh như bị trúng một mũi tên: "Vì, vì sao?"

"Cô còn mặt mũi để hỏi vì sao à?" Trương Tình Không đứng dậy, đi đến trước mặt nàng, khí tràng khϊếp người.

Vu Tư Linh theo bản năng lui về phía sau vài bước, "Mẹ, mẹ khoan hãy nóng giận."

Trương Tình Không: "???"

Không biết xấu hổ! Ai cho phép cô gọi tôi là mẹ hả?

"Đừng gọi tôi là mẹ." Trương Tình Không đen mặt: "Tôi chỉ chấp nhận nha đầu Vu gia kia làm con dâu của tôi mà thôi, yêu ma quỷ quái như các cô nhanh chóng cút đi nhanh một chút."

Tinh thần của Vu Tư Linh chấn động: "Thật, thật vậy sao? Ngài thích nha đầu Vu gia kia sao?"

"Phí lời." Trương Tình Không mặt không cảm xúc nói, "Lê gia chúng ta tuy rằng không phải là gia đình cố chấp, cho phép bọn trẻ tự do yêu đương, nhưng quyết không cho loại người giúp việc Philippine không sạch sẽ như các cô hay thím lao công kia bước một bước vào cửa."

Vu Tư Linh cảm động đến rơi lệ.

Trương Tình Không thấy dưới kính râm của nàng chảy xuống một dòng nước mắt, trong lòng cả kinh, làm sao vẫn có cảm giác hổ thẹn, xem ra cô gái nhà biết ưu thế của Vu gia, mới trở nên tự ti rồi.

Vậy thì không gì có thể tốt hơn, để cô ta tự ti rồi từ bỏ, quả thực không cần phải phí công tốn sức.

"Cô có biết nha đầu nhà Vu gia tốt đẹp đến cỡ nào không?"

Lê Nguyệt Uẩn: "..."

Vu Tư Linh bừng tỉnh: "Con không biết a."

Trương Tình Không dự định không ngừng tạo áp lực cho nàng, để nàng hoàn toàn cảm giác bản thân hèn mọn mà tự rút lui!

Vì thế bà hung tợn nói: "Con bé kia vẻ ngoài có thể sánh với thiên tiên, giống như tiên nữ hạ phàm, tính cách lại phóng khoáng vui vẻ, ai gặp cũng đều khen con bé ngoan ngoãn, càng đừng nhắc đến bối cảnh gia đình hậu đãi của nó."

Vu Tư Linh yếu ớt nói: "Cô ấy thật sự tốt như vậy sao?"

"Cô không tin?" Trương Tình Không hỏi.

Vu Tư Linh lắc đầu: "Con không tin."

"Cô có tin tôi gọi điện kêu con bé lại đây, để cô tận mắt thấy rõ cái gì gọi là con dâu tốt trên thế gian này hay không?" Dứt lời, Trương Tình Không cầm lấy điện thoại giả bộ để gọi điện thoại, dư quang thì lén lút liếc mắt nhìn nàng một cái.

Lại thấy cô gái không biết liêm sỉ này không chút nào thản thốt, không chút nào khủng hoảng.

Vu Tư Linh đợi một lát, hỏi: "Bác ơi, bác biết số điện thoại của cô ấy sao?"

"Sao không biết." Trương Tình Không phản bác nói, cầm điện thoại tùy tiện nhấn nhấn vài số trên đó, "Đừng nói là số điện thoại, cho dù con bé có hóa thành tro, tôi cũng nhận ra được."

Lê Nguyệt Uẩn: "..."

Vu Tư Linh cười ha ha: "Vậy sao? Ha ha ha ha ha."

"Cô cười cái gì?" Trương Tình Không nghi hoặc mà nhìn nàng một cái.

"Không gì ạ, bác mau gọi điện đi ạ." Vu Tư Linh thúc giục nói.

