Chương 19

"Chị xích sát vào đây, tụi mình cùng xem." Vu Tư Linh lấy cái tai nghe trên thùng máy đưa cho nàng một bên.

Lê Nguyệt Uẩn đeo tai nghe vào, Vu Tư Linh dịch sang vị trí bên cạnh cảm khái nói: "Hưmm coi phim ở đây so với coi ở rạp lời hơn nhiều."

Lê Nguyệt Uẩn theo động tác xê dịch thân thể hai người chen nhau một chỗ xem phim. Chỉ là không bao lâu, Vu Tư Linh liền ngủ mất rồi.

Lê Nguyệt Uẩn nhìn người đang dựa vào vai mình bấm nút tạm dừng phim. Nàng ngã người xuống phía sau một chút để người kia điều chỉnh góc độ thoải mái, rồi mới mở điện thoại ra xử lí công việc.

Cũng không biết qua bao lâu Vu Tư Linh đột nhiên hít hít mũi giống như là phát hiện đồ ăn ngon nào đó, mặc dù còn buồn ngủ mà cố gắn mở mắt ra, ánh mắt theo vị giác quay đầu nhìn về phía sãnh cách đó không xa.

Chỉ thấy nam sinh nằm ngủ lúc nãy đã thức từ khi nào, lấy ra một cái nồi điện nhỏ cắm điện nấu nước, ở bên trong nồi là mì gói và chân giò hun khói, rau xanh cùng trứng gà

"Đúng là biết hưởng thụ cuộc sống quá vậy." Vu Tư Linh kinh ngạc nói.

Lê Nguyệt Uẩn: "..."

"Sao chị không nói lời nào?" Vu Tư Linh ngẩng đầu, chợt phát hiện tư thế nằm của mình có gì đó không đúng, bởi vì chỉ cần nàng vừa quay đầu, cằm của nàng sẽ áp lên ngực người ta.

Nàng lập tức rụt đầu về, lỗ tai dần nhiễm hồng ngó đông nhìn tây không biết mới nghĩ ra điều gì mở miệng nói vô cùng hợp tình hợp lý: "Chúng ta không phải đã kết bái thành chị em rồi à, dựa một chút cũng đâu có gì đâu?"

Lê Nguyệt Uẩn dừng một chút: "Theo đạo lý thì đúng là không có thật, vậy em muốn tựa thêm một chút không?"

"À ừm chuyện này" Vu Tư Linh đang rất rối rắm, nếu giờ nàng không dựa nữa chẳng phải lộ ra nàng đang giấu đầu lòi đuôi sao?

Nàng ngơ ngác tiếp tục tiến sát vào, cuối cùng còn phát biểu cảm nghĩ: "Ồ mềm nha!"

Lê Nguyệt Uẩn rũ mắt: "..."

"Thơm nữa."

Lê Nguyệt Uẩn nội tâm run lên: "..Nói thơm cũng không đúng."

"A không phải." Vu Tư Linh lỗ tai càng đỏ, vươn ngón tay thon dài chỉ nam sinh ngồi bên kia "Nồi thức ăn của cậu ta, thơm lắm."

Lê Nguyệt Uẩn nhướng mày nói: "Vậy em nói tôi không thơm bằng một nồi mì?"

"Đương nhiên không phải vậy." Vu Tư Linh ngẩng đầu nhìn nàng vài giây, sau đó ngước lên cổ nàng ngửi ngửi "Chị em, chị thơm quá nha."

Lê Nguyệt Uẩn buồn cười, nhéo nhéo mũi nàng. Vu Tư Linh không bỏ qua còn muốn cắn nàng.

Hai người nô đùa cãi nhau ầm ĩ, lúc này đột nhiên có một nam sinh phía đối diện phàn nàn: "Nè nè hai cô gái kia đừng có ở đây phát cowm tros nữa, ông đây còn muốn an tịnh chơi game."

