Chương 3

Lâm Nhĩ Tích bước sang gian phòng phía Tây, nhẹ nhàng gõ cửa: "Kỳ Tích, anh dậy chưa?"

"Em về rồi à? Vào đi"

Lâm Nhĩ Tích cười mỉm đẩy cửa vào, sau đó cô đổi tay kéo cửa rồi nhanh chóng chạy lại ngồi cạnh giường của Lâm Kỳ Tích.

"Anh thấy khỏe hơn chưa?"

"Bác sĩ nói khoảng 3 ngày nữa anh có thể vận động lại như cũ rồi. Đến lúc đó lại cùng em đi gϊếŧ người"

Lâm Nhĩ Tích cười cười, có ai lại hẹn nhau đi gϊếŧ người cơ chứ.

Lâm Kỳ Tích nhìn sơ qua cô một lượt, hàng mày của anh cau chặt: "Khăn choàng của em đâu? Còn vết đỏ trên cổ là gì?"

Lâm Nhĩ Tích cong môi: "Đúng là chỉ có Kỳ Tích mới nhận ra. Tối qua em đi xóa sẹo đó"

"Là vết sẹo năm đó? Em đồng ý đi phá nó ư?"

"Uhm... Em nghĩ cái gì cũng rồi thì cứ để nó qua đi"

Năm đó Lâm Nhĩ Tích đỡ cho Lâm Quang Tùng một nhát dao khiến thanh quản bị đứt, lúc đó chỉ có "người đó" chứng kiến. Người thì không còn, Lâm Quang Tùng lại ngất xỉu, vì vậy không ai biết sự hi sinh của cô.

Khi cô tỉnh dậy, đã thấy mình được nằm nghỉ ngơi trong nhà họ Phiến. Là Phiến Tuyết Sương đã đưa bọn họ về. Từ đó, Lâm Quang Tùng khăng khăng là Phiến Tuyết Sương đã cứu anh, mặc cho cô cố viết thư giải thích.

Lúc cô lấy lại được giọng nói, chuyện cũng đâu vào đó: Lâm Quang Tùng và Phiến Tuyết Sương đã là một đôi. Lâm Nhĩ Tích thấy bản thân không cần cố nói ra làm gì, cô chỉ tâm sự cho mỗi mình Lâm Kỳ Tích nghe thôi.

Lâm Kỳ Tích cười nhạt, đưa tay xoa đầu cô: "Cuối cùng em cũng biết vứt bỏ quá khứ. Anh thật sự rất vui"

Lâm Nhĩ Tích tỏ vẻ hài lòng, sau đó khuôn mặt liền chuyển sang trạng thái vô cùng nguy hiểm: "Nghe nghĩa phụ nói ba ruột yêu dấu của em sắp đến đây rồi, anh có muốn trả thù cho mẹ không?"

Lâm Kỳ Tích nghe xong câu nói đó, trầm mặc rất lâu. Sau đó anh mới đưa ra quyết định: "Lão già họ Hà đó giao cho em. Không phải ước nguyện của em là phá nát nhà họ Hà sao?"

Lâm Nhĩ Tích cười quyến rũ: "Chỉ có Kỳ Tích là hiểu em nhất"

"Thôi, em phải về phòng đánh một giấc. Anh nghỉ ngơi đi nhé"



"OK"

Bóng dáng kiều diễm của Lâm Nhĩ Tích khuất dần mà Lâm Kỳ Tích vẫn còn cố nhìn theo. Ánh mắt anh đượm buồn vô tận.

Anh lại chờm người kéo hộc tủ bên cạnh, lấy ra tấm hình nhỏ đã nhòe màu. Trong đó là hình ảnh một gia đình nhỏ hạnh phúc, có ba, có mẹ và một đứa con trai.

Ngày xưa, Lâm Kỳ Tích từng có một gia đình đầm ấp. Ba của anh là thủy thủ, trong một chuyến ra khơi, thuyền của ông gặp bão, khiến người xưa một đi không trở lại. Sau đó, mẹ anh là Liễu Yến trở thành góa phụ một mình nuôi con.

Năm anh gần lên bốn tuổi, nước Hoa liên tục xảy ra các cuộc bạo động khiến hai mẹ con bị lạc nhau. Trong lúc đó, Lâm Long Đỉnh có chuyến làm ăn ở đây, nhìn thấy và đã nhặt anh về Hong Kong nuôi nấng.

Về mẹ của anh, theo lời kể sau này Lâm Long Đỉnh điều tra được, bà bị Hà Lập Phức bắt về làm thϊếp dù cố chống cự là mình đã có chồng con.

Bà sinh được một người con gái kháu khỉnh xinh đẹp là Lâm Nhĩ Tích, sau đó vì xuất huyết mà qua đời. Cũng có nguồn tin là Liễu Yến bị đánh đập đến chết.

Lâm Nhĩ Tích từng sống 5 năm trời trong nhà họ Hà, nhưng bị coi không bằng cả một con chó. Cô thường xuyên bị hành hạ, lăng nhục, đánh đập thảm thương.