Trương Tình Không nhàn nhạt mà liếc mắt nhìn điện thoại một cái, xoay người để điện thoại lên tai, nghiêm trang nói: "Alo? Tiểu Vu à, đang bận sao? À, đang ăn cơm à, vậy lát nữa bác gọi lại cho con nhé. Đúng rồi, nói đến nhà bác chơi thì không được nuốt lời đâu đấy, bác sẽ nấu canh ngon cho con."

Cúp điện thoại, Trương Tình Không thong dong mà xoay người lại, nói với cô giúp việc Phillipine không biết liêm sỉ kia: "Thấy rồi chứ? Đây mới là con dâu ngoan ngoãn hiểu chuyện của tôi, tôi chỉ cho phép con bé bước vào nhà tôi, cô thì tính là......Này, tôi đang mắng cô đấy, tại sao cô cười đến điên dại như vậy? Có thể có chút cảm giác đang bị mắng được không? Cô như vậy là làm tôi rất mất mặt đấy."

"Thật ngại quá." Vu Tư Linh thật sự không nhịn được nữa, xoay người chạy vào phòng khóa cửa lại.

Một lát sau, trong phòng vang lên tiếng cười cực kỳ biếи ŧɦái: "Há há há há há há cứu mạng!"

Trương Tình Không: "?"

"Cô ta sao vậy?" Trương Tình Không run rẩy mà chỉ ngón tay về hướng cửa phòng, "Chịu đả kích đến choáng váng rồi sao?"

Lê Nguyệt Uẩn xoa xoa giữa mày, khóe miệng cong lên, buồn cười nói "Mẹ, con cảm ơn mẹ nhé?"

Trương Tình Không ngữ khí không tốt nói: "Cảm ơn gì chứ? Mau đuổi đứa con gái này ra khỏi nhà cho mẹ, để cho người khác thấy thì ra thể thống gì nữa chứ. Còn có nha đầu Vu gia kia, nếu các con ở bên nhau, thì nhanh chóng dẫn về nhà ra mắt, đừng ở bên ngoài dây dưa lung tung với tùm lum thứ người như vậy nữa."

"Vâng, bữa nào đó con sẽ dẫn em ấy về, sau đó đem tất cả mọi chuyện đều giải thích rõ ràng với mọi người, được chưa?" Lê Nguyệt Uẩn đẩy bà ra ngoài, "Còn nữa, tiền mà lão ba cất giấu không chỉ là một chỗ kia đâu."

"Cái gì? Ông ta còn giấu chỗ khác?" Trương Tình Không nổi giận: "Ở đâu?"

"Vậy thì con không rõ lắm, chỉ là đêm nay lão ba uống rượu về rồi, chẳng phải là rất thuận tiện để hỏi thăm sao?"

Lê Nguyệt Uẩn vừa dứt lời, Trương Tình Không liền vô cùng lo lắng mà mở cửa thang máy, trước khi đi còn buông ra một câu tàn nhẫn: "Mẹ về trước thu phục lão ta, quay về sẽ thu phục con đấy."

Sau khi tiễn Trương Tình Không về, Lê Nguyệt Uẩn mới trở vào nhà, thuận tiện khóa trái cửa, ai tới cũng không mở cửa!

"Linh Linh, ra đi em." Lê Nguyệt Uẩn ở trong phòng khách thu dọn đồ đạc.

Một lát sau, Vu Tư Linh mới mở cửa phòng ra, cười đến ngã trước ngã sau, ngã lên ghế sofa: "Quá là thú vị rồi, mẹ của chị giỡn thật vui mà."

Lê Nguyệt Uẩn cũng cười, sau khi thu dọn đồ đạc ở trên bàn sạch sẽ xong, ngồi xuống ở bên cạnh nàng, kéo kéo chiếc áo mùa thu ở bên ngoài của nàng: "Tìm ở đâu ra vậy?"

"Ở ngay bên cạnh ngăn tủ." Vu Tư Linh gối đầu lên đùi cô, "Làm em sợ muốn chết, cũng may em kịp lúc, mới có thể ngụy trang thành người giúp việc Philippine."

Lê Nguyệt Uẩn như suy tư gì đó rồi cười cười: "Em cho rằng thật sự lừa được mẹ chị sao?"

