Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vợ Tôi Mỗi Ngày Đều Giả Nghèo

Chương 32: Câu chuyện Come out

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lúc Vu Tư Linh gọi điện thoại cho Lê Nguyệt Uẩn, đối phương đang gấp gáp yểm hộ cho Lê Thâm Tinh.

"Linh Linh, chỗ của chị đang bận chút, đợi lát nữa sẽ gọi lại cho em nhé." Lê Nguyệt Uẩn nhanh tay cúp điện thoại, sau đó cùng mẹ cô hiệp lực ôm lấy Lê Nguyên Dã, "Ba, ba bình tĩnh một chút đi."

Lê Nguyên Dã không có cách nào bình tĩnh nổi, tức giận đến mặt kính cũng lệch sang một bên: "Lê Thâm Tinh, mày từ nhỏ phản nghịch ba cũng không nói gì mày, một hai phải chờ đến lúc trưởng thành còn phải đợi ba mà chỉnh mày mới được, đúng không hả?"

Lê Thâm Tinh trả lời: "Đây là chuyện của bản thân con, chỉ là thông báo cho mọi người một tiếng thôi. Ba không đồng ý cũng không sao cả, nhưng con vẫn sẽ ở bên cô ấy thôi, ai cũng đừng mong sẽ chia rẽ bọn con!"

Lê Nguyệt Uẩn trong lòng khở sở, cô em gái này của cô đều đem lời trong lòng của cô đem ra nói hết rồi, đến lúc đó cô còn có thể lấy cái gì ra được để thuyết phục người ba già này đây chứ?

Cô quay đầu nhìn về phía Lê Thâm Tinh nói: "Em cũng nói vài câu được không, nhanh chạy về phòng của em đi."

Lê Thâm Tinh xoay người muốn chạy trốn, ai ngờ Lê Nguyên Dã không cho phép, gầm lên một cách hung tợn: "Nếu mày còn nhận ba là ba, thì cút lại đây cho ba ngay."

Bước chân của Lê Thâm Tinh dừng lại, quay đầu lại hỏi: "Ba muốn làm gì?"

Lê Nguyên Dã chỉ vào thư phòng: "Đi vào đó."

Lê Thâm Tinh nhìn Lê Nguyệt Uẩn, lại nhìn Trương Tình Không, hai người đồng thời gật đầu, lúc này mới yên tâm mà không cam tâm tình nguyện đi vào thư phòng.

Lê Nguyên Dã đi theo sau, để Lê Nguyệt Uẩn và Trương Tình Không hai người ở ngoài cửa.

Một lát sau, bên trong vang lên tiếng kêu thảm thiết của Lê Thâm Tinh.

"Ôi chao, ba con chắc không cạo trọc đầu nó luôn chứ?" Trương Tình Không không tránh được lo lắng nói: "Ông ấy vốn dĩ có ý kiến với mái tóc của nó lâu rồi, có cơ hội thế này còn không trực tiếp cạo trọc đầu nó luôn sao?"

So với tóc, Lê Nguyệt Uẩn càng lo lắng Lê Thâm Tinh vẫn còn đủ tứ chi vẹn toàn mà đi ra ngoài hay không. Lòng cô vẫn còn sợ hãi mà trở về phòng của mình, cầm lấy điện thoại, thấy Vu Tư Linh gửi tin nhắn cho cô, hỏi cô tình huống hiện tại thế nào rồi, cô lập tức nhắn tin trả lời lại.

[Vợ yêu]: Chuyện phiền phức rồi, em gái của chị come out sớm hơn chị một bước rồi.

[Không phải 0]: ???

[Không phải 0]: Không thể nào không thể nào?

[Không phải 0]: Vậy bây giờ chị vẫn nên đừng tham gia náo nhiệt nữa, chúng ta đổi ngày lành đi.

[Vợ yêu]: Haizz, chỉ có thể vậy thôi.

[Không phải 0]: Không sao, ngày tháng còn dài mà, không gấp không gấp. Xoa đầu.jpg

Vu Tư Linh lại an ủi cô một hồi, mới để cô nhanh đi xem tình huống thế nào.

Lê Nguyệt Uẩn ra khỏi phòng, liền đi đến bên ngoài thư phòng, thấy Trương Tình Không dán tai vào cửa, nhỏ giọng hỏi: "Tình hình bên trong thế nào rồi ạ?"

Trương Tình Không lắc đầu, trả lời: "Không biết, không nghe thấy động tĩnh gì cả."

