Chương 46: Thăm thú

Trong văn phòng, Vu Tư Linh và Lê Thâm Tinh mỗi người đứng một bên, khi tầm mắt ngẫu nhiên chạm vào, lập tức lại tỏ vẻ ghét bỏ mà thu hồi tầm mắt lại,

Lê Nguyệt Uẩn hết cách nói: "Hai người bao lớn rồi."

Vu Tư Linh: "Em hai mươi mốt."

Lê Thâm Tinh: "Em sinh này bảy tháng tám."

"Đây là v..."xem phim nhiều rồi, Vu Tư Linh thiếu chút nữa liền phun ra một câu "Đây là vợ tôi" "Đây là lão mẫu(*) của tôi", nàng vội vàng sửa miệng, "Đây là bạn học cũ của em."

(*)老母 - Lão mẫu: chỉ những người phụ nữ lớn tuổi.

Lê Thâm Tinh trả lời theo: "Vâng."

Lê Nguyệt Uẩn xoa xoa giữa mày, đầu tiên là hỏi Lê Thâm Tinh: "Sao em đến đây?"

"Sao em không thể đến đây?" Lê Thâm Tinh tiến lên trước, đặt mông ở trên bàn của cô, "Dù sao cũng buồn chán quá, lại đây giám sát công việc của chị mà thôi."

Lúc này, cửa văn phòng được đẩy ra, Tư Vũ Đồng cầm lấy văn kiện đứng ở cửa, thật cẩn thận mà dò xét tình huống ở bên trong.

Tình hình có thể được xem là như thế này...

Một, hai người trước sư phụ đi tham gia buổi xem mắt, theo đó tin đồn khi thấy đối phương thì vừa gặp đã yêu mà đi mướn phòng sớm đã lan truyền đến ồn ào huyên náo.

Hai, sư nương cũng tìm đến cửa rồi, vậy thân phận nghèo khổ của sư phụ chắc là đã bị phát hiện rồi.

Ba, sư phụ lúc này chỉ lo nói chuyện với Lê Thâm Tinh, cũng không thèm liếc mắt nhìn sư nương một cái.

Nói tóm lại, dưới sự điều tra của Tư Vũ Đồng đã đưa ra một kết luận: Sư phụ của cô đây là chơi chán rồi muốn vứt bỏ sư nương a!

Thế giới bên ngoài thật đặc sắc, thế giới bên ngoài thật không biết làm sao nữa ~ sư phụ à, hoa dại bên đường chị đừng nên hái mà!

"Có chuyện gì?" Lê Nguyệt Uẩn nhìn về phía Tư Vũ Đồng.

"À, có một văn kiện cần chị phải ký tên." Tư Vũ Đồng lập tức hoàn hồn, đi vào trong đặt văn kiện xuống, sau đó nắm tay làm tư thế cố lên với Vu Tư Linh.

Vu Tư Linh sửng sốt, cũng đáp lại tư thế cố lên với cô.

Nhưng điều này lại khiến cho Tư Vũ Đồng đau lòng, đứa nhỏ ngốc trái lại còn cố an ủi cô!

Tư Vũ Đồng lại xua xua tay, một lần nữa làm tư thế cố lên.

Đôi tay của Vu Tư Linh lại để lêи đỉиɦ đầu, tạo thành trái tim thật lớn với cô.

Lê Nguyệt Uẩn ký tên xong, vừa ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy tình cảnh này, sắc mặt đen như đáy nồi.

Tư Vũ Đồng thầm than một tiếng không ổn, sư phụ đã không có sắc mặt tốt với sư nương rồi, nhanh chân cầm lấy văn kiện chuẩn bỏ chạy. Lúc lướt qua người của Vu Tư Linh, cô thấp giọng nói: "Sư nương cố lên, chị ủng hộ em."

Vu Tư Linh lại bắn tim với cô.

Lê Nguyệt Uẩn: "..."

"Lê Thâm Tinh, em đi ra ngoài đi, chị có lời muốn nói với Linh Linh." Lê Nguyệt Uẩn nói.

Lê Thâm Tinh vừa thấy sắc mặt của cô, thì biết đây thật sự là hạ lệnh đuổi khách, ngoan ngoãn đi ra ngoài cửa, thì nhìn thấy Tư Vũ Đồng đang dán lên trên khe hở cửa sổ trong phòng, lén lút quan sát tình huống bên trong.

Lê Thâm Tinh lập tức ngồi xổm xuống, cùng với cô bò dưới chân tường.

Rèm sáo ở trong văn phòng bị đóng lại, tình huống bên trong làm sao cũng không nhìn ra được.