Hai người ngẩn ra, Vu Tư Linh chớp chớp mắt phát hiện không biết từ khi nào nàng đã dựa cả người vào Lê Nguyệt Uẩn, vội vàng ngồi thẳng đáp lại: "Hai chúng tôi không hề có."

"Hành động kia vậy mà bảo không rắc cơm hả?" Nam sinh ngữ khí ê ẩm, "Ông đây bị ánh sáng tình yêu của các người chiếu hỏng mắt cẩu titan."

Vu Tư Linh ủy khuất, quay đầu méc Lê Nguyệt Uẩn: "Cậu ta đổ oan chúng ta kìa."

Lê Nguyệt Uẩn sờ sờ đầu nàng, cười nói: "Sao chúng ta không biến lời nói thành thật luôn, để tránh cậu ta nói bậy đặt điều."

Vu Tư Linh: "A?"

Được rồi mỗi chữ cần hiểu thế nào nàng đều hiểu...cơ mà ráp chúng lại với nhau nghĩ chạy đi đâu hết rồi?

"Ý chị là chúng ta bây giờ cố gắn tú ân ái hết cỡ cho cậu ta thấy, cho cậu ta ăn cơm đến nghẹn chết luôn?"

Lê Nguyệt Uẩn nửa dựa vào trên sô pha, nói: "Ừm không sai biệt lắm, dù sao chúng ta đã bị nói rồi còn vấn đề gì nữa đâu?"

"Đúng rồi, không có vấn đề gì hết!" Vu Tư Linh lập tức nhào vào l*иg ngực nàng còn quay qua làm mặt quỷ với cậu nhóc đối diện "Lêu lêu."

"Má, quá chói mắt cẩu!" Nam sinh nói.



Vừa nghe vậy Vu Tư Linh càng hăng hái, quay đầu hôn lên má Lê Nguyệt Uẩn một cái, đắc ý nói: "Cho mi mù mắt luôn, hừ."

Nam sinh: "Hừ làm như chỉ có mấy người mới có ghệ vậy á, tôi cũng có chỉ là cô ấy không đến đây thôi!"

Vu Tư Linh: "Tôi thấy cậu chỉ đang vô trung sinh hữu thôi thì có."

Vô trung sinh hữu = không làm mà nói thành có, ăn không nói có.

Nam sinh: "Bạn gái tôi còn đẹp hơn mấy người gấp trăm ngàn lần cơ."

"Cậu là bánh quy nhỏ, vậy bạn gái cậu chắc là khối bánh quy lớn hử?" Vu Tư Linh kéo Lê Nguyệt Uẩn qua, "Cậu bạn này mau nhìn bạn g.... a không, miệng gáo. Mở to mắt chó của cậu nhìn đây, nàng thật là xinh đẹp! Cậu có khả năng tìm người đẹp hơn nàng hử?!"

Hai người giống như hai con gà con tiểu học đang gây gỗ, Vu Tư Linh thấy Lê Nguyệt Uẩn không nói gì, muốn nàng hỗ trợ mình mới quay đầu nhìn, theo bản năng đưa mắt sát vào hai má đỏ ửng của nàng. Quay đầu hung dữ nhìn người kia: "Cậu xem việc "tốt" cậu làm nè, cậu làm nàng tức giận đến đỏ mặt rồi đó!"

Nam sinh: "..."

Lê Nguyệt Uẩn: "..."

Lê Nguyệt Uẩn lôi kéo Vu Tư Linh đang hổ báo ra khỏi tiệm net, thở dài: "Hết giờ rồi, em muốn đi đâu nữa không?"

"Thời gian vui vẻ của thần tiên luôn luôn ngắn ngủi thế, em còn muốn tìm người vừa này tâm sự thêm một chút nữa." Vu Tư Linh lưu luyến mà quay đầu lại nhìn thoáng qua tiệm net, "Em phải đi tìm bạn em nữa."

Lê Nguyệt Uẩn: "Bạn?"

"Dạ." Vu Tư Linh đột nhiên nở nụ cười, "Hôm nay là sinh nhật em, bạn em muốn cùng em trải qua sinh nhật."

