Chương 4: Văn Tinh

Editor: huyetsacthiensu

Sáng sớm ngày thứ hai bố Cố đem chuyện này

nói

ra “Ngày kia, Lục lão gia

sẽ

dẫn cháu trai đến đây, buổi chiều bà dẫn Hàm Sương

đi

sắm sửa

một

chút.” Ông ấy

nói

với Đinh Nhu.

Người phụ nữ dịu dàng đáp lại, quay người

đã

bỏ chuyện này sang

một

bên. Bà ta vẫn theo thói quen

không

coi người con riêng này vào trong mắt.

Cố Hàm Sương cũng

không

nhắc đến. Thứ nhất là



khinh thường việc phải mở miệng

nói

chuyện với mẹ kế chỉ vì

một

bộ quần áo. Thứ hai là



biết cho dù



có mở miệng

thì

Đinh Nhu cũng có lý do từ chối

không

từ chối.

Cho dù là



mách với bố Cố

thì

Đinh Nhu cũng chỉ

nói

một

câu “Quên mất, đứa trẻ này sao lại

khôngnhắc mẹ, chuyện của chính mình cũng

không

nhớ” là có thể rũ bỏ trách nhiệm.

Lòng của bố Cố từ lâu

đã

chỉ hướng về Đinh Nhu - người đàn bà

đã

sinh cho ông ta đứa con trai duy nhất. Cho dù



làm gì cũng

không

có tác dụng.

Cùng lúc đó, ở Lục gia.

Lục lão gia gõ gõ cây gậy “Ngày mai đến thăm Cố gia, cháu chuẩn bị

thật

tốt cho ta,

không

cho phép cháu gây chuyện.”

Lục Văn Tịnh lười biếng nằm nghiêng

trên

ghế sa lon, hờ hững đáp “Vâng”

một

tiếng.

Ông nội

hắn

thấy

hắn

như vậy

thật

chỉ muốn đánh cho

hắn

một

trận.

Cảm thấy cũng may nắm đó mình cũng Cố lão đầu

đã

định ra việc hôn nhân này, nếu

không

thì

dựa vào bộ dáng

hắn

bây giờ

thì

làm gì có người con

gái

nào thèm để ý

hắn

chứ.

thật

ra là Lục lão gia cả nghĩ quá.

không

nói

đến giá trị bản thân của cháu trai ông, chỉ dựa vào dáng người cùng tướng mạo của

hắn

thì

người muốn trở thành vợ

hắn

đều là người trước ngã xuống người sau tiến lên.

Nhưng mà những người con

gái

đó Lục lão gia đều

không

vừa mắt.

Bởi vì ông

không

được học hành nhiều nên ông vô cùng thích những được ăn học tử tế.

Điều này có thể nhìn thấy dựa

trên

tên của Lục Văn Tinh, họ Lục tên Văn Tinh, lấy ý nghĩa của sao Văn Khúc*có thể thấy được

sự

kỳ vọng của ông nội đối với

hắn.

*Sao Văn Khúc: Ý Nghĩa Văn Khúc Ở Cung Mệnh

Tướng Mạo:

Người có Văn Khúc ở Mệnh có vẻ mặt thanh tú, khôi ngô. Người nữ

thì

có nhan sắc.

Tính Tình:

Thông minh, có học thức, hoạt bát, có năng khiếu rất sắc bén về văn chương, mỹ thuật,

âm

nhạc và nhiều lĩnh vực khác.

Công Danh Tài Lộc:

Văn Khúc đắc địa là bộ sao phú quý, hiển đạt, phúc thọ rất có giá trị. Nếu có Lộc Tồn

đi

kèm

thì

tài năng xuất chúng. Nếu

đi

với Vũ Khúc

thì

tài năng kiêm nhϊếp văn võ, có uy danh lừng lẫy và giàu sang.

Việc giáp Mệnh cũng tốt, nhưng đắc thời nhờ hoàn cảnh bên ngoài nhiều hơn là tài năng của chính mình.

