Chương 38: Thuốc xổ

Không bao lâu, liền tới ngày ứng tuyển cuộc thi người mẫu, Lê Nguyệt Uẩn sáng sớm là đã hưng phấn dị thương, kép Vu Tư Linh từ trên giường thức dậy, "Bảo bối, nhanh nào, chúng ta phải đi thi thôi."

Vu Tư Linh lười biếng ngồi dậy, oán giận nói: "Tối hôm qua lúc chị làm, sao không chịu nhớ hôm nay còn phải dậy sớm chứ hả, mệt chết em." Vừa nói vừa đánh cô môt cái, nhưng chỉ là đánh yêu mà thôi.

Lê Nguyệt Uẩn cười thay quần áo giúp cô: "Chuyện hôm qua phải giải quyết xong hôm qua, cho dù là phải dậy sớm, cũng không thể chậm trễ chuyện chúng ta ngủ muộn a."

Vu Tư Linh: "..."

Vu Tư Linh ngáp một cái, lén mở mắt ra, khi nhìn tháy nụ cười sung sướиɠ của cô, trong lòng thở dài, tự oán tự trách nói, "Em cảm thấy mình sẽ không lấy được giải thưởng."

"Chị cảm thấy em có thể." Lê Nguyệt Uẩn ôm lấy gương mặt của nàng, hôn một cái lên trán của nàng, "Linh Linh là lợi hại nhất!"

Vu Tư Linh: "Linh Linh sẽ bị dọa chạy mất."

Lê Nguyệt Uẩn lại cười nói: "Chị hiểu rồi, có phải em đang căng thẳng hay không?"

Vu Tư Linh không giấu diếm mà gật đầu: "Đúng vậy, em rất căng thẳng." Lỡ như em nổi tiếng, thì làm sao bây giờ!

"Vậy chúng ta thả lỏng trước một chút nhé." Lê Nguyệt Uẩn đề nghị nói.

"Thả lỏng thế nào?"

Lê Nguyệt Uẩn làm gương tốt, đi đầu tập mẫu thử một lần làm sao để thả lỏng.

Vu Tư Linh thở hồng hộc mà đẩy cô ra, mặt đỏ không thôi, môi đỏ ướŧ áŧ, miệng mấp máy, lại giang đôi tay nhào tới.

Lê Nguyệt Uẩn ngã xuống giường, ý cười thật tươi mà tiếp nhận sự "trả thù" của nàng.

Đến cuối cùng, Lê Nguyệt Uẩn thiếu chút nữa không kiềm chế được, may mắn là cuối cùng tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên, mới kéo lý trí của cô trở về, vội vàng đẩy Vu Tư Linh ra: "Em à, nên xuất phát thôi, trễ thêm nữa là không tới kịp đấy."

------------------

Vu Tư Linh ngồi trên xe, bi ai mà thở dài trong lòng.

Mỹ nhân kế, thất bại.

Chỉ còn lại một biện pháp cuối cùng mà thôi.

Nàng cầm chai nước lên, nhìn thuốc xổ được bỏ vào trong chai, lắc lắc, nhắm mắt mà uống vào mấy ngụm.

"Sao lại uống gấp như vậy, uống từ từ thôi." Lê Nguyệt Uẩn nắm lấy tay nàng, "Không căng thẳng không căng thẳng."

Vu Tư Linh nhìn bàn tay đang run của cô, cười nói: "Chị còn căng thẳng hơn em nữa đấy."

"Đúng đó, đây chính là lần đầu tiên chị nhìn thấy em trên sân khấu đấy, có thể không căng thẳng sao?" Lê Nguyệt Uẩn nhìn chằm chằm vào con đường phía trước, "Bác tài, bác lái nhanh hơn đi."

Tài xế xe bus: "Cô cho rằng xe của tôi là xe ô tô à, nói đi nhanh thì đi nhanh được."

"Thật ngại quá." Lê Nguyệt Uẩn xấu hổ, đây thói quen của tầng lớp tri thức nuôi dưỡng thành.

Vu Tư Linh nhìn cô, trầm mặc một lát, hỏi: "Chị hy vọng em thấy à?"

"Đương nhiên, bằng không tham gia cuộc thi còn có ý nghĩa gì chứ." Lê Nguyệt Uẩn theo lẽ thường mà nói.

"Thắng rồi có thể sẽ nổi tiếng ngay." Vu Tư Linh nói, "Chị hy vọng em nổi tiếng sao?"

"Em nói xem."