Lê Nguyệt Uẩn kinh ngạc nói: "Sinh nhật em? Sao từ sớm không nói với tôi trước một tiếng."

"Không phải em vừa nói cho chị đó sao?" Vu Tư Linh cười nói, "Hôm nay gặp được chị thật là vui vẻ, lần sau có cơ hội lại cùng nhau đi net nhé."

"Lần sau là khi nào?"

"A?" Vu Tư Linh không đoán được nàng thế mà muốn hỏi ngày giờ cụ thể, này còn không phải là lời khách sáo sao?

Nhưng nếu người ta đã hỏi, cũng vẫn là đến trả lời một chút: "Thứ bảy tuần này nhé?"

"Được." Lê Nguyệt Uẩn gật gật đầu, lại nhìn xung quanh "Em chờ tôi một chút."

"Làm sao vậy?"

"Tôi đi mua quà cho em."

"Không cần làm thế đâu!" Vu Tư Linh ở phía sau hô, "Không cần mua món gì giá trị quá, nếu quá mười đồng em sẽ không nhận đâu á!!!"

Lê Nguyệt Uẩn bước chân hơi ngừng một chút, quay đầu lại nhìn nàng.

Vu Tư Linh buông lời hung ác: "Vượt qua mười đồng liền tuyệt giao."

Quá khó khăn, Lê Nguyệt Uẩn bắt đầu mê mang, có món quà nào mà mười đồng cơ chứ?

Nàng nhìn chung quanh, cuối cùng đi vào một tiệm bánh bao, lại nhìn thoáng qua bà chủ, trong lòng sinh ra một kế sách.

Vu Tư Linh ngồi ở bên ngoài tiệm net, đợi một hồi mới nhìn thấy Lê Nguyệt Uẩn đang cầm cái đĩa đi tới, mà ở phía trên còn có cái nắp che lại, hiếu kỳ nói: "Đây là cái gì?"

"Bánh sinh nhật." Lê Nguyệt Uẩn đem cái đĩa đặt trước mắt nàng, trước ánh nhìn chờ mong mở nắp ra.

Vu Tư Linh nụ cười có hơi cứng lại: "?"

Trên đĩa có đặt bốn cái bánh bao cỡ lớn, phía trên được chồng thêm một cái bánh bao khác. Trên bánh bao được dùng sốt cà chua viết dòng chữ ——00, sinh nhật vui vẻ.



Vu Tư Linh trừng mắt nhìn mấy cái màn thầu, khó có thể nói rõ tâm tình lúc này, đã cảm thấy kinh ngạc lại cảm thấy kinh hỉ. Ăn qua bao nhiêu loại điểm tâm, bánh ngọt quý giá, đây vẫn là lần đầu nàng nhìn thấy cái bánh sinh nhật hiếm lạ như vậy..... à tạm thời gọi nó là bánh sinh nhật đi.

Nhưng nghĩ lại, cái bánh sinh nhật hoàn mỹ mà phù hợp với những gì nàng yêu cầu, chỉ trong mức mười đồng tiền.

Quan trọng không phải ở tiền nhiều hay ít, mà là ở tâm ý.

"Cảm ơn! Em rất thích!" Vu Tư Linh hay tay ôm má, nhìn Lê Nguyệt Uẩn cười đến sáng lạn "Nhưng mà vì sao lại là 00?"

Lê Nguyệt Uẩn ngồi xuống đối diện nàng, giải thích: "Chữ Hán chiếm nhiều chỗ quá, viết không đủ."

Vu Tư Linh: "A vậy cũng tốt lắm." Bị ép là 0.

"Nhanh nếm thử đi."

"Để em ước nguyện trước đã." Nghi thức vẫn phải có đầy đủ, Vu Tư Linh chắp tay nhìn chằm chằm mấy chiếc bánh bao cầu nguyện——

Bánh bao ơi bánh bao à, mong rằng em là một bé bánh bao ngon lành.