Vu Tư Linh bỗng cả kinh: "Không thể nào? Thế mà không gạt được bác ấy sao?"

"Nếu như gạt được, bà ấy cũng sẽ không làm trò trước mặt em lại còn khen nha đầu Vu gia với em đâu." Lê Nguyệt Uẩn vui vẻ nói.

"..." Vu Tư Linh chớp mắt. "Em nói mà, bác ấy nói cứ như thật vậy! Vậy bác ấy cho rằng em là người như thế nào?"

Lê Nguyệt Uẩn trả lời: "Chắc là cùng một loại với thím lao công chăng, một trong những cô gái có quan hệ không sạch sẽ với chị."

"..."Vu Tư Linh lo lắng nói: "Vậy không phải chị bị đồn đại vô căn cứ rồi sao? Trước đó lẽ ra chị có một người lao công, hiện tại lại bắt được một cô giúp việc Philippine sắc tình nữa chứ."

"Còn không phải sao, cho nên em muốn bù đắp cho chị thế nào đây?" Lê Nguyệt Uẩn xoắn xoắn lấy vài sợi tóc của nàng, cúi đầu hôn lên trái của nàng, chậm rãi dời xuống, hôn lên cánh mũi, rồi dừng ở trên cánh môi của nàng, ôn nhu lưu luyến mà ngậm lấy cánh môi ướŧ áŧ đầy mê hoặc này, tựa như muốn thu hết tất cả cam lộ, làm sao cũng không đủ, chỉ muốn đòi hỏi nhiều hơn.

Âm thanh tách tách giữa những nụ hôn, không khí ngập tràn sắc tình, trái tim lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch lại.

Vu Tư Linh duỗi tay nắm lấy cánh tay của cô, theo lực độ mà đứng dậy dựa vào trên người của cô, nhỏ giọng nói: "Vậy em cởi chiếc áo ngoài này ra nha?"



Khóe miệng Lê Nguyệt Uẩn câu lên: "Được."

Hai người ở trong phòng khách "làm" hai trận, khi đang tính vào phòng ngủ nghỉ ngơi, Lê Nguyệt Uẩn nhận được điện thoại công việc, đến phòng sách gửi văn kiện cho đồng nghiệp, thì bỗng nhiên bắp đùi chợt bị đè nặng, Vu Tư Linh đã ngồi xuống đùi của cô.

Lê Nguyệt Uẩn vội vàng cúp điện thoại, du͙© vọиɠ ở trong mắt vẫn còn chưa tan hết, một tay ôm lấy eo của nàng, một tay khác lại bắt đầu tác quai tác quái.

Mãi cho đến đêm khuya, hai người mới đi vào giấc ngủ.

Trong khi Vu Tư Linh nửa tỉnh nửa mơ, cảm giác được có ngón tay đang vuốt ve nhẹ nhàng gương mặt của mình, sự đυ.ng chạm giống như đang sờ vào vật trân bảo vậy, vừa dịu dàng vừa trân trọng, rồi sau đó nghe được đối phương thấp giọng hỏi: "Linh Linh, dọn đến đây nha em."

Vu Tư Linh mơ mơ màng màng, gật đầu, liền tiếp tục ngủ.

Trong mắt Lê Nguyệt Uẩn hiện ra ý cười, lúc này mới thỏa mãn ôm nàng vào trong lòng rồi ngủ.

-------------------

Đáng tiếc, ngày hôm sau Vu Tư Linh liền không chịu thừa nhận.

"Chị đây là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của đấy, ném đá xuống giếng. Em mệt mỏi như vậy, chị thì khiến em nói ra hết sạch mật mã ngân hàng a." Vu Tư Linh nói, "Không được không được, em không dọn đến đây đâu."

"Tại sao?" Lê Nguyệt Uẩn đặt bữa sáng ở trên bàn, "Em không muốn sống cùng chị sao? Lúc trước chúng ta không phải ở chung với nhau sao?"