Vu Tư Linh bỗng nhiên chỉ vào tấm postrer quảng cáo to lớn ở bên ngoài cửa sổ, mặt trên là ảnh chụp của một minh tinh đang nổi - Hạ Lâm Hạ, hỏi: "Vậy chị thích kiểu đại minh tinh này sao? Các cô ấy cũng rất đẹp a."

Lê Nguyệt Uẩn quay đầu nhìn về ảnh chụp đó, thấy người trên quảng cáo xinh đẹp không gì sánh được, trong mắt hiện lên một tia thưởng thức, chợt lắc đầu: "Các cô ấy cách chúng ta quá xa xôi."

Vu Tư Linh: Không! Ảnh hậu tương lai ở ngay cạnh chị đây!

"Hơn nữa, chị cũng không thích minh tinh gì đó." Lê Nguyệt Uẩn nhớ tới đối tượng xem mắt của mình chính là muốn làm minh tinh gì đó, ngay cả em gái của cô cũng nói rằng, trong giới hào môn có không ít người đều muốn bước một chân vào giới giải trí, "Đơn giản chỉ là kiếm tiền từ Fans, chúng ta vẫn nên chăm chỉ kiên trì làm việc thôi. Đương nhiên, nếu lần này em có thể thắng, thì quá tốt."

"Vâng." Vu Tư Linh ở trong lòng âm thầm rơi lệ, bi thống mà uống thêm vài ngụm nước nữa.

Lê Nguyệt Uẩn dùng sức nắm tay nàng, hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Hơn nữa, có chuyện này chị vẫn chưa kịp nói với em."

"Chuyện gì a?" Vu Tư Linh thấy biểu cảm nghiêm túc của cô, không tránh khỏi cũng khẩn trương theo.

"Nếu như lần này em được một trong ba danh hiệu, thì chị dẫn em về nhà gặp gia trưởng." Lê Nguyệt Uẩn lập tức nói thêm: "Đương nhiên, chị nói chuyện này không phải tạo thêm áp lực cho em, chị chỉ là cảm thấy thời cơ cũng vừa lúc. Nếu như không thành công, chúng ta còn có thể tìm cơ hội lần sau nữa, Linh Linh? Em làm sao vậy?"



Hai mắt Vu Tư Linh vô thần, hai chân mềm nhũn, trực tiếp trượt tuột từ trên ghế xuống.

Lê Nguyệt Uẩn hoảng sợ, vội vàng đỡ nàng dậy, "Em làm sao vậy? Khẩn trương đến nhũn chân sao?"

Vu Tư Linh lắc đầu, trong mắt đã hiện lên làn nước: "Tại sao chị không nói sớm với em."

Lê Nguyệt Uẩn: "Chị sợ em có áp lực."

"Hu hu hu hu." Cả thuốc nàng cũng uống luôn rồi, còn có thể ói ra được sao!

Lê Nguyệt Uẩn vừa định an ủi nàng, thì thấy nàng quay người sang chỗ khác: "Oẹ !!!"

"Say xe sao?" Lê Nguyệt Uẩn lo lắng nói, "Có cần xuống xe trước hay không?"

"Không cần." Vu Tư Linh xua tay, nôn khan cũng nôn không ra, lau lau nước mắt ở khóe mắt, "Em có thể, quán quân lần này nhất định em phải đoạt được!"

Hiện trường khu sơ tuyển không ít người, Vu Tư Linh cùng Lê Nguyệt Uẩn đi đến hậu trường nhận số. Cho dù ở chỗ mỹ nữ đông như mây thế này, hình ảnh hai người đồng thời xuất hiện vẫn khiến cho không ít người chú ý đến.

Vu Tư Linh tới khu nghỉ ngơi, bỗng nhiên phát hiện muốn đoạt được quán quân vẫn có chút khó, bản thân tuy rằng rất cao, nhưng tại đây có một đống người mẫu đứng sừng sững thế này, lại đột nhiên biến thành chú lùn.

Nếu đặt vào tình huống lúc trước, vậy nàng tất nhiên là rất vui vẻ. Nhưng hiện tại tâm trạng lại không giống nhau, nàng muốn lấy chiếc cúp, sau đó cùng Lê Nguyệt Uẩn trở về nhà!

Nhưng mà nàng sờ bụng của mình, hiện tại vẫn không có phản ứng, hy vọng là thuốc quá hạn rồi.

Đợi đã, nếu như thuốc xổ quá hạn, phút cuối vẫn có thể kéo dài được không nhỉ?