"Hai người họ chắc là không đánh nhau chứ?" Tư Vũ Đồng lo lắng hỏi.

Lê Thâm Tinh ý vị không rõ mà cười cười: "Chắc là "đánh nhau" rồi, văn phòng chính là một chiến trường cực thích hợp để "đánh nhau" đấy."

Tư Vũ Đồng càng lo lắng hơn: "Sư nương có khi nào bị ức hϊếp không?"

"Vậy thì cần phải có nha." Lê Thâm Tinh cười há há, "Đây chính là địa bàn của chị em, chỉ có thể bất lợi với Vu Tư Linh."

Tư Vũ Đồng: "Tuổi của sư nương còn trẻ mà phải chịu tội thế này sao!"

"Chỉ là không nên nhẹ nhàng quá." Lê Thâm Tinh nói tiếp.

Tư Vũ Đồng quay đầu lại trừng mắt liếc cô một cái: "Mặt của em cũng đang viết đầy ba chữ "Nhà tư bản" to đùng xấu xí đấy."

Lê Thâm Tinh: ?

Lê Thâm Tinh: ???



"Chuyện này liên quan gì đến em chứ?" Lê Thâm Tinh nghi hoặc mà nhìn cô.

"Sư nương đang bị sư phụ ức hϊếp, thế mà em lại còn nói chuyện giúp sư phụ như vậy à." Tư Vũ Đồng tức giận nói.

"Vậy thì phải làm sao, chẳng lẽ em muốn chị của em đợi một chút mới tiếp tục làm sao?"Lê Thâm Tinh ngạc nhiên nói.

"Hừ!" Tư Vũ Đồng nói, "Đương nhiên là không cần tiếp tục làm rồi, chỗ này là văn phòng!"

"Làm gì thế?" Một cô đồng nghiệp ở bên cạnh ghé vào cạnh cô hỏi.

"Ôi chao, chị nói còn có thể làm gì chứ, đương nhiên là "đánh nhau" rồi." Cô ngồi xổm ở trước cửa sổ mà nói.

"Đánh nhau? Không phải chứ?" Một anh đồng nghiệp nhỏ giọng nói, "Nếu như bị khách hàng thấy được Lê tổng ở trong văn phòng đánh nhau với một cô bé, vậy phải làm sao bây giờ?"

Tư Vũ Đồng vừa quay đầu lại, phát hiện không biết bên cửa sổ từ khi nào đã có rất nhiều bò lại đây.

Tư Vũ Đồng: "..."

Rèm sáo bỗng nhiên "Rẹt" một tiếng mở ra, mọi người lập tức giải tán, chỉ để lại Tư Vũ Đồng đang chậm một bước: "..."

Ngẩng đầu nhìn Nguyệt Uẩn, cúi đầu nhớ cố hương.

Hu hu hu hu tôi nhớ mẹ rồi!

"Đi họp." Lê Nguyệt Uẩn ra lệnh một tiếng, mọi người đồng loại cúi đầu đi vào phòng họp.

Lê Thâm Tinh nói muốn đi hẹn hò, liền nghênh ngang mà rời khỏi văn phòng.

Lúc Tư Vũ Đồng đi ngang qua cửa, quay lại lại nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối bất lực của sư nương.

Sư nương ngồi ở trên sofa, cúi đầu không nói lời nào cả, thân ảnh nhút nhất nhỏ yếu đáng thương!

Đột nhiên tầm mắt lại bị thân người của Lê Nguyệt Uẩn chặn lại, ngăn chặn ánh mắt thương tiếc của cô. Tỏa ra da^ʍ uy, Tư Vũ Đồng thu hồi tầm mắt lại, mọc cánh bay nhanh vào phòng họp.

Lê Nguyệt Uẩn trở về văn phòng cầm lấy văn kiện và notebook, giọng dịu dàng nói: "Linh Linh, chị đi họp đây, nếu em thấy buồn chán, thì mở máy tính lên xem phim nhé."

"Vâng." Vu Tư Linh ngẩng đầu lên, lộ ra một đôi mắt trong veo sáng lấp lánh cùng gương mặt đã phiếm hồng từ lúc nào, bỏ đi hai cánh môi vừa sưng đỏ vừa ướŧ áŧ đi, hai má lúm đồng tiền rất là đáng yêu.

Cổ họng của Lê Nguyệt Uẩn lại trở nên khô khốc, quay đầu nhìn lại thấy không có bóng người nào ở trong khu làm việc, bước ngược trở về hai ba bước, nâng ót của nàng lên, cúi đầu hôn xuống, hận không thể một ngày có tới hai mươi lăm tiếng đồng hồ có thể ở bên cạnh cô.