Trong một lần đi buôn ở nước Hoa, Lâm Long Đỉnh nhìn thấy cô gái nhỏ cố chạy trốn khỏi bọn người làm trong nhà. Ông ra tay cứu giúp, và nhận cô bé làm con nuôi.

Khi được hỏi, cô bé nói mình không có tên. Người ta thường gọi cô là "con ngu", "con chó" hay "con ở". Lâm Long Đỉnh thương xót, dựa theo tên Lâm Kỳ Tích, đặt cho cô cái tên Lâm Nhĩ Tích vô cùng diễm lệ.

Lâm Kỳ Tích nhìn tấm hình thật lâu, chốc chốc lại thở dài. Tiếng gió mang theo lời độc thoại thầm thì: "Ước gì chúng ta không cùng huyết thống..."

--------------

Lâm Nhĩ Tích thong dong ngồi trong phòng, xịt nước tẩy trang ra miếng bông, từ từ lau lên mặt. Cô ngắm nhìn mình trong gương, lại đưa tay sờ nhẹ vào vết sẹo đã xóa.

"Anh vào được không?"

Lâm Nhĩ Tích nghe rõ giọng Lâm Quang Tùng: "Được"

Cô vừa trả lời, Lâm Quang Tùng liền kéo cửa đi vào, trên tay anh ta còn cầm cái khay đựng rất nhiều khăn choàng lụa.

"Nhĩ Tích, số này là cho em hết"

"Cảm ơn anh" - Lâm Nhĩ Tích vẫn nhìn ngắm mình trong gương, không quan tâm mấy đến đối phương.

Đôi mắt Lâm Quang Tùng hơi đượm buồn: "Nhĩ Tích, chuyện tối qua đều là lỗi của anh"



"Không sao, Phiến tiểu thư quan trọng hơn"

Lâm Quang Tùng nhìn cô trong gương, phát hiện điều bất thường: "Cổ em sao vậy?"

"Em đi xóa sẹo thôi"

Lâm Quang Tùng ậm ừ, sau đó lại tò mò: "Hình như em chưa kể cho anh nghe về vết sẹo đó nhỉ? Rốt cuộc 10 năm trước đã xảy ra chuyện gì?"

Lâm Nhĩ Tích thấy thật nực cười. Rõ ràng từ 10 năm trước cô luôn cố viết thư cho anh biết, nhưng anh nào có để tâm.

Cô chớp chớp đôi mắt quyến rũ, nói lời ngắn gọn, giọng điệu bỡn cợt: "Năm đó em xả thân đỡ cho người ta một nhát dao khiến thanh quản bị đứt. Nhưng mà người ta luôn miệng nói rằng là cô gái khác đã cứu người ta, không phải em. Hết chuyện rồi đó, anh thấy người đó có phải là rất vô ơn bạc nghĩa không?"

Lâm Quang Tùng cau mày nhưng ngộ ra điều gì. Lâm Nhĩ Tích cong môi, dù anh có ngộ ra hay không cũng chẳng liên quan gì đến cô nữa. Lâm Nhĩ Tích cô nói từ bỏ, nhất định có thể từ bỏ.

Trong phòng im thin thít, Lâm Quang Tùng không bắt chuyện là Lâm Nhĩ Tích cũng không thèm mở lời.

"Nhĩ Tích, anh nghe nói em thích ăn há cảo lắm nhỉ? Tối nay anh dắt em đi nhé?"

"Không cần đâu, tối nay em có việc bận rồi"

Lâm Quang Tùng cau mày, trước đây Lâm Nhĩ Tích chưa từng như vậy. Dù không thể hiện nhiều ra bên ngoài, nhưng cô vẫn luôn ra hiệu mình muốn được gần gũi với anh hơn.

Nhiều lần cô rủ anh đi chơi, anh đều từ chối với lý do bận đi với Phiến Tuyết Sương. Có mấy lần cô tặng socola cho anh vào dịp valentine, anh ậm ừ rồi quăng nó qua một xó. Cô biết hết, vậy mà vẫn kiên trì tặng quà.

Lâm Nhĩ Tích cô đã từng cố gắng lấy lòng, gây sự chú ý với anh như vậy đấy. Nhưng bây giờ, là anh chủ động mời cô đi ăn, cô lại thẳng thừng từ chối.

"Em bận gì vậy?" - Lâm Quang Tùng dám chắc là không có nhiệm vụ quan trọng nào cần đến cô.

Lâm Nhĩ Tích nhìn mình trong gương, cong môi tà tứ: "Đi tìm trai bao"

Lâm Quang Tùng bị một pha chết đứng, anh ta nhục nhã đến mức cố nói tạm biệt thật nhanh rồi đi thẳng ra ngoài.

Lâm Nhĩ Tích từ chối đi chơi với anh vì bận đi tìm trai bao? Nói như cô, anh không bằng một thằng trai bao.

Sau đó Lâm Quang Tùng lại suy tư. Tại sao Lâm Nhĩ Tích lại trở nên như vậy? Còn cả câu chuyện cô kể. Không lẽ...