Đợi đã đợi đã đợi đã, bây giờ không phải là lúc để hỏi mấy vấn đề triết học này nữa!

Lê Nguyệt Uẩn quay đầu hỏi người bên cạnh tìm hiểu về quy tắc thể lệ cuộc thi, khi nhân viên công tác đi ngang qua, thấy Vu Tư Linh đang vuốt bụng lúc thì mặt ủ mày chê, lúc thì vò đầu bứt tóc, quan tâm hỏi: "Vị thí sinh dự thi này, cô có phải có chỗ nào không thoải mái không?"

"Không có." Vu Tư Linh lắc đầu: "Tôi chỉ là đang hy vọng bụng của tôi có thể kiềm chế một chút."

Nhân viên công tác: "?"

Thí sinh dự thi xung quanh: "??"

Lê Nguyệt Uẩn đột nhiên quay đầu lại: "???"

Nhân viên công tác thật cẩn thận mà hỏi lại: "Bụng của cô, làm sao thế?"

Vu Tư Linh cúi đầu, không chú ý tới thần sắc của những người khác, lại không thể nói thẳng ra là uống thuốc xổ, đành phải nói: "Có đồ ở bên trong."

Nhân viên công tác: "!"

Thí sinh dự thi xung quanh: "!!"

Lê Nguyệt Uẩn suýt chút nữa đứng không vững: "!!!" Là của mình sao? Hay là mình bị cắm sừng rồi?

Nhân viên công tác lại hỏi: "Vậy cô tính toán làm sao được đay, vẫn có thể tham gia cuộc thi chứ?"

"Tham gia a." Vu Tư Linh khẽ cắn môi, "Tôi đi WC để thải nó ra."

Nhân viên công tác: "..."

Thí sinh dự thi xung quah: "..."

Lê Nguyệt Uẩn hít vào một hơi: "..."

Lúc đang nói chuyện, Vu Tư Linh đột nhiên cảm giác một trận quặn đau ở trong bụng, vội vàng ôm bụng hướng thẳng về phía WC: "Nhường đường một chút, cảm phiền nhường đường một chút!"

Mọi người: "..."

Lê Nguyệt Uẩn vội vàng đuổi theo, chạy đến nhà WC hỏi: "Linh Linh, em ở đâu?"

"Em ở đây." Ở cách một gian toilet nào đó vang lên giọng nói suy yếu của Vu Tư Linh, "Chị đừng đợi ở chỗ này, đi ra ngoài chờ em đi."

Lê Nguyệt Uẩn lo lắng nói: "Linh Linh, em rốt cuộc đang thải cái gì a?"

Vu Tư Linh nản lòng nói: "Còn có thể thải cái gì được chứ."

Lê Nguyệt Uẩn ở trong lòng như bị tát vài cái.

"Đương nhiên là ị phân a, ui da da, đau chết mất." Vu Tư Linh thống khổ nói.

Lê Nguyệt Uẩn nhẹ nhàng thở ra: "Em có phải ăn đồ ôi thui rồi không?"



"Vâng...."

"Vậy chị đi mua cho em chút thuốc."

"Vâng, chị nhanh đi đi." Vu Tư Linh thúc giục nói.

Lê Nguyệt Uẩn vội vàng chạy đến hiệu thuốc gần nhất ở mua Tả Lập Đình (một loại thuốc tiêu chảy giống Berberin), đỡ Vu Tư Linh dựa vào tường uống thuốc xong, lại đi vào ngồi xổm tiếp.

Chờ đến khi thuốc có tác dụng, nàng cũng sắp hết sức. Đừng nói là tham gia cuộc thi, ngay cả đứng nàng cũng đứng không nổi nữa.

Lê Nguyệt Uẩn cõng nàng rời khỏi cuộc thi, mới vừa bước ra cửa, bên ngoài có một trận gió lạnh thổi qua, thê lương vô cùng.

Lúc này, cô cảm giác được bả vai có chút ướt, nghiêng đầu thì thấy, nhóc con thế mà lén lau nước mắt, nhịn không được nở nụ cười: "Để xem em sau này còn dám ăn đồ bậy bạ nữa không."

"Không dám nữa không dám nữa." Vu Tư Linh nước mắt lưng tròng nói: "Xin lỗi."

"Sao lại nói xin lỗi với chị a, em nên xin lỗi bản thân em, nhất thời ham ăn, lấy thân thể của mình ra chơi như vậy." Lê Nguyệt Uẩn ôn hòa nói, nâng nâng nàng lên một chút, hướng đến trạm xe bus mà đi.