"Tình huống khi đó không giống nhau a." Vu Tư Linh uống lên ngụm sữa tươi, phân tích đạo lý một cách rõ ràng: "Lúc ấy chúng ta đều cho rằng đối phương đều nghèo khổ, cho nên mới đi ra ngoài thuê nhà. Bây giờ tốt rồi, chị không thiếu tiền, em cũng không thiếu tiền, vậy tại sao em lại dọn đến nhà chị, mà không phải chị dọn đến nhà em chứ?"

Lê Nguyệt Uẩn nói: "Được a, vậy nhà em ở đâu, chị lập dọn đến."

"Nhà em ở..." Vu Tư Linh đột nhiên nghẹn họng.

Ngại quá đi, nàng còn chưa có nhà riêng của mình, vẫn luôn ở cùng với lão ba, nhưng không thể để A Lê ở cùng với lão ba được?

Không tiện lắm đâu a.

"Nhà của em còn chưa có mua, đợi khi nào em mua xong thì dọn đến vậy." Vu Tư Linh chột dạ nói.

"Được thôi." Lê Nguyệt Uẩn tất nhiên không để ý, dường như tùy tiện ở chỗ nào cũng được. "Vậy căn nhà lúc trước em mua, có muốn dọn đến ở trước hay không?"

Đôi mắt của Vu Tư Linh ngó trái ngó phải.

"Em không muốn ở chung với chị sao?" Lê Nguyệt Uẩn nhất thời lộ ra cảm xúc ủy khuất, đặt bữa sáng qua một bên, dựa vào cạnh bàn, ai oán nói: "Chị đã sớm biết, Linh Linh quả nhiên không yêu chị, ghét bỏ chị hoa tàn ít bướm."

"Em nào có, chị không được vu khống em." Vu Tư Linh chạy nhanh đến trước mặt của cô, ngồi xổm xuống, vuốt ve mặt của cô: "Chị đừng giận mà, em chỉ là còn có chút sợ hãi thôi."

Lê Nguyệt Uẩn nắm lấy tay nàng, nhìn chăm chú vào nàng: "Em sợ cái gì?"

"Em cũng không biết...." Ngữ khí của Vu Tư Linh trùng xuống, "Gần đây nhiều chuyện xảy ra quá, em giống hư còn chưa chuẩn bị sẵn sàng. Hơn nữa gia trường hai bên đều biết chúng ta ở bên nhau, nếu như lúc này em dọn vào ở, có phải liền nghĩ rằng em quá dễ dãi hay không..."

Lê Nguyệt Uẩn trầm ngâm một lát, rồi nói: "Chị hiểu rồi, vậy chị cũng không ép buộc em nữa."

"Chị thật sự không tức giận?" Vu Tư Linh hỏi.

"Sao chị lại giận em được chứ." Lê Nguyệt Uẩn nhéo nhéo cánh mũi của nàng, "Nhanh ăn sáng thôi, ăn xong chị đưa em đến trường."

"Vâng."

--------------------------------

Sau khi xe dừng lại ở trước trường học, Vu Tư Linh cởi bỏ đai an toàn, nghiêng người qua hôn lên mặt Lê Nguyệt Uẩn một cái, đang chuẩn bị xuống xe, Lê Nguyệt Uẩn đột nhiên gọi nàng lại.

Lê Nguyệt Uẩn lấy ra một chìa khóa dự khóa, bỏ vào trong túi của nàng: "Đây là chìa khóa nhà chị, khi nào em muốn đến đều có thể."

"Vâng." Vu Tư Linh cười lắc lắc chìa khóa trong tay, "Cẩn thận em lúc nào cũng đến khám xét đấy."

Lê Nguyệt Uẩn mỉm cười nhìn nàng đi vào trường học, nhìn nàng cùng một đám bạn học trẻ tuổi gặp mặt chào hỏi nhau, nụ cười dần dần biến mất, không biết tại sao mà thở dài.

Là ép buộc thái quá sao? Hay là nói, đối phương muốn tự do chơi đùa thêm vài năm nữa?