Đột nhiên, thân thể của Lê Nguyệt Uẩn cứng đờ, cúi đầu nhìn tay của Vu Tư Linh, không biết từ lúc nào đang nắm lấy bầu ngực bên trái của cô rồi.

"..."

Sắc mặt Vu Tư Linh đỏ lên, bỗng chốc rút tay về, xấu hổ nói: "Ngại quá, thói quen rồi."

Lê Nguyệt Uẩn cười thành tiếng, nhéo cánh mũi của nàng, đứng lên sửa sang lại quần áo xong xuôi: "Chị phải đi họp thật rồi đây."

"Đi đi." Vu Tư Linh vẫy vẫy tay, nằm thẳng xuống sofa, "Vừa hay em cũng muốn ở chỗ này nghỉ ngơi một chút."

"Được."

Tiếng bước chân càng lúc càng xa, Vu Tư Linh lặng lẽ mở một mắt ra, sau đó đứng lên, ở trong văn phòng đi khắp nơi một chút. Cầm lấy bình nước tưới một chút nước lên mấy chậu cây ở bên cửa sổ, lại đến đứng ở trước giá sách nhìn thoáng qua lịch sử nghệ thuật kiến trúc mà nàng đọc không hiểu.

Nàng ngồi xuống bàn làm việc, bày ra tư thế uy nghiêm một bà chủ lớn, không tiếng động mà nói với không khí: "Mở họp!"

Nói xong thì bật cười hí hí.

Hóa ra bộ dạng A Lê đi làm là thế này! Ngầu quá đi thôi! So với lúc khuân gạch càng ngầu hơn!

Nàng đứng lên lặng lẽ đi ra tới bên ngoài phòng họp, trốn ở góc phòng, nhìn xuyên quá cửa kính mà xem xét tình hình ở bên trong.

Tuy rằng không nghe rõ bên trong đang nói cái gì, nhưng thấy thần sắc nghiêm túc của mọi người đang nhìn về phía Lê Nguyệt Uẩn, Lê Nguyệt Uẩn đang nói với mô hình T, nhất cử nhất động đều tác động lên tâm tư của Vu Tư Linh.

Hu hu hu, ngầu bá cháy a!

Không hổ là Vu Tư Linh nàng, tùy tiện nhặt một cô bạn gái cũng có thể nhặt được một mỹ nhân thành phố nữa chứ!

Lúc này, tầm mắt của Lê Nguyệt Uẩn đột nhiên chuyển về hướng bên này, sau khi nhìn thấy bóng dáng lén lút của ai đó, khóe miệng không tự giác cong len một nụ cười.

Vu Tư Linh trở lại văn phòng, sau khi ngồi lên ghế bà chủ mới nhẹ nhàng thở ra. Cái liếc mắt vừa nãy kia, rất giống như giáo viên chủ nhiệm lớp bắt gặp ánh nhìn của nàng!

Nàng xoay xoay ghế dựa, chân không cẩn thận đá trúng tầng cuối cùng của ngăn tủ, liền nhanh chóng cầm lấy khăn giấy lau đi.

Tầm mắt trong lúc lơ đãng nhìn thoáng qua, thấy ngăn kéo ở phía trên vẫn còn he hé có một bức vẽ.

Nàng chậm rãi lấy ra, thấy một bức phác họa, đường nét điêu luyện, nhân vật sinh động như thật.

Vu Tư Linh không thể tưởng tượng mà vuốt lên gương mặt người trong tranh, lại sờ gương mặt của bản thân, nhịn không được bật cười.



Thấy dưới góc bên phải còn có chữ ký cùng ngày tháng, thời gian chưa lâu, chính là một tuần trước.

Nàng vừa mới chuẩn bị đặt trở về, thì thấy ở phía dưới còn có không ít bản phác họa khác.

Cầm lấy tất cả lên để xem hết, phát hiện còn có sườn mặt, gương mặt tươi cười, cái tư thái lúc ngủ của Vu Tư Linh đều được khắc họa ở trên giấy, ngày qua ngày đều ngập tràn tình yêu thương.

Thẳng đến một bức cuối cùng, nhân vật ở trên giấy biến thành một thú bông gấu trúc cực lớn, nằm la liệt dưới đất, vô cùng đáng yêu.

Tim Vu Tư Linh đập như trống, nhảy lên thình thịch không ngừng.

Nếu không phải hiện tại Lê Nguyệt Uẩn đang họp, nàng nhất định nhất định phải...

Bỏ đi, từ từ nhung nhớ thôi.

Nàng vui vui vẻ vẻ mà cầm một chồng giấy phác họa, hưng phấn ở trên ghế xoay tới xoay lui. Xoay chưa được mấy vòng, đột nhiên ở bên ngoài vang lên tiếng bước chân nặng nề.

