Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vợ Tôi Mỗi Ngày Đều Giả Nghèo

Chương 48: Tình thú

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lý mama được đưa đến bệnh viện.

Vu Tư Linh hốt hoảng, thuận miệng thăm dò một cô nhân viên ở bên cạnh: "Cho hỏi câu chuyện tình yêu giữa Lê Nguyệt Uẩn và người lao công mà các cô nói khi nãy, có thể kể tỉ mỉ một chút cho tôi nghe được không vậy?"

Cô nhân viên nhìn nàng một cái, thở một hơi thật dài.

Tuy rằng thiên kim Vu gia nghe nói tướng mạo khi lớn lên vô cùng xinh đẹp rung động lòng người, nhưng mà, Lý mama đã bầu bạn với các cô từ rất lâu rồi, nhặt rác cho các cô không phải là ngày một ngày hai nữa, nghiễm nhiên đã trở thành người trong gia đình.

Thử hỏi ngay tại thời điểm như này, mấy ai có thể vứt bỏ người nhà mà quay đầu đầu quân về phía phú nhị đại ác độc cơ chứ?!

Không, cô không phải là loại người như vậy! Từ nhỏ đã là bé ngoan của cờ đỏ năm sao (cờ Trung Quốc), học được những phẩm chất đạp đức tốt đẹp, cô tuyệt đối sẽ không thông đồng làm bậy!

"Xin lỗi cô, chuyện này tôi không thể nói cho..."

Đột nhiên bên cạnh có một đồng nghiệp từ đâu đó chui ra mà nói: "Để tôi kể cho cô nghe nè!"

Cô nhân viên: "???"

Cô nhân viên lập tức nói: "Chuyện này tôi không nói cho cô nghe thì còn có ai có thể nói cho cô nghe được chứ!"

Vài người tới vừa tranh vừa cướp mà kể một tràng ra, Vu Tư Linh rốt cuộc cũng đem cái tuồng ái hận tình thù quấn quyết si mê này mà nghe hiểu được đôi chút.

Sau khi Lê Nguyệt Uẩn tan làm, ở trong công ty dạo một vòng, mới ở trước khu vực trà nước tìm được Vu Tư Linh, tiến đến cầm tay nàng: "Buổi tối muốn ăn gì nào?"

Vu Tư Linh rút tay về, hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu liền sải bước mà bước tới đợi thang máy .

Lê Nguyệt Uẩn: "?"

"Các cô đang nói với em ấy gì rồi?" Lê Nguyệt Uẩn quay đầu hỏi lại nhóm nhân viên.

Ánh mắt mà nhóm nhân viên nhìn cô tựa hồ như đang nhìn một người gian xảo và một tra nữ, một người nhắc nhở nói: "Vu tiểu thư vào thang máy rồi."

Lê Nguyệt Uẩn vội vàng đuổi theo, cửa thang máy lại đóng lại sớm hơn một bước.

Cô thấy ánh mắt vào thời khắc cuối cùng của Vu Tư Linh, mặt không cảm xúc, trong ánh mắt không có cảm tình!

Ầm!

Đã xảy ra chuyện gì rồi!

------------------

Tư Vũ Đồng đứng trong thang máy thật cẩn thận là liếc mắt nhìn Vu Tư Linh ở bên cạnh một cái, nhỏ giọng nói: "Sư nương, có phải em đã biết chuyện giữa Lê tổng và Lý mama không?"

Vu Tư Linh trầm mặc mà gật đầu: "Em còn không biết rõ, sao chị ấy lại làm ba cái trò này với người lao công chứ?"

"Haiz, chúng tôi cũng không ngờ được." Tư Vũ Đồng thiên nhân giao chiến(*), ở giữa chính nghĩa là tiền đồ sau này cứ ngập ngừng không dứt khoát được, cuối cùng vẫn khuất phục dưới thế lực của cái ác, nói thay cho sư phụ: "Sư nương em cũng đừng nên tức giận quá, tuy sinh hoạt cá nhân của chị ấy hỗn loạn, quấy rối người lao công, nhưng chị ấy là một người tốt."

(*)天人交战 - Thiên nhân giao chiến: ám chỉ hai phần đối lập trong nội tâm con người, giống như thiên thần với ác quỷ, phần con với phần người.

Vu Tư Linh: "..."

Bầu không khí trong không gian eo hẹp bỗng nhiên yên tĩnh lạ kỳ.

Một cô gái ở bên cạnh hỏi: "Lê tổng nào vậy? Là vị Lê tổng ở dưới lầu chúng ta sao?"

Một người khác lại tiếp tục hỏi: "Yêu đương với người lao công sao?"

Tư Vũ Đồng: "..."