---------------------

Vu Tư Linh không chú ý chiếc xe đã đậu ở bên ngoài một hồi lâu, nàng túm lại bạn học hỏi tin thăm tin tức: "Đoàn phim [Song sinh] thật sự tới trường tuyển chọn diễn viên sao?"

"Đúng vậy." Bạn học nói, "Tin tức trên diễn đàn tối hôm qua cậu không thấy sao? Hai ngày tới đạo diễn sẽ tới trường tuyển diễn viên nữ tuyến hai đấy."

Vu Tư Linh nhất thời mở bừng hai mắt: "Thật hay giả! A A A A! Nữ chính có phải là Quý lão sư không!?"

"Đúng vậy đúng vậy!" Bạn học cũng kích động lên, "Má ơi, không biết Qu ý lão sư có đến tham dự cuộc tuyển chọn không nữa, nhưng mà nếu như có thể cùng một đoàn phim với cô ấy, đừng nói là diễn viên tuyến hai, cho dù tuyến mười tám tớ cũng chịu nữa!"

Vu Tư Linh cố gắng kiềm chế tâm tình kích động của mình, tiếp tục hỏi: "Đạo diễn có yêu cầu gì không?"

"Dựa theo nhân vật trong kịch bản mà nói, là nói về mối quan hệ giữa hai chị em gái, Quý lão sư diễn nhân vật ẩn mình trong bóng tối, nữ tuyến hai chính là diễn nhân vật sáng rạng rời như mặt trời a." Bạn học nói, "Tớ cảm thấy hy vọng của tớ không lớn, cậu thì rất thích hợp, hơn nữa nghe nói còn chú trọng đến nhan sắc nữa, quá độc ác."

Vu Tư Linh nhanh chóng cầm lấy điện thoại đọc tin tức, từng câu từng chữ một nhìn qua một lần, quyết chí nói: "Mình nhất định phải đoạt được nhân vật này."

-------------------

Hai ngày sau, nàng đều ở lại trường học, vội vàng chuẩn bị chuyện phỏng vấn. Lần này cuộc cạnh tranh vô cùng lớn, cơ hội toàn bộ người cùng khoa đều tham gia, muốn trổ hết tài năng không phải là chuyện dễ.

Một khi vội vàng, thì ngay cả tâm tư ăn cơm cũng không có, hơn mấy sinh viên trong khoa hai ngày nay hạn chế ăn cơm, chính là vì ở thời điểm lúc thử ống kính thì nhìn có vẻ mảnh khảnh một chút.

Cho nên Lê Nguyệt Uẩn mời nàng đi ăn cơm Tây, nàng cương quyết từ chối.

Khi mời nàng đi ăn lẩu, thanh âm từ chối còn lớn hơn nữa.

Vì thế Lê Nguyệt Uẩn đòi phải dành một chút thời gian trà chiều cho cô, nàng bắt đầu hoài nghi Lê Nguyệt Uẩn có thù oán với nàng, cố ý quấy nhiễu nàng,

Lúc mời nàng về nhà ngủ cùng nhau, nàng lại lại lại lại cương quyết cự tuyệt.

Lê Nguyệt Uẩn tan nát cõi lòng thành từng mảnh, giống như con bướm cái tơi tả già cả mà thất hồn lạc phách, bất cứ lúc nào cũng bị vứt đi.

Rất nhanh liền đến ngày phỏng vấn, các lão sư dẫn theo các cô cậu sinh viên đi vào hội trường, khu vực lắp đặt thiết bị, thử máy đều đã bố trí xong. Mọi người đều xếp hàng ở bên ngoài lấy số báo danh, chụm năm chụm ba ghé tai vào nhau thật náo nhiệt.

Trương Dao Phi tất nhiên cũng tới, cô ở bên cạnh Vu Tư Linh, bắt đầu kỹ năng nói chuyện trào phúng: "Tôi thấy cậu vẫn là trở về nghỉ ngơi sớm một chút đi, vai diễn này tất nhiên là của tôi rồi."

Vu Tư Linh: "Trang điểm của cậu bị lem rồi kìa!"