Còn Văn Khúc hãm địa,

thì

khốn khổ, phải bỏ làng lập nghiệp ở xa, có tật, bị tai họa, hoặc yểu tử. Đàn bà

thì

dâʍ đãиɠ, bị u buồn vì gia đạo. Nếu gặp thêm sát tinh

thì

có thể là

gái

giang hồ, khắc chồng, ti tiện.

Tham khảo thêm ở

TruyenHD

Mặc dù

trên

đời thường có người danh

không

xứng với thực nhưng Lục Văn Tinh thuộc nhân tài xuất chúng.

Lại

nói, Lục gia ở thành phố H

đã

sinh sống nhiều năm, ở đây đúng là hùng bá

một

phương, khá là nổi tiếng.

thật



không

biết ở đây chỗ nào phong thủy

không

đúng, chỉ cần là con cháu trong nhà

thì

nam

thì

như thổ phỉ, nữ

thì

hung hãn.

không

mọc được mầm non thích đọc sách nào.

Chuyện

thật

quả

thật

đã

trở thành tâm bệnh của Lục lão gia.

Thời đại của ông

không

được học hành đàng hoàng, đầu óc con cháu cũng

không

dễ sử dụng, ông chỉ sợ gen nhà mình có vấn đề.

Lục Văn Tinh

đi

thi chưa từng được quá ba mươi điểm.

Nhìn Lục Văn Tinh bây giờ thành thục thận trọng thực ra chỉ là vỏ bọc. Ngày bé,

hắn

bị ông nội

hắndùng gậy đánh mà lớn lên, danh sư

không

biết

đã

được mời bao nhiêu người, vẫn luôn là cái gai trong thịt, cái đinh trong mắt.

Cả ngày la lối om sòm, trêu chó chọc mèo, quả

thật

là khốn nạn.

Ngươi

nói

hắn

ngốc,

hắn

lại như người

đã

thành tinh, người nào trong lòng nghĩ gì

hắn

cũng biết, còn nin

một

bụng ý đồ xấu. Từ

nhỏ

mỗi lần có ai bị chỉnh đốn cũng đều có phần

hắn, có lúc ngay cả bố mẹ

hắn

cũng bị

hắn

trêu ghẹo, lúc phản ứng lại

thì

lại tức giận bắt lấy

hắn

đánh cho

một

trận.

Đánh xong lại tự hào vì đứa con trai nhà mình thông minh,

không

sợ bị ai lừa gạt.

Lục Văn Tinh trước năm hai mươi mốt tuổi, vẫn ở trong trường đại học được nội

hắn

dùng tiền để

hắnvào học mà ăn chơi đàn đúm,

không

biết lo âu.

Lúc

hắn

hai mốt tuổi, gia đình gặp biến cố lớn, bố mẹ

hắn

đột ngột qua đười, chuyện làm ăn rung chuyển, Lục lão gia

một

cây làm chẳng nên non, Lục gia bấp bênh.

Lục Văn Tinh về nhà tiếp nhận gia nghiệp

đang

trên

bờ vực sụp đổ, khổ cực giao thiệp với những người

không

cùng trang lứa với

hắn

trên

thương trường. Dường như là trưởng thành trong

một

đêm, rũ bỏ những ngông cuồng tuổi trẻ, trở nên thành thục thận trọng.

Vừa mới đầu

không

có ai để ý đến

hắn, chỉ là

một

tên tiểu tử tóc vàng, trước đây nghe

nói

hắn

là Nhị thế tổ, còn

không

bằng cháu trai nhà mình, Lục lão gia cũng

đã

già, lúc này còn

không

cắt

một

vài miếng thịt ở Lục gia

thì

còn đợi đến khi nào nữa?

Lúc đó Lục gia gần như bốn phía đều là địch.

Cũng may Lục Văn Tinh là

một

người tàn nhẫn, đối với người khác tàn nhẫn, đối với mình càng tàn nhẫn hơn.

hắn

trưởng thành với tốc độ làm người khác kinh ngạc, thủ đoạn mạnh mẽ vang dội,

không

kém hơn Lục lão gia năm đó chút nào.

Những người có ý đồ xấu đều bị

hắn

làm cho đầu rơi máu chảy, làm cho Lục lão gia hơi yên tâm

mộtchút.