Cửa thang máy vừa mở ra, Vu Tư Linh và Tư Vũ Đồng liền xông ra. Sau khi chào tạm biệt nhau, Vu Tư Linh liền đi đến bãi đỗ xe, Tư Vũ Đồng là một nhân viên lao động cho giai cấp tư bản quyết định chọn lựa đi xe bus.

Vu Tư Linh mới vừa ngồi vào trong xe, thì cửa xe bên cạnh vị trí phó lái đột nhiên có ai đó kéo ra, Lê Nguyệt Uẩn dứt khoát lưu loát mà ngồi vào trong.

Vu Tư Linh nhìn cô một cái, tức giận nói: "Chị đến làm gì?"

"Dù sao chị cũng phải hỏi cho rõ ràng tại sao em lại tức giận chứ." Lê Nguyệt Uẩn nghiêng người qua, nhìn chăm chú vào đôi mắt của nàng, "Bây giờ có thể nói cho chị biết được không? Rốt cuộc chị đã làm sai chuyện gì mà chọc giận em rồi?"

Vu Tư Linh quay đầu không nhìn cô, mắt thì nhìn về phía trước, cổ thì hất lên.

Không khí nghiêm túc như vậy, Lê Nguyệt Uẩn vẫn là không chịu được, duỗi tay ra chọc chọc vào gương mặt của nàng, cười một tiếng.

Vu Tư Linh tức giận mà nhìn cô một lần nữa, kết quả đã bị sắc đẹp của cô mê hoặc, sắc mặt cũng chuyển biến tốt hơn một chút, chất vấn nói: "Chuyện giữa chị và Lý mama là thế nào?"

"Thế nào là thế nào?" Lê Nguyệt Uẩn khó hiểu mà nhìn nàng.



"Chị còn giả bộ." Vu Tư Linh thấy dáng vẻ mờ mịt vô tội của cô, lại nghĩ đến vết thương trên mặt của Lý mama, thân tàn ma dại đến cỡ nào, liền giận sôi máu, "Không phải chị để mắt đến bà ấy sao?"

Lê Nguyệt Uẩn: "???"

Lê Nguyệt Uẩn nói: "Hôm nay em không nói rõ chuyện này, thì đừng hòng mong được xuống xe."

Vu Tư Linh không thể tưởng tượng mà nhìn cô: "Chị hung dữ với em? Chị muốn cãi nhau với em!"

"Chị không có." Lê Nguyệt Uẩn nói.

Vu Tư Linh ủy khuất uất ức mà nhìn cô, vừa vô tội vừa đáng thương mở to hai mắt.

Lê Nguyệt Uẩn sửng sốt, ôm lấy cái ót của nàng, ngậm lấy cánh môi của nàng: "Ừ, chị chỉ muốn khi dễ em thôi."

Vu Tư Linh ngơ ngẩn chớp mắt một cái, thầm nghĩ không thể để mặc kẻ này xâu xé, vì thế đảo khách thành chủ, ôm lấy đối phương cắn ngược trở lại.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Lê Nguyệt Uẩn mới đem tay nàng đặt trong áo của cô lấy ra, nhéo nhẹ cánh mũi của nàng: "Tiểu sắc quỷ."

"Ư...ư." Vu Tư Linh chưa đã thfm, ngo ngoe rục rịch lại muốn động thủ, chồm tới gần cánh môi của cô, "Về nhà không?"

"Được." Lê Nguyệt Uẩn trả lời, "À, tới nhà chị đi, nhà trọ cách âm không tốt lắm."

Nàng cũng không muốn lại bán phim với nhà cách vách nữa.

"Go go." Vu Tư Linh đột nhiên đẩy cô ra, lập tức khởi động xe.

Lê Nguyệt Uẩn phanh một tiếng ngã trở về trên ghế phó lái: "..."

Vu Tư Linh nhấn ga tăng tốc, tốc độ bảy mươi kilomet trên giờ, tâm tình là trong trạng thái cực độ.jpg

Ở trên đường đi, Lê Nguyệt Uẩn rốt cuộc mới biết rõ được nguyên nhân khiến cô tức giận, thì dở khóc dở cười.

"Căn bản không có chuyện đó mà." Lê Nguyệt Uẩn đỡ trán cười thành tiếng, "Người lao công mà chị nói là em."

"?" Vu Tư Linh kinh ngạc không thôi, "Tại sao là em? Chúng ta hình như chưa từng "chơi" qua loại quần áo này mà?"

"..." Lê Nguyệt Uẩn sợ bản thân sẽ cười đến biến dạng mặt, "Là ai ở trước mặt ba chị bò ra khỏi văn phòng?"

Vu Tư Linh lập tức trả lời: "Là em."

Lê Nguyệt Uẩn lại hỏi: "Cho nên em hy vọng chị sẽ nói với ba thế này sao, "cô gái mới nãy bò ra ngoài kia chính là cô con dâu sắp bước vào nhà của ngài ạ"?"