Trương Dao Phi cả kinh, vội vàng che mặt lại: "Đừng có nói toạt ra chứ!"

Tuy nói là yêu cầu không trang điểm, nhưng vẫn có không ít người trang điểm nhẹ, bị phát hiện thì phải tẩy trang ngay tại chỗ, không bị phát hiện thì càng tốt.

Có một số sinh viên nữ đi ra cửa, thần sắc kích động, bên cạnh có người hỏi các cô ấy có cảm giác như thế nào, các cô ấy đều đồng loạt gật đầu, tỏ vẻ bản thân rất có hy vọng, lần này làm cho những người khác càng khẩn trương hơn.

Ngay sau đó vài người lục đυ.c đi ra tiếp, đáp án cũng là giống như nhau.

Trương Dao Phi bắt đầu tuyệt vọng: "Không thể nào không thể nào? Chẳng lẽ nhóm người này đều đậu hết rồi? Chẳng lẽ còn xem mặt một hai ba rồi thi viết?"

Vu Tư Linh: "..."

Ở bên ngoài đợi một hồi lâu, thật sự quá mệt rồi, Vu Tư Linh liền đi vào nhà vệ sinh. Lúc ra ngoài rửa tay, Lê Nguyệt Uẩn gọi điện đến.



"Alo? Sao thế chị?" Nàng nhỏ giọng hỏi.

Lê Nguyệt Uẩn hỏi: "Em đang bận sao?"

"Em đang đợi thử vai." Vu Tư Linh cười cười, ở bên cạnh có người đi đến, cô nhanh chân đi chỗ khác, "Chắc là sắp xong rồi."

"Thử vai?" Lê Nguyệt Uẩn chốc lát liền bừng tỉnh: "Em bận rộn mấy ngày nay là vì cái này sao?"

"Đúng vậy, chẳng lẽ em chưa nói với chị sao?" Vu Tư Linh chấn động, "Trời ạ, em bận quá nên quên mất rồi, em đang chuẩn bị buổi thử vai này, cho nên mới không liên lạc với chị."

"Không sao, công việc quan trọng hơn." Lê Nguyệt Uẩn nhẹ nhàng thở ra, "Đoàn phim này thế nào?"

"Rất tốt, em vô cùng thích! Lần trước em có nhắc Quý lão sư với chị, chị có nhớ không? Cô ấy diễn vai nữ chính, em muốn thử vai nữ hai! Trời a, có thể hơp tác với nữ thần a! Em nhất định phải chiếm được!" Vu Tư Linh mặt mày rạng rỡ, đôi mặt xán lạng, liền khiến người ta vui vẻ.

Nàng kịch động mà vung tay, không cẩn thận đυ.ng phải một nữ sĩ (cách gọi tôn trọng người con gái) bên cạnh, vội vàng khom lưng xin lỗi: "Thật ngại quá."

"Không sao." Nữ sĩ dịu dàng cười.

Lê Nguyệt Uẩn lại hỏi: "Phim này nói về gì thế em?"

"Nếu chị đã hỏi cái này, em đây tất nhiên có thể không mệt mỏi mà trả lời a." Vừa nói đến diễn xuất, tinh thần của Vu Tư Linh liền hưng phấn lạ thường: "Em kể chị nghe, cốt truyện hay vô cùng, kịch bản em cũng tải xuống rồi, em muốn thử nhân vật này......."

Trò chuyện đến phấn khích, Vu Tư Linh đột nhiên không kịp chú tâm để ý đến tầm mắt nghiên cứu tìm tòi của vị nữ sĩ kia, gật đầu cười một chút, xoay người lại nói với Lê Nguyệt Uẩn về vai diễn, quơ tay múa chân, hận không thể ở trước mặt cô tuôn hết tất cả diễn xuất ra.

"Buổi tối về em diễn cho chị xem một lần nhé."Lê Nguyệt Uẩn cười nói: "Thoạt nhìn em rất nắm chắc trong tay rồi nhỉ."