Lê Nguyệt Uẩn cũng dán tai lên cửa nghe lén, mới vừa dán chưa được vài phút, người bên trong bỗng nhiên mở cửa ra, cô và Trương Tình Không suýt nữa đã cùng nhau ngã xuống đất.

"Ba." Lê Nguyệt Uẩn nhanh chóng thẳng người, vẻ mặt xấu hổ, tầm mắt lại nhanh chóng lướt vào bên trong, thấy thần thái thoái mái mà quỳ gối của Lê Thâm Tinh, theo bản năng sờ sờ đầu gối của bản thân....

Còn tốt còn tốt, còn có thể giữ được đôi tay, trong lòng của Lê Nguyệt Uẩn âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Ba, chúng ta nhanh xuống ăn cơm đi, vẫn còn chưa ăn xong đâu." Lê Nguyệt Uẩn nói.

"Đúng thế đúng thế, nhanh, A Tinh ra ăn cơm đi." Trương Tình Không lập tức nháy mắt ra hiệu.

"Tôi cho nó dám." Lê Nguyên Dã nói, "Nó nói muốn tuyệt thực, vậy để xem nó có thể tuyệt thực được bao lâu, hai người ai cũng không được cho nó ăn."

-------------------

Vu Tư Linh ngồi ở trong phòng, xem đi xem lại tin nhắn, thầm nghĩ nếu như em gái của Lê Nguyệt Uẩn đột nhiên come out rồi, vậy khó khăn của cô lại càng lớn hơn nữa, nếu Lê Nguyệt Uẩn lại come out, chẳng khác nào đổ dầu vào lửa, lỡ như bị người khác lời ra tiếng vào thì làm sao bây giờ?

Nghĩ đến đây, nàng không thể không cảm thấy may mắn còn may là trong nhà chỉ có một đứa con là nàng đây, và cũng chỉ còn lại một ông ba góa vợ thôi.

Vậy còn chờ gì nữa?!

Nàng lao ra cửa phòng, bình bịch mà chạy thẳng xuống lầu, từ phía sau ôm lấy Vu Thiên Túng: "Ba!"

Vu Thiên Túng còn đang ăn cơm, thiếu chút nữa là bị nàng làm sặc chết, buồn cười nói: "Chuyện gì thế, hưng phấn như vậy?"

Vu Thiên Túng bắt đầu ôm ông làm nũng: "Nói ba nghe một tin tốt."

"Là gì thế?" Vu Thiên Túng vỗ vỗ tya nàng.

"Con thích con gái." Vu Tư Linh tựa như chuyện bình thường mà nói ra.

"Thích cái gì thì mua cái đó, không chỉ là nữ...Hả??? Có ý gì?" Vu Thiên Túng kinh ngạc mà quay đầu nhìn nàng, "Con vừa mới nói cái gì? Không phải là cái ý như ba nghĩ chứ?!"



"Chính là như cái ý ba đang nghĩ đấy!"

"Không, không thể nào là cái ý ba đang nghĩ."

"Chính là nó!"

"Không thể nào! Con biết ba suy nghĩ gì chứ?!"

"Con biết mà, cho nên chính là cái ý mà ba đang nghĩ đó!"

Lão Trương ngồi ở đối diện ngắt ngang đoạn đối thoại nhức đầu của hai người: "Được rồi, ai yo mệnh của tôi thật thảm mà, lại nắm giữ thêm một cái bí mật của gia đình này, tôi sơ là bản thân không sống được lâu nữa rồi, sớm hay muộn gì cũng sẽ bị gia chủ gϊếŧ người diệt khẩu thôi."

"Ông câm miệng!" Vu Thiên Túng thở một hơi cũng không thông, đứng dậy quay đầu lại nhìn Vu Tư Linh, giống như lần đầu tiên nhìn thấy nàng, "Bảo bối, sao lại đột ngột như vậy? Ba một chút chuẩn bị cũng không có a."

"Vậy ba chuẩn bị một lát đi." Vu Tư Linh vuốt vuốt ngực để ông thuận khí, "Vu Thiên Túng tiên sinh kính mến, bây giờ con rất vinh hạnh mà thông báo với ba một tiếng, con gái của ba, nó thích người có giới tính là nữ ạ!"

Vu Thiên Túng nghe xong xụi lơ ở trên ghế, tay ôm ngực, thống khổ nói: "Ba không nghe thấy không nghe thấy, cái gì cũng không nghe thấy, đừng nói chuyện với ba, ba còn chưa có nhìn thấy đứa cháu ngoại đáng yêu của mình nữa mà."