"Không hy vọng." Vu Tư Linh lắc đầu, lại dừng một chút, "Con dâu gì chứ? Rõ ràng là con rể!"

Mặt của Lê Nguyệt Uẩn hoàn toàn cười đến biến dạng, dùng dùm đôi tay che mặt lại, nói: "Cho nên chị mới gạt ba, nói cô gái mới bò ra ngoài khi nãy chính là người lao công a."

Vu Tư Linh: "À~ Có vẻ như người lao công cũng có thể được sắp xếp riêng cho tổng tài nhỉ."

Lê Nguyệt Uẩn: "Ha ha."

-----------------

Xe dừng lại ở bãi đỗ xe dưới chung cư, Vu Tư Linh nắm tay cô mới vừa đi được vài bước, bước chân bỗng nhiên dừng lại, xoay người đi về một phương hướng khác.

"Đi đâu thế em?" Lê Nguyệt Uẩn hỏi.

Vu Tư Linh nháy mắt nhìn cô một cái: "Người lao công đương nhiên phải có bộ dáng của người lao công chứ."

Cũng không biết nhớ đến gì đến, ánh mắt của Lê Nguyệt Uẩn sáng lên, bước chân còn nhanh hơn Vu Tư Linh.

Bởi vì trang phục xinh đẹp thanh khiết rất ít, Vu Tư Linh chọn tới chọn lui, vẫn là lựa chọn trang phục của hầu gái: "Bỏ đi, bộ này vậy, mọi người đều là dân lao động mà, thiếu một bộ cũng không đến nổi nào."

"Được." Lê Nguyệt Uẩn lại ở trong tiệm vơ vét một mớ bảo bối.

---------------------

Hai người về đến nhà tắm rửa xong xuôi, Vu Tư Linh mặc vào bộ đồ hầu gái xinh đẹp gợi cảm.

Lê Nguyệt Uẩn khoác lên một chiếc áo choàng tắm, ngoắc ngoắc nàng đến gần, ánh mắt đặt lên trên đôi chân trắng nõn thon dài của nàng, váy hoa đường viền ren màu đen trắng mặc ở trên người của nàng lại có vẻ vừa tinh khiết vừa câu người.

"Chủ nhân, ngài có gi dặn dò không ạ?" Vu Tư Linh tất cung tất kính mà hỏi.

Lê Nguyệt Uẩn chỉ vào phòng ngủ: "Vào thôi."

"Vâng ạ." Vu Tư Linh xoắn xoắn vài sợi tóc, phong tình vạn chủng mà liếc nhìn cô mọt cái, khi đi tới bên cửa, xoay người dựa người vào bên khung cửa, tạo ra hình chữ S uốn lượn, "Chủ nhân, đợi chút đi mà."

Khóe miệng Lê Nguyệt Uẩn hơi cong, lại ra vẻ tức giận: "Hôm nay dọn dẹp không sạch sẽ, tôi phải giáo huấn cô thật kỹ mới được."



"Hu hu hu, xin chủ nhân nhẹ tay một chút đau em."

Vu Tư Linh nói xong, nội tâm liền ọe.

Lê Nguyệt Uẩn liếʍ môi nén cười: "Đi vô đây liền."

Vu Tư Linh đi vào phòng ngủ, nhảy một cái lên giường, thuận tay cầm lấy cuốn sách lật vài trang tới lui, nghe thấy Lê Nguyệt Uẩn ở bên ngoài lục tìm thứ gì đó, vô tình nhớ đến lúc nãy ở trong tiệm đối phương đã lén mua gì đó, trong lúc nhất thời mặt đỏ rực cả lên.

Tiếng bước chân càng ngày càng đến gần, Vu Tư Linh tưởng tượng đến chuyện sắp phát sinh, liền cười hấ há không ngừng. Nàng ngồi dậy sửa sang lại quần áo, váy cũng quá ngắn rồi.

Vào ngay lúc Lê Nguyệt Uẩn đi tới cửa, chuông cửa ở bên ngoài cửa đột nhiên vang lên.

Hai người đều sửng sốt, Lê Nguyệt Uẩn đi tới cười, nhìn màn hình quan sát, đôi mắt chậm rãi mở to ra.

"Là ai vậy chị?" Vu Tư Linh từ trong phòng ngủ thò đầu ra.

"Mẹ chị." Lê Nguyệt Uẩn nói bằng khẩu hình miệng.

Vu Tư Linh: "!!!"

Vu Tư Linh nhanh chóng đóng cửa lại, cúi đầu nhìn bộ váy vừa xinh đẹp vừa gợi cảm của mình, lệ rơi đầy mặt.

F***.

"Nguyệt Uẩn, con có nhà không?" Trương Tình Không lại nhấn chuông cửa, "Mẹ đem cho con một chút đồ đây."