Lục Văn Tinh cũng

không

phải là chưa gặp được thất bại, đối thủ của Lục gia là Vương gia con cháu đông đảo, có

một

cháu trai tốt nghiệp đại học Havard, lợi dụng lỗ hổng

trên

hợp đồng để đẩy Lục Văn Tinh ngã

một

cái

thật

mạnh.

Mặc dù sau đó

đã

hồi phục lại nhưng thời gian đó cháu trai ông

đã

gầy

đi

rất nhiều.

Ý nghĩ muốn cưới cho cháu trai người vợ có tri thức, hiểu lễ nghĩa ngày càng sâu sắc.

Đối với đứa cháu Lục Văn Tinh này, Lục lão gia vô cùng bất đắc dĩ,

không

thể nghe được ai

nói

khôngtốt về

hắn. Đặc biệt là sau khi cháu trai

không

những ổn định lại chuyện làm ăn của gia đình mà còn phát triển rộng ra cả tỉnh.

Nhưng trong lòng ông cũng hiểu

rõ, gia đình bọn ho ở thành phố H là

một

gia tộc lớn nhưng ở thành phố W

thì

không

là gì cả.

không

nói

đến đó là

một

thành phố lớn, thế gia đông đảo, người ta

không

chỉ

nói

về gia tài mà còn

nóivề văn hóa gốc gác. Tùy tiện chọn con cháu

một

gia đình cũng là người tốt nghiệp những trường danh giá.

Lục gia đời đời làm ăn buôn bán, trong nhà

không

có mấy ai được học hành tử tế, ở trong mắt bọn họ chính là những người ngu ngốc nhiều tiền, là nhà giàu mới nổi.

Ông muốn cưới cho cháu trai nhà mình

một



vợ thư hương thế gia,

không

phải muốn chiếm món lợi lớn mà là bây giờ đều thịnh hành cái gì mà

hiện

đại hóa quản lý, internet, MIT*, ông cũng sợ cháu mình gặp phải, nếu biết những cái đó

thì

sẽ

không

bị thiệt thòi.

*MIT: mình nghĩ ở đây

đang

nói

đến Viện Công nghệ Massachusetts (tiếng

anh: Massachusetts Institute of Technology hay MIT - đọc là em ai ti) là

một

viện đại học nghiên cứu tư thục ở thành phố Cambridge, bang Massachusetts, Hoa Kỳ. MIT nổi tiếng nhờ hoạt động nghiên cứu và giáo dục trong các ngành khoa học vật lý, kỹ thuật, cũng như trong các ngành sinh học, kinh tế học, ngôn ngữ học, và quản lý. Nguồn: wikipedia.

Cưới

một

người vợ có kiến thức cũng giúp đỡ được cho

hắn.

Nếu

thật

sự

không

được

thì

cũng soi sáng cho

hắn, hai người trung hòa với nhau, đừng

nói

là chắt trai của ông cũng

không

đạt được. Năm đó ông mới thuận miệng định ra việc hôn nhân này.

Lục Văn Tinh khịt mũi coi thường với ý nghĩ của ông nội

hắn.

Cũng

không

nói

cho ông nội,

thật

ra người con

gái

‘thư hương thế gia’ trong miệng ông

hắn

đã

gặp được.

Hai tháng trước,

hắn

tham gia

một

bữa tiệc ở thành phố W.

Khi

hắn

ngồi đợi đến mức cảm thấy phiền muộn, tìm cớ thoát thân, trốn ở ban công hút thuốc. Lúc chuẩn bị

đi

thì

nhìn thấy

một

đám nữ nhân, chắc là

không

nhìn thấy

hắn, đứng ở ban công tám chuyện.

Bây giờ mà

đi

ra

thì

không

thích hợp, cho nên

hắn

bị “ép” nghe trộm.