Vu Tư Linh ngồi xổm xuống, đem đầu gác lên trên đùi của ông, ủy khuất rưng rưng mà nhìn ông: "Ba à, ba ba tốt nhất đẹp trai nhất dịu dàng nhất của con..."

Vu Thiên Túng nhìn ánh mắt đáng thương của nàng, không đành lòng, nhưng nhất thời lai khó có thể tiếp thu được, sau khi đẩy nàng ra rồi chạy về phòng.

"Ba!." Vu Tư Linh kêu một tiếng, vừa dứt lời, cửa phòng của Vu Thiên Túng liền nặng nề mà đóng lại.

Nàng quay đầu lại nhìn hai vị quần chúng đang ăn dưa là chú Trương và má Vương, chép chép miệng: "Hai người có thể giúp con được không."

Má Vương lắp bắp nói: "Má khổ quá mà, tiểu thư, chuyện này đến lượt má cũng không tiếp thu nổi a, má cũng muốn nhìn thấy con của cô, ngay cả nhũ danh của nó, má cũng đặt dùm nó luôn rồi, lại còn bàn bạc với ông chủ sẵn rồi, ông ấy cũng cảm thấy cái tên không xấu nữa."

"..." Vu Tư Linh biết chuyện này không quan trọng, nhưng nhịn không được hiếu kỳ hỏi, "Cho nên mọi người đã bàn bạc nhũ danh là gì?"

Má Vương: "Tiểu Ái!" (Bé yêu)

"..."

Vu Tư Linh đem ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ lên trên người của chú Trương, chạy đến bóp vai đấm lưng cho ông: "Chú Trương, ông cùng ba con quan hệ tốt như vậy, chú giúp con nói vài lời đi mà."

Lão Trương chậc lưỡi vài tiếng, nhỏ giọng hỏi: "Hèn chi lúc trước bằng bất cứ giá nào con cũng không chịu nói ra con đang yêu đương với ba con, hóa ra đối tượng hẹn hò không bình thường a."

"Ôi." Vu Tư Linh hạ giọng, "Điều này chú khoan hãy nói, sau khi con come out thành công thì nói tiếp, hiểu không?"

"Hiểu rồi, nhưng mà chuyện này chú khuyên ông ấy chưa chắc ông ấy chịu nghe nha."

"Con mặc kệ, dù sao chú cũng phải giúp con." Vu Tư Linh kề sát vào bên tai ông mà nhỏ giọng nói thầm: "Bằng không con lập tức đem ổ cứng mà chú đang giấu đi thông cáo thiên hạ."

Lão Trương kinh ngạc không thôi: "Bị con phát hiện rồi?"

"Đương nhiên, bên trong cất giấu không ít "đồ tốt" đâu nhỉ." Vu Tư Linh cười tà nói.

"Nói thế nào con cũng là đứa nhóc mà chú chăm sóc từ nhỏ đến lớn, chút chuyện này cứ giao cho chú đi, chú bảo đẩm sẽ lập tức để cho ba con tạm thời quên mất chuyện này." Lão Trương cảm nhận được tràn ngập sứ mạng của nhà đàm phán mà đứng lên, sửa soạn lại tạp đề một chút, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà nhấc chân lên trên lầu.

Dưới ánh mắt cổ vũ của Vu Tư Linh và má Vương, ông ho khan vài tiếng, gõ cửa phòng, trịnh trọng nói: "Lão Vu, tôi có chuyện muốn nói với ông."

"Tôi không muốn nghe!" Vu Thiên Túng khóc nức nở nói.

Nội tâm của Vu Tư Linh căng thẳng, bỗng chốc lại đau lòng, vừa định đi lên lầu an ủi lão ba, thì nghe chú Trương nói: "Lão Vu à, có chuyện này tôi muốn thẳng thắn với ông. Kỳ thật, tôi cũng thích đàn ông."

Vu Tư Linh: "..."

Má Vương: "Nà ní ???!"

Trong phòng đột nhiên yên tĩnh vài giây, Vu Thiên Túng chỉ khóc thút thít nói: "Ông nói cái gì? Ông lặp lại lần nữa."

"Tôi - đã - từng - thích - đàn - ông." Lão Trương nhấn mạnh từng chữ một.

Cửa phòng đột nhiên mở ra, Vu Thiên Túng đứng ở cửa, bởi vì khóc đến nghẹt mũi mà ngực phập phồng, khó có thể tin được mà nhìn ông: "Ông lặp lại lần nữa."

Lão Trương há mồm tính lặp lại, chợt cảm thấy có chỗ không đúng lắm, bỗng chốc cúi đầu, thì thấy Vu Thiên Túng đang nắm chổi lông gà ở trong tay: "Ông muốn làm gì?"