Sau một lúc lâu, Lê Nguyệt Uẩn mở mở cửa, mỉm cười nói: "Sao mẹ tới đây thế ạ? Tới thì được rồi, còn mang gì nữa thế."

Cô duỗi tay nhận lấy đồ, đứng ở cửa căn bản không có ý tứ để Trương Tình Không bước vào, nhưng Trương Tình Không lại không để ý đến vẻ dị thường của cô, xách theo bình giữ nhiệt lách người tiến vào, cười nói: "Thời tiết gần đây trở lạnh, mẹ nấu riêng phần canh cho con để con nếm thử."

Lê Nguyệt Uẩn bất đắc dĩ mà đi theo bà qua đến bàn ăn, hỏi: "Vậy khi nào mẹ về ạ?"

"Mẹ vừa đến con lại muốn đuổi mẹ đi à?" Trương Tình Không nở nụ cười, "Lão Lê đi tham gia tiệc tùng rồi, Lê Thâm Tinh và bạn trai nó đi ra ngoài hẹn hò rồi, mẹ cũng chỉ có thể tìm con thôi. Đứng đực ra đó làm gì, mau nếm thử xem hương vị thế nào?"

Trương Tình Không múc cho cô một chén canh, đặt ở trước mặt cô: "Mau uống đi."

Lê Nguyệt Uẩn thất thần mà uống lên mấy ngụm: "Ngon lắm ạ."

Trương Tình Không lộ ra vẻ vui mừng, đứng dậy ở trong phòng khách dạo tới dạo lui một vòng, nói: "Ôi chao, sao lại tùm lum như vậy? Mẹ đã nói con ở một mình không ổn rồi, ngày thường đều bận như vậy, sao có thời gian mà dọn dẹp chứ. Ủa, đây là gì vậy?"

Lê Nguyệt Uẩn quay đầu nhìn lại, thì thấy bà đang cầm cái túi ở trên sofa, bên trong đều là ......bảo bối mà cô đào được tiệm khi nãy!

"Phụt ——" Một ngụm canh trực tiếp phun ra.

"Mẹ! Mẹ đừng nhúc nhích! Để con dọn! Lê Nguyệt Uẩn một bước xông lên, cướp lấy đồ ở trong tay bà, trực tiếp ném vào thùng rác, còn lấy chân đạp lên hai cái, "Đều là mấy thứ đồ vô vị thôi, bỏ bỏ bỏ hết."

Trương Tình Không thấy khóe miệng của cô còn dính nước canh, lại vừa thấy bãi chiến trường trên bàn cơm, bất đắc dĩ nói: "Đứa con chết tiệt này, cả canh cũng uống không xong. Con tiếp tục ăn canh đi, để cho mẹ dọn dẹp."

"Không cần." Lê Nguyệt Uẩn bắt lấy bàn tay đang lộn xộn của bà, "Mẹ yên tâm đi, ngày thường đều có người giúp việc đúng giờ tới quét dọn mà."

Trương Tình Không: "Thật sao?"

"Vâng, thật mà."

"Phải không đó?"

Lúc này, cửa phòng ngủ mở ra, một giọng nói của con gái tràn đầy kiên định mà đáp lại: "Đích thực là vậy!"

Trương Tình Không hoảng sợ, vội vàng quay đầu lại, liền thấy ở cửa phòng có một cô gái dáng người cao gầy mảnh khảnh đang đứng đó.

Mặc trang phục hầu gái, phối hợp với chiếc quần thun mùa thu màu đen, phía trên cũng mặc một chiếc áo mùa thu màu đen, mang một bộ kính râm, trong tay đang cầm một miếng giẻ lau, xoay một vòng, phảng phất giây tiếp theo thì sẽ hóa thân thành thiếu nữ xinh đẹp.

Trương Tình Không: "Cô là?"

"Cháu là người giúp việc Philippine được Lê tiểu thư trả lương cao mời về ạ!" Vu Tư Linh hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà cầm cây chổi lên, kết quả dùng sức quá mạnh, đầu chổi không cẩn thận đã trúng vào thùng rác bên cạnh, bên trong thùng rác lăn ra một quả trứng rung, ngay sau đó còn có....

"..."Lê Nguyệt Uẩn một chân đem mấy thứ đó đạp trở vào.

Trương Tình Không: My eyes My eyes!

Vu Tư Linh: "..."

Vu Tư Linh lập tức trở mặt: "Xin chào bác gái, chuyện liên quan không đến cháu!(*)

(*) 女士你好,此事雨我无瓜!Trong bản gốc tác giả cố ý đánh sai chữ: Chính xác là 这事与我无关!- Chuyện này không liên quan đến cháu! Vì Vu Tư Linh đang đóng giả người Philippine nên giả bộ phát âm sai.
« Chương TrướcChương Tiếp »