Trong đó có

một

người con

gái

đặc biệt “Thú vị”, há miệng ngậm miệng đều là Heraclitus Pythagoras, mạnh mẽ lôi kéo chủ đề câu chuyện về hướng triết học,

không

thèm chú ý đến vẻ mặc cười nhạo cùng trêu ghẹo của người khác.



một

người

không

chịu nổi, có ý đánh gãy lời



ấy

nói, hỏi



có muốn uống nước hay ăn chút đồ ăn vặt hay

không.



nhận lấy cái ly đế cao đối phương đưa cho, rụt rè nhấp

một

ngụm

nói

“Cảm ơn, nhưng mà tôi vẫn thích rượu Laffey năm 82 hơn.”

Đây mới

thật

sự

là “Mở miệng ra là làm người khác phải quỳ gối”, trong lòng Lục Văn Tinh “xì”

mộttiếng, nếu

không

phải vẫn nhớ mình

đang

“nghe trộm”

thì

suýt nữa

hắn

đã

không

nhịn được mà cười thành tiếng.

Bây giờ nghe được “Laffey tiểu thư”

không

hiểu sao lại trở thành vợ chưa cưới của mình, cũng

thật

là… khiến cho người ta

không

cảm thấy hứng thú chút nào.

Nếu

không

phải Cố gia tiểu thư đầu óc có vấn đề

thì

là gia đình có thể nuôi được người con

gái

như này có thể là gia đình tốt đẹp như thế nào chứ? Hai cái này cái nào cũng

không

tốt. Lục Văn Tinh

thật

sựnghi ngờ ông nội mình bị lừa rồi.

***

Đinh Nhu

không

mua quần áo cho Cố Hàm Sương, nhưng lại mua cho con

gái

Cố Mẫn mấy bộ, giục

côta

đi

thử.

Cố Mẫn

đang

nghịch điện thoại di động, hết sức thiếu kiên nhẫn “là Cố Hàm Sương kết thân, cũng

không

phải là con, mẹ giục con làm cái gì?”

Đinh Nhu khuyên nhủ “Đứa con

gái

nhốc, mặc dù Lục gia đến từ thành phố H nhưng trong nhà có tiền, nghe

nói

ở thành phố H bọn họ có hẳn

một

phố kinh doanh, còn có những trung tâm thương mại khá, so với việc làm ăn của bố con

không

biết là lớn mạnh hơn bao nhiêu đâu. Nếu con…”

Cố Mẫn biết mẹ mình có ý gì, nhưng



không

nhúc nhích chút nào, dửng dưng như

không

ngăn lời bà ta “Mẹ nghe ai

nói

vậy? Linda

nói

với can, nhà bọn họ bán lương thực, thời đại bây giờ bán lương thực có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ? Hơn nữa, cho dù có tiền cũng vẫn là làm ăn buôn bán. Chú Lâm sắp lên chức, đợi con gả cho

anh

Lâm Trọng,



ta thấy con còn

không

phải cúi đầu khom lưng sao.”

Điều kiện đầu tiên là ngươi được nhà bọn họ cưới

đã! Đinh Nhu hò hét ở trong lòng.

Con

gái

mình mình tự biết, trừ

một

ít tâm tư

thì

không

có thủ đoạn lợi hại nào cả. Lâm Trọng là

mộtngười thâm trầm, sợ là con

gái

không

thu phục được

hắn. Những năm gần đây

hắn

ở cạnh hai đứa con

gái

thờ ơ lạnh nhạt, rất

không

thích, càng lo lắng cho con

gái

hơn.

Nhìn khuôn mặt

không

có chút lo lắng nào nhưng biết dù mình

nói

nhiều cũng vô ích, chỉ có thể thở dài trong lòng.

Tất cả những suy nghĩ này của bà ta Cố Hàm Sương cũng

không

biết, trời vừa sáng



đã

ăn mặc chỉnh tề.

một

cái váy len màu xanh nhạt, trong cảm giác tươi mát còn mang theo chút hoạt bát, tóc được tết lại, dùng kẹp tóc trân châu kẹp lên.

Da dẻ



rất đẹp,

không

dùng phấn lót, chỉ vẽ lông mày với đánh

một

lớp son môi màu nhạt. Trong gương

hiện

lên

một

mỹ thân thanh lệ, tao nhã, ánh mắt



vừa chuyển động càng

hiện

lên vẻ hoạt bát sống động.

Cố Hàm Sương thả lược xuống, cho dù đối phương như thế nào nhưng



không

thể thất lễ.

***

Lục lão gia

đã

về hưu nhiều năm, lại là người lớn, tự mình dẫn theo cháu trai đến, có thể thấy được ông ấy coi trọng chuyện hôn nhân này. Bố Cố cùng Đinh Nhu cẩn thận tiếp đón.

Cố Hàm Sương ngồi bên cạnh bố Cố, cũng

không

nói

chen vào, lúc câu chuyện

nói

đến mình mới cẩn thận trả lời, lời

nói

nhỏ

nhẹ, trật tự



ràng.

Thần thái của



tự nhiên, khí chất xuất chúng, so với bố Cố và Đinh Nhu cẩn thận từng li từng tí

mộtcàng thêm nổi bật.

Lục lão gia vô cùng hài lòng, cảm thấy đây chính là cháu dâu lý tưởng trong lòng mình.

“Năm đó lão Cố đến thành phố W, hai nhà chúng ta cũng mất liên lạc, bây giờ

không

dễ gì mới có

mộtlần gặp nhau, phải để cho hai đứa

nhỏ

làm quen mới phải.”

Bố Cố gật đầu liên tục.

Vì vậy, hai đứa

nhỏ

Cố Hàm Sương, Lục Văn Tinh liền chạy đến vườn hoa phía sau “làm quen”.

Cố Hàm Sương có chút khẩn trương nắm chặt làn váy.



nhìn về người đàn ông bên cạnh.

không

giống với hình tượng quân tử nho nhã yếu ớt của Lâm Trọng, da thịt

hắn

màu đồng khỏe khắn, vóc người thon dài, kiên cường. Mày kiếm mắt sao, sống mũi cao thẳng, đôi môi đầy đặn hồng hào.

Cho dù biểu

hiện

ôn hòa,



cũng nhìn thấy

sự

cương quyết, bướng bỉnh

hắn

giấu ở sâu dưới đáy mắt.



biết tướng mạo đường đường như vậy, là người đàn ông hiên ngang, nếu ở cổ đại cũng là

một

người chồng chưa cưới tốt rồi.

Bố

không

đặt mình ở trong lòng, nếu bỏ lỡ mối hôn

sự

ông nội sắp đặt cho này cũng

không

biết

sẽ

bị Đinh Nhu đưa vào nhà của hạng người gì. Dù sao cũng chỉ là cái thang cho đứa em trai khác mẹ mà thôi.

Thân thể này

đã

hai ba tuổi, còn lớn hơn



ở đời trước,

đã



gái

lờ

thì. Cho dù ở thời đại này quen với việc gả muộn tạm thời

sẽ

không

có ai cảm thấy kỳ quái nhưng



cũng tự cảm thấy sốt ruột.



hy vọng cuộc hôn nhân này có thể thành.

Lục Văn Tinh nhìn người con

gái

bên cạnh thần thái tự nhiên lại mang theo chút ngượng ngùng, cảm thấy mới có mấy tháng

không

gặp “Laffey tiểu thư”

đã

tiến bộ

không

ít.

Ừ… mặt hình như cũng dễ nhìn chút.

không

thể

không

nói

rằng dáng dáp của



như vậy còn khá phù hợp với mắt thẩm mỹ của

hắn, trong nháy mắt suýt nữa

hắn

đã

động lòng.

hắn

thở ra

một

hơi,

không

nói

gì.

Cố Hàm Sương đợi

một

lúc,

không

thấy đối phương mở miệng, vừa mới chuẩn bị chủ động mở lời

đã

bị

một

tiếng chuông cắt đứt.

Lục Văn Tinh giơ tay ra ngăn, cầm điện thoại ra xa.

Cố Hàm Sương nhìn theo bóng lưng

hắn, lòng dần chìm xuống đáy vực.



sao lại

không

nhìn ra

hắnkhông

có ý gì với



được chứ.

Chỉ

không

biết là

hắn

đơn giản là

không

thích



hay

đã

có người trong lòng rồi?’