"Ông nói tôi làm gì à!" Vu Thiên Túng giơ cái chổi lông gà lên đánh về hướng của ông, "Chắc chắn là cái lão già chết tiệt khốn nạn nhà ông đã dạy hư Linh Linh! Lão tử hôm nay nhất định phải đánh chết ông, lấy xác phơi cho bàn dân thiên hạ đều thấy!"

Lão Trương liền xoay người chạy xuống lầu, sau khi chạy tới Vu Tư Linh, còn không quên nói: "Chú Trương của con chính là người nói lời giữ lời, con xem ông ấy có phải đã quên mất chuyện của con rồi không? Ui da! Đau chết tôi rồi!"

Lão Trương ôm đầu chạy tán loạn khắp nhà, Vu Thiên Túng giận tái mắt vẫn chưa tiêu tan mà đuổi theo đánh ông, mắng: "Cái tên khốn nạn nhà ông, cho ông dạy hư Linh Linh này, trả lại con rể cho tôi, trả Bé Yêu lại cho tôi!!!"

"Ai nha hai người đừng đánh nữa, đừng đánh nữa mà." Má Vương vội vàng tiến lên giúp đỡ, vừa khuyên can, vừa âm thầm đá lão Trương một cái.



Đám người hầu xúm tụm lại tiến đến xem kịch.

Vu Tư Linh đỡ trán, nhìn trong nhà gà bay chó sủa, gửi một tin nhắn cho Lê Nguyệt Uẩn.

[Không phải 0]: A Lê đừng sợ, em hình như come out thành công rồi.

Lê Nguyệt Uẩn lúc nhìn thấy tin nhawscn này, trái tim cũng sắp nhảy ra ngoài, không dự đoán được nàng sẽ làm một cú trở tay không kịp như vậy.

Loại chuyện thế này sao có thể để cho một mình Vu Tư Linh gánh vác được, muốn chết thì cùng chết vậy.

Cô hạ quyết tâm, đi vào thư phòng, quỳ xuống bên cạnh Lê Thâm Tinh.

Lê Nguyên Dã ngồi ở án thư, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: "Con không cần quỳ thay nó, đây là chuyện của cá nhân nó."

"Đúng thế." Lê Thâm Tinh không chút nào cảm kích nói, "Em không quen bộ dạng này của chị, đi ra chỗ khác chơi đi, em cũng đâu phải quỳ lần một lần hai đâu, mặt sàn này, em quen lắm."

Lê Nguyệt Uẩn: "..."

"Nào nào, ăn chút trái cây đi." Trương Tình Không bưng mâm trái cây tiến vào, "Ủa, Nguyệt Uẩn sao con cũng quỳ luôn vậy, mau đứng dậy ăn trái cây đi."

Lê Nguyệt Uẩn hít sâu một hơi, nói: "Ba mẹ, vừa nãy trên bàn cơm con cũng muốn nói với ba mẹ..."

"Có chuyện gì đợi lát nữa thì nói, ăn trái cây trước đã, A Tinh cũng đứng lên luôn đi." Trương Tình Không nháy mắt ra hiệu.

"Không, hai người nghe con nói xong đã, kỳ thật..." Lê Nguyệt Uẩn nhắm mắt lại: "Kỳ thật, con cũng thích con gái."

Bang ——

Mâm đựng trái cây trong tay Trương Tình Không rớt đầy ra đất, Lê Nguyên Dã suýt chút nữa lấy bút máy đang cầm trong tay phóng tới, Lê Thâm Tinh quay đầu lại nhìn về phía cô, kinh hồn bạt vía tới mức ngũ quan cũng bắt đầu biến dạng.

"Con nói cái gì?" Lê Nguyên Dã đột nhiên cảm thấy may mắn bản thân không có bị bệnh tim, nhưng vẫn bị tin tức này thiếu chút nữa chấn động đến hồn lìa khỏi xác, "Con có phải muốn giúp em gái con đỡ đạn, mới tìm cái lý do này hay không?"

"Không phải." Lê Nguyệt Uẩn thẳng thắn thành khẩn nói, "Từ lúc Trung học con đã biết, con đối với con trai không có cảm giác gì. Chỉ là lúc ấy bận rộn chuyện chuẩn bị du học, cũng chưa từng chính thức yêu đương, vì thế cũng không quan tâm đến chuyện thú nhận với mọi người, xin lỗi." Trương Tình Không xoa xoa huyện Thái Dương, tay chống mặt bàn, hỏi: "Vậy tại sao hiện tại con lại thú nhận? Là bởi vì con có bạn gái rồi sao?"