"Hu hu hu."

"Không sao, hôm khác chị vẫn có thể mang em về nhà." Lê Nguyệt Uẩn nói, "Ba mẹ chị khẳng định sẽ thích em."

"Thật sao?" Vu Tư Linh lau nước mắt.

Lê Nguyệt Uẩn: "Đương nhiên, cùng lắm thì lừa bọn họ thôi."

Vu Tư Linh hiếu kỳ nói: "Làm sao lừa được?"

"Lừa rằng em mang thai con chị rồi."

"..." Vu Tư Linh nhéo mặt cô, "Già không nên nết."

"Không nên nết thì không nên nết vậy, làm chi mà thêm chữ "già" chi vậy." Lê Nguyệt Uẩn cười nói, "Hiện tại chị đối với từ "già" này thật sự rất mẫn cảm nha."

"Tại sao?"

Lê Nguyệt Uẩn nói: "Bởi vì chị già hơn em mười tuổi a."

Vu Tư Linh cười khanh khách không ngừng: "Vậy không kêu già nữa, chị chỉ là lớn hơn với em thôi, thay em đi trước con đường mười năm. Chị chờ đi, sớm hay muộn gì em cũng đuổi kịp chị."

Hai người cười cười nói nói trở về nhà.

--------------------

Vài ngày sau, Lê Nguyệt Uẩn đột nhiên nhận được cuộc gọi của Lê Thâm Tinh, còn chưa kịp mở miệng, liền nghe thấy giọng nói gấp gáp ở đầu giây bên kia: "Chị, mau về nhà cứu em! Em sắp chết rồi!"

"Xảy ra chuyện gì? Alo?" Lê Nguyệt Uẩn nhìn cuộc gọi bị ngắt, ở trong văn phòng đi tới đi lui, không yên tâm mà gọi điện thoại cho Vu Tư Linh, "Linh Linh, đêm nay chị về nhà, chắc không trở về kịp, em chú ý an toàn, nếu không buổi tối em cứ trở về trường ở tạm đi."

"Vâng, chị về nhà cũng chú ý an toàn nha." Vu Tư Linh nói.

Lê Nguyệt Uẩn lái xe trở về Lê gia, mới vừa đi đến đình viện, thì nghe thấy tiếng hét của Lê Thâm Tinh: "Con không chia tay! Ba có bản lĩnh thì đánh chết con đi!"

Cô vội vàng chạy vào, liền thấy Lê Nguyên Dã đang cầm chổi lông gà, rượt Lê Thâm Tinh chạy khắp nhà: "Mày giỏi thì đứng ở đó, đừng có chạy!"

"Con đâu ngu, rượt con còn không kịp, còn muốn can thiệp chuyện tình cảm của con, sao ba không lên trời luôn đi." Lê Thâm Tinh quay đầu lại làm mặt quỷ, thấy Lê Nguyệt Uẩn đã trở về, vội vàng trốn ở sau lưng cô để cáo trạng: "Chị, chị coi ba kìa, ông ấy không cho em dẫn bạn trai bước vào nhà."

Trương Tình Không ở một bên cản cũng không được, khuyên nhủ: "Bỏ đồ xuống đi, có chuyện gì thì từ từ mà nói."

Lê Nguyệt Uẩn đi lên đoạt lấy chổi lông gà, cùng Trương Tình Không khuyên nhủ Lê Nguyên Dã trở về phòng trước.

Lê Nguyệt Uẩn hỏi: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

Trương Tình Không giải thích nói: "A Tinh nói muốn dẫn bạn trai về nhà ra mắt, kết quả chúng ta mới biết được bạn trai của nó không chỉ có nghèo, còn rất già, ba của con tất nhiên là không đồng ý."

"..."Lê Nguyệt Uẩn cảm thấy trái tim tựa như bị một mũi tên bắn thủng: "Già thì làm sao chứ."

"Không nhắc đến chuyện của nó nữa, sớm hay muộn gì cũng bị nó làm cho tức giận đến bệnh tim mất thôi." Lê Nguyên Dã ôm ngực, "Còn con, sắp đến ngày đi xem mắt rồi, rốt cuộc là con có đi hay không hả?"

"Con không đi."

Lê Nguyên Dã: "Ui nha, tim tôi, Tình Không à, mau đi gọi bác sĩ dùm tôi."

"..."Lê Nguyệt Uẩn cắn răng một cái, "Con đi, con đi được chưa!"