Nàng lập tức dừng lại, sắp xếp lại giấy tờ, đang chuẩn bị đặt về chỗ cũ, thì nghe thấy một giọng nam vang lên ở cửa: "Nguyệt Uẩn."

Vu Tư Linh ngẩn ra.

Đây là ai nhỉ?

Chẳng lẽ người này không biết A Lê đang họp sao?

À đúng rồi, phòng họp ở cuối văn phòng, không đi ngang qua chắc sẽ không phát hiện ra.

Nhưng bây giờ làm sao đây, nhận nhầm mình là A Lê sao?

"Nghe nói con với nha đầu Vu gia kia ở bên nhau rồi?" Người đàn ông lại hỏi.

Vu Tư Linh cúc cung mà gật đầu.

Người đàn ông: "Tuy rằng ba cũng hy vọng các con có thể ở bên nhau..."

Vu Tư Linh: A a a a a, con xin cúi đầu với bác.

Người đàn ông đột nhiên đổi giọng: "Nhưng mà..."

Vu Tư Linh: Không có nhưng mà! Con không cho phép!

"Nhưng mà các con như vậy có phải là quá nhanh rồi không?" Người đàn ông trở nên lo lắng mà nói.

Từ giọng nói của người đàn ông mà Vu Tư Linh có thể đại khái đoán ra được thân phận.......

Ba vợ!

Nhất định là ba vợ kính yêu rồi!

Lê Nguyên Dã trông thấy nửa cái đầu lộ ra ở phía sau ghế đang điên cuồng lắc đầu, thì thở dài: "Con có phải đang trách chúng ta sắp xếp cho con đi xem mắt, cho nên mới cố ý làm như vậy để chúng ta thấy hay không?"

Vu Tư Linh tiếp tục lắc đầu.

"Vậy thì tại sao?" Lê Nguyên Dã bước vào, ngồi xuống ghế dành cho khách ở đối diện, điều này hoàn toàn nhìn không thấy đầu của đối phương, chỉ có thể thấy được lưng ghế.

Ông đem lời trong lòng nói ra: "Trước nay con không phải là người tùy tiện đưa ra quyết định, chẳng lẽ thật sự sẽ đối với một cô nhóc lại nhất kiến chung tình sao?"

Vu Tư Linh ở trong lòng điên cuồng gào thét: Sẽ mà sẽ mà! Chị ấy sẽ mà! Chị ấy không chỉ đối với một cô nhóc nhất kiến chung tình, mà nay cả đối với gấu trúc cũng sẽ không bỏ cuộc đâu! Ở trong tay con có bằng chứng của chị ấy này!

"Sao con không nói gì hết vậy?" Lê Nguyên Dã, "Giận ba sao?"

Vu Tư Linh khóc không ra nước mắt: Ba ơi, con một chút cũng không có giận ba đâu! Con giận bản thân mình! Lẽ ra ngay từ đầu con nên quay người lại cho rồi!

Bây giờ ở trong tình huống thế này, đột nhiên xoay người, sợ là chưa bước qua ải của người ba vợ này, Phi!, sợ là làm cho ba vợ chưa chính thức gặp mặt này dọa chạy thì sao đây?

Rất có thể lại mang cái danh là kẻ lừa đảo hư hỏng thì sao đây?

Lê Nguyên Dã thấy nàng không nói lời nào, trầm mặc một lát, nói: "Mấy ngày nay mẹ của con cũng đã khuyên ba, ba ngẫm nghĩ lại, trước kia quả thật đối với hai chị em các con quản quá nghiêm. Tính hướng của con nếu như thật sự không đổi được, vậy không cần đổi, theo đuổi hạnh phúc của chính mình đi. Ba không giỏi biểu đạt, nhưng mà ba thương con."

Vu Tư Linh: Hu hu hu hu hu ba cũng yêu con một lần đi!

Vu Tư Linh cảm động không ngừng, lại cúi đầu nhìn cách ăn mặc quá mức tùy tiện của mình, lặng yên không một tiếng động mà đem mấy bức phác họa nhét vào ngăn kéo, sau đó tuột dài xuống ghét dựa.

Lê Nguyên Dã đắm chìm trong cảm xúc, đột nhiên ghế dựa hơn lắc lư, sau đó thấy từ ở dưới bàn, bò ra một cô gái, bò rồi lại bò, bò tới cửa phòng.

Lê Nguyên Dã kinh hãi: "Cô là ai?"

Vu Tư Linh cất bước liền chạy, hô lớn: "Sau này chúng ta sẽ còn gặp lại!"