Lê Nguyệt Uẩn vừa định trả lời, từ án thư đột nhiên vang lên một tiếp đập bàn lớn, Lê Nguyên Dã rút tay lại, giận dữ nói: "Đối phương là ai?"

Lê Nguyệt Uẩn suy ngẫm một lát, dự định tạm thời giấu giếm thân phận của Vu Tư Linh, chờ sau khi gia trưởng tiếp thu được chuyện cô come out rồi, về sau mới nhắc đến cô bạn gái của mình.

Cô lắc đầu.

"Nếu không có bạn gái, tại sao đột nhiên muốn thú nhận?" Lê Nguyên Dã hỏi.

"Bởi vì..." Lê Nguyệt Uẩn liếc mắt nhìn Lê Thâm Tinh một cái, "Chọn ngày chi bằng gặp ngày, cùng xử lý cho xong, hiệu suất cao."

"Há há." Lê Thâm Tinh cười ra tiếng, "Chị, loại chuyện này mà chị còn muốn đến hiệu suất xử lý sao? Cười chết em rồi."

"Mày câm miệng cho mẹ." Trương Tình Không tức giận mà đánh một cái lên đầu Lê Thâm Tinh, "Đều là mày khởi đầu."

"Nhưng con cũng không ngờ tới lại lừa được chị ấy lộ ra nguyên hình mà." Lê Thâm Tinh xoa xoa đầu, càng nghĩ lại càng cảm thấy buồn cười, cười đến mức nghiêng ngã, ngã thẳng xuống đất mà ôm bụng cười to: "Trời ạ, Lê Nguyệt Uẩn mà hai người lấy làm tự hào thế mà lại cho hai người trúng một cú thế nào, há há há há."

Lê Nguyệt Uẩn bỗng nhiên cảm thấy không đúng lắm, cân nhắc lại lời nói của cô một chút: "Lừa?"

"Đúng vậy." Lê Thâm Tinh từ trên mặt đất ngồi dậy, lau lau đi nước mắt vì cười quá mức khi nãy: "Chị, sao chị không chịu nói với em trước một tiếng? Em là lừa ba mẹ, em sao lại thích con gái, kỳ thật em đã có bạn trai mà."

Lê Nguyệt Uẩn: "!!!"

Lê Nguyên Dã cùng Trương Tình Không đồng loạt kinh ngạc mà nhìn cô.

Lê Thâm Tinh nói: "Ai nha, con chỉ thấy ghét cái điệu bộ cổ lỗ sỉ của ba mà thôi, nên cố ý chọc ba tức giận thôi mà."

Lê Nguyệt Uẩn: "..."

"Em thật quá đáng, sao có thể đem loại chuyện này ra mà nói giỡn được chứ." Lê Nguyệt Uẩn đen mặt nói.

"Phải như thế thôi, chuyện này là một trong những kế sách của em mà." Lê Thâm Tinh bò tới trước mặt bàn, vô tội mà nhìn Lê Nguyên Dã: "Ba, sự thật là thế này, con lo lắng bạn trai của con không lọt vào mắt của ba được, cho nên mới hạ thấp giá trị của bản thân mình để ba dễ dàng bỏ qua."

Lê Nguyên Dã tuy rằng vẫn rất tức giận như cũ, nhưng sắc mặt quả thật chuyển biến tốt đẹp không ít, hai phần tổn thương ít nhất cũng đã giảm bớt được một phần, ánh mắt nhìn về Lê Nguyệt Uẩn càng thêm hug hiểm.

Lê Nguyệt Uẩn: "..." Con nhỏ này! Mày chôn sống chị mày rồi!

"Nói rõ một chút đi, bạn trai của con rốt cuộc là đứa nào, làm con có thể đùa giỡn đến mức độ này." Ánh mắt Lê Nguyên Dã lạnh lẽo hỏi.

"Bạn trai con à, chỗ nào của anh ấy cũng đều tốt, chỉ là quá nghèo thôi." Lê Thâm Tinh chọt chọt ngón tay, "Thật sự rất nghèo, con sợ ba ghét bỏ anh ấy không môn đăng hộ đối thôi."

Lê Nguyệt Uẩn bỗng nhiên quay đầu lại, thế là Nhĩ Khang"style, khóc không ra nước mắt!

Lê Thâm Tinh *cmn*, lại nhanh chân hơn mình một bước!
« Chương TrướcChương Tiếp »