"Ước nguyện xong rồi, em muốn ăn ngay bây giờ." Vu Tư Linh cầm lấy cái bánh bao có sốt tương cà cũng đưa cho Lê Nguyệt Uẩn một cái, sau đó chậm rãi cắn một ngụm.

Vu Tư Linh: "!"

Trời xanh có mắt, nguyện vọng được thực hiện!

"Ăn ngon quá." Vu Tư Linh nhai màn thầu hàm hồ nói.

Lê Nguyệt Uẩn cũng ăn một ngụm, gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Lại vừa thấybộ dạng thỏa mãn của Vu Tư Linh, cảm giác yêu thương càng thêm nồng hậu. Chỉ mấy cái bánh bao là có thể làm nàng vui vẻ như thế, trước nay chưa từng thấy qua người nào rộng lượng như vậy.

Lúc hai người đang ngồi gặm bánh bao, từ xa có một dì gái mập mạp đi đến, trên người còn đeo hệ một cái tạp dề bên trên là logo tiệm bánh bao.

Bác gái nói: "Dì đến lấy lại mâm."

"Dạ." Vu Tư Linh gật gật đầu.

Nhưng ai ngờ, bác gái mới vừa đi lại đây bỗng nhiên té ngã xuống đất.

Vu Tư Linh hoảng sợ, theo bản năng mà hô một tiếng "A Lê".

Lê Nguyệt Uẩn giống như không nhìn thấy, cúi đầu tiếp tục gặm màn thầu.

"Ui da ai da, đau chết mất, ai tới cứu tôi với a a a." Bác gái ngã trên mặt đất lăn lộn.

Vu Tư Linh nhìn tư thế này cùng với kĩ thuật diễn này, cực kỳ giống ăn vạ trong truyền thuyết, thật cẩn thận nói: "Dì ~ đứng lên đi~ đứng lên nào~"

"Dì đứng dậy không nổi nữa, dì đau quá mau giúp dì với." Bác gái kêu rên.

Vu Tư Linh mở chức năng quay phim trên điện thoại, tiến lên nâng người dì gái dậy vừa định xoay người đi về, ai ngờ bác gái một phen túm chặt tay nàng, không cho nàng đi.

Vu Tư Linh: "Dì này, cháu có quay lại video rồi. Dì đừng ăn vạ cháu ạ.."

"Hư nói cái gì vậy, dì ăn vạ cháu làm gì." Dì gái lấy từ túi quần lấy ra một cái thẻ, đặt vào tay nàng "Cảm ơn cháu thấy việc nghĩa hăng hái làm, nhà dì tài sản quá nhiều không chỗ để, cái này chỉ tính là chút quà mọn tạ lễ thôi. Cháu nhận lấy đi, muốn ăn cái gì mua cái gì thì tự mua nhé, mật mã là sáu số sáu. À đúng rồi, chúc cháu sinh nhật vui vẻ."

Nói xong, bác gái liền cầm cái mâm của quán, soái khí hừng hừng xoay người đi về tiệm.

Vu Tư Linh trợn mắt há hốc mồm, nhìn thấy từng bước chân đi rất là mạnh mẽ của dì gái, cảm thấy thế giới này có hơi huyền ảo quá mức không còn giống hiện thực nữa.

"A Lê? Nàng vừa mới muốn ăn vạ em, rồi sau đó lại cho em tiền đúng không?" Nàng khó có thể tin nói.

"Đúng vậy, em nhận lấy đi, dù sao thì có thể nhà dì ấy hết chỗ để tiền thật." Lê Nguyệt Uẩn nhìn thoáng qua bác gái, vừa lúc bác gái quay đầu lại nhìn các nàng liếc mắt một cái vẫy vẫy tay, thuận tiện lặng lẽ cho Lê Nguyệt Uẩn một cái đánh giá khác.

Lê Nguyệt Uẩn: "..." Không nghĩ tới kỹ thuật diễn của dì lại kém như vậy!