"Đương nhiên, trước nay em không có nhắc qua thực lực của em với chị đâu, ngày thường đều là em quá khiêm tốn thôi." Vu Tư Linh một chút cũng không khiêm tốn mà nói: "Nhân vật này chỉ có thể là của em, bằng không nhân vật ngốc bạch ngọt(*) phải phế mất thôi."

(*)傻白甜 - Ngốc bạch ngọt: là một kiểu hình tượng nhân vật quen thuộc, thường gặp trong truyện ngôn tình. Đây là những người có suy nghĩ đơn giản, thuần khiết, không quá nhiều tâm cơ. Hầu hết các nhân vật ngốc bạch ngọt đều có ngoại hình xinh xắn, giọng nói êm tai.

Lê Nguyệt Uẩn bật cười thành tiếng.

"Chị đừng có không tin." Vu Tư Linh nói, "Không thành công thì thành nhân, em vừa xuất mã nhất định ước mơ sẽ trở thành sự thật.

"Được được, chị tin em." Lê Nguyệt Uẩn cười nói.

"Không nói nữa, sắp tới số báo danh em rồi."

Vu Tư Linh nhìn nhìn thời gina, sau khi cúp điện thoại, thấy nữ sĩ ở bên cạnh vẫn còn rửa tay, nhịn không được liền có ý tốt đưa hai tờ giấy cho cô ấy: "Đừng rửa lâu quá, cẩn thận tróc da đấy."

Nữ sĩ: "Ha."

Vu Tư Linh xoay người trở lại hàng ngũ, Trương Dao Phi vừa định cùng nàng bát quát tình huống phía trước một chút, thì nhân viên công tác đã gọi đến số của các nàng.

Hai người cùng ba người khác đi vào trong phòng phỏng vấn, đầu tiên là giới thiệu bản thân, sau đó thi triển một chút tài nghệ của bản thân. Bởi vì nhân vật trong kịch bản là sống dưới ánh mặt trời (ý chỉ quá trình trưởng thành đều vui vẻ, hạnh phúc), giai đoạn trước đều vô tư vô lo, thiên chi kiêu nữ, sẽ có không ít tài nghệ.

Điểm này đối với Vu Tư Linh và Trương Dao Phi mà nói, là yêu cầu nhỏ nhoi mà thôi, mấy người phú nhị đại như các nàng thường sẽ không thiếu quá trình bị đưa đi học tập các loại tài nghệ kỹ năng khác.

Vu Tư Linh đàn tấu dương cầm, Trương Dao Phi thì ở một bên kéo đàn nhị hồ.

Trương Dao Phi biểu diễn tiếng hát động lòng người, Vu Tư Linh ở một bên thổi kèn Suona, giai điệu vang giọng khắp nơi, toàn bộ giáo viên và học sinh ở trong trường đều nghe thấy được.

Mặt khác ba người còn lại đều bị các nàng lấn át sang một bên.

Hai người lại biểu diễn kỹ năng dạng thẳng chân, đứng chổng ngược, vũ điệu lộn nhào, cuối cùng thế mà biểu diễn luôn cả quyền anh, đánh đấm lẫn nhau, suýt nữa hai bên đều toi mạng.

Mấy vị giám khảo liên tục kêu dừng, cảm khái cái Khoa diễn xuất này thật sự là ngọa hổ tàng long a!

Lúc này, nhân viên công tac hôn lên: "Ngô đạo (Ngô đạo diễn), sao ngài lại đứng ở cửa a, mau đi vào đi."

Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy một người phụ nữ trung niên đứng ở cửa.

Vu Tư Linh trừng mắt cẩu ngốc lăng ra, nhìn cô ấy lúc đi qua bên người của bản thân, còn cười với bản thân một cái, liền nhanh chóng hỏi nhỏ Trương Dao Phi ở bên cạnh: "Đây là đạo diễn sao?"

"Đúng vậy." Trương Dao Phi nói, "Cậu không tra tư liệu đạo diễn sao?"

Nàng đâu có rảnh đâu, chỉ chú tâm vào đọc kịch bản và xem video của Quý lão sư!

