Chương 23: Giải quyết

Editor: Mễ Đồng

Cố Hàm Sương

không

nghĩ tới việc dùng phương thức này để giải quyết mọi việc.



nhìn



gái

ngồi ở đối diện, kinh ngạc: “Hoa Quỳnh!?”

không

nghĩ tới



ấy cũng tới chỗ này.



gái

trong nháy mắt kinh ngạc, ngay sau đó liền cười: “không

nghĩ tới



còn có thể nhớ



tôi là ai.”

Sao có thể

không

nhớ

rõ,



ấy trước đây, người đánh đàn Hoa Quỳnh nương, khi ở giáo phường



là hoa khôi duy nhất có thể thành công tự chuộc bản thân ra khỏi đó.

Dựa vào

một

tay tuyệt cầm điêu luyện nổi tiếng kinh thành, Vương công đệ tử tranh nhau bái kiến, muốn nạp nàng vào phủ, lại bị nàng nhất mực cự tuyệt.

Chính mình tự tích cóp đủ bạc chuộc thân,

một

mình rời khỏi giáo phường, nghe

nói

sau này lại gả cho

một

người làm chính thê, sau đó lại

không

có tin tức.

Rất nhiều người

không

hiểu lựa chọn của

cô, xem ra ở các nàng, làm thϊếp cũng có cái tốt của nó, mặc dù làm vợ bé nhưng tốt xấu cũng có thể an cư lạc nghiệp, ăn mặc

không

lo.

Nếu như may mắn được sủng ái sinh ra nhi tử, tương lai còn có thể dựa vào nhi tử để được phân cho phủ riêng trở thành lão thái quân.

Đây đều là ước mơ chung của các tiểu



nương trong giáo phường, cũng có thể là đường ra duy nhất của bọn họ.

sẽ

không

có người nào

đi

lựa chọn tự chuộc thân.

không

nói

đến tên tuổi càng lớn

thì

tiền chuộc càng nhiều,

một

lần thôi mà như muốn quét hết mồ hôi và máu của các nàng, lại

nói

đến việc Đại Kim Triều vốn

không

coi trọng nữ nhân, sau khi rời khỏi đó muốn tìm

một

chỗ an phận cũng có mười phần khó khăn, làm

không

tốt

thì

chính là việc tự

đi

tìm kết cục chết.

Nhưng mà thứ khiến Cố Hàm Sương thưởng thức là trong lòng có hy vọng.

trên

cái chiến trường của nữ nhân này, chém chết

một

phận hồng nhan

thì

cũng đồng thời bị người khác chém xuống, chém rồi gϊếŧ cuối cùng có mấy ai?

“Ta lúc ấy thực

sự

hâm mộ

cô, tốt xấu gì cũng

đã

tự do.” ánh mắt Cố Hàm Sương sâu thẳm, phảng phất nhớ về ngày đó, nàng đứng ở

trên

tú lâu, nhìn



nương kia rút

đi

trâm quý, cả người mặc

một

bộ xiêm y bình thường, kiên định mà ra

đi

với

một

bóng dáng mảnh khảnh.

không

phải



chưa từng hình thành suy nghĩ tự chuộc thân, nhưng mà nàng là người thân của nhà quan, ở

trên

có người nhìn,

không

cho phép nàng chuộc thân: “Sau đó



có đến được chỗ tốt

không?”

“Cho là tốt

đi, được như ước nguyện, gả cho

một

người thanh bạch, có

một

thân phận đứng đắn.” Quỳnh nương tự giễu: “Trừ việc bị ghét bỏ rồi bị mưu hại,các mặt khác đều khá tốt.”

Cố Hàm Sương nhướng mày: “không

phải



nói

là người thành

thật

sao?”

“Người thành

thật? thế nào

thì

được xem như người thành

thật?” Nàng cười khổ: “Tôi cũng

đã

cẩn thận, thậm chí bởi vì có câu

nói

kia, người trượng nghĩa

không

nhiều của quý, người hay phụ lòng đều là người đọc sách, nên người giàu có hay người nhiều chữ tôi cũng

không

dám chấp nhận.”

“một

thân

một

mình

đi

đến nơi xa nhất có thể, ở

một

thôn xóm xa xôi chọn được

một

người thành

thậtchỉ là

một

nông dân.”

“Nhưng mà



Cố



biết

không? Người ngu muội thành

thật

thì

dễ bôi đen nhất, trải qua mưa gió, thứ có thể ở lại là tấm chân tình dịu dàng

thì

mới đáng quý nhất.”

Cố Hàm Sương hiểu

rõ: “Xem ra

hiện

tại



sống rất tốt.” Bằng

không

sẽ

không

có câu cảm khái kia.

“Đúng vậy,” Hoa Quỳnh gật đầu,

không

biết nghĩ tới cái gì, trong mắt đều mang theo ý cười: “tôi gặp

một

người rất tốt.”



dừng

một

chút, tiếp theo nghiêm mặt

nói: “cô

Cố, chuyện của Vincent, tôi thay

hắn

nói

câu thực xin lỗi với

cô,



yên tâm, về sau

hắn

sẽ

không

quấy rầy



nữa.”

Cố Hàm Sương nhớ tới lời Lục Văn Tinh

nói, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng



ấy: “Người có thể kiềm chế Vincent, là

cô!”

Hoa Quỳnh gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy, là tôi.”

“cô

vì cái gì……”



đột nhiên mắc kẹt. Nên hỏi cái gì? Tại sao lại ở chỗ nguy hiểm? Biết



hắn

là dạng người gì, tại sao còn muốn ở bên nhau?

Hoa Quỳnh lại có thể biết nàng muốn hỏi cái gì: “Vincent là

một

người tốt,

hắn

thông minh lại nhân nghĩa, những suy đoán của mấy nhà tâm lý học cũng là

sự

thật,

hắn

chỉ là…… Bị quá nhiều cực khổ.”

“hắn

từ

nhỏ

đã

bị

một

tên biếи ŧɦái nhận nuôi, dùng

hắn

để làm thực nghiệm,

không

đến ba tuổi liền bắt đầu bị người ta

không

ngừng mổ bụng.”

“Khi tôi gặp được

hắn,

hắn

chỉ là

một

người nho

nhỏ

trần trụi nằm ở

trên

đất dính đầy lá khô, toàn thân

không



một

chỗ thịt nào nguyên vẹn, lại bị đông lạnh đến xanh tím. Nhưng mà

hắn

lại cười với tôi, đôi mắt màu lam lại ấm áp sáng ngời.”

“Từ

nhỏ

đến lớn,

hắn

được người khác cho quá ít thiện ý, tôi chỉ là giúp đỡ

hắn

vài lần, chỉ

một

vài điểm bé

nhỏ

đó vốn

không

đáng kể chút nào, lại khiến cho

hắn

gắt gao bắt lấy, mãi để ý

không

buông tay.”



cười khổ lắc đầu: “cô

Cố,

hiện

tại



có lẽ còn

không

hiểu, nhưng rồi

sẽ



một

ngày,



sẽ

gặp được

một

người như vậy, mặc kệ

hắn

là người hay là ma,



sẽ

đều nguyện ý vứt lại hết tất cả để ở bên cạnh

hắn.”

“hắn

nghe lời tôi

nói, tôi

sẽ

tận lực để giảm bớt tội ác của

hắn

xuống.” trong mắt



mang theo ánh lệ, khóe môi lại cười rất chân

thật: “Về sau khi tôi xuống địa ngục, chúng tôi cũng

sẽ

ở cùng nhau”

Cố Hàm Sương trở về, trong đầu nhớ lại lời