"Tôi nản rồi." Nàng yếu ớt nói.

Trương Dao Phi mừng hết lớn: "Thật sao? Sao nản thế?"

"Tôi đưa cho cô ấy giấy vệ sinh, kêu cô ấy đừng rửa tay nữa."

"Thật tốt quá, cậu xác định vững chắc là nản rồi." Trương Dao Phi hận không thể ở tại chỗ dạng thẳng chân mà chúc mừng.

Sau khi Ngô đạo ngồi xuống chỗ ngồi, nhìn quanh một vòng, cười nói: "Vòng thứ hai mới là biểu diễn chân chính, mọi người đã chuẩn bị xong chưa?"

----------------------

Một tuần sau, tòa làm việc Vô Giới nghênh đón một vị khách không mời.

Tư Vũ Đồng xong vào văn phòng: "Sư phụ sư phụ, sư nương tới rồi!"

"Tới thì tới thôi, có gì đáng kinh ngạc đâu?" Lê Nguyệt Uẩn ngoài miệng tuy rằng bình tĩnh như vậy, nhưng xoay người bàn tay đang trang điểm lại không bình tĩnh được như vậy.

Tư Vũ Đồng giống như thấy quỷ vậy, lắp bắp nói: "Em ấy, em ấy còn mang theo một số tiền rất lớn đến!"

"À." Lê Nguyệt Uẩn ở một bên thoa son, một bên giải thích nói, "Hình như tôi đã quên nói với em rồi, em ấy chính là thiên kim của Vu gia, cũng chính là đối tượng xem mắt của chị."

"?"

Đại não của Tư Vũ Đồng giằng co một hồi, mới lần nữa vận chuyển lại, kích động chốc lát liền bắt lấy tay cô ấy, khó có thể tin được mà nói: "Chính là cái ý mà em đang nghĩ sao? Không thể nào! Sư nương sao lại là thiên kim Vu gia?!"

"Đúng vậy." Ngữ khí của Lê Nguyệt Uẩn tựa như có thể gϊếŧ người, chậm rãi quay đầu lại, son môi từ khóe miệng của cô kéo dài cho tới bên má.

Tư Vũ Đồng nhanh chóng buông tay ra: "Xin lỗi!"

Đúng lúc này, Vu Tư Linh đi tới cửa, ngốc lăng mà nhìn Lê Nguyệt Uẩn ở trong văn phòng.

Lê Nguyệt Uẩn: "..."

Tư Vũ Đồng: "..." Thắt cổ.jpg

Lê Nguyệt Uẩn nhanh tay lấy giấy lon đi son môi, Vu Tư Linh cũng đã đi tới ngồi đối diện cô.

Tư Vũ Đồng cảm thấy không thể nhìn thẳng được sư nương mình nữa, sao mà có thể chuyển đổi một cách liền mạch giữa người đang bần cùng nghèo túng cho đến người giàu có phú quý quyền lực thế này đươc chứ?!

"Lê tổng." Vu Tư Linh bỗng nhiên mở miệng.

Lê Nguyệt Uẩn ngẩn người, thấy nàng bày ra trạng thái như đang nói chuyện đại sư, thỉ hỏi: "Sao thế em?"

"Em muốn mua một căn hộ, chị có thể thiết kế giúp em một chút được không? Giá cả có thể thương lượng."

Vu Tư Linh nói, lấy ra một tờ sét, chỗ này là thù lao đóng phim của nàng, hơn nữa còn là tất cả tiền tích góp của nàng: "Một căn học thích hợp cho hai người ở dài lâu."

Tư Vũ Đồng ngắt lời nói: "Thật ngại quá a sư nương, sư phụ của chúng tôi không nhận đơn hàng kiểu này, chị ấy đều là..."

"Được." Lê Nguyệt Uẩn nhướng mày, duỗi tay tới lấy, bàn tay cũng không rút về, mà đặt ở trên mu bàn tay mềm mại của nàng, cười nhẹ: "Đơn hàng của Vu tiểu thư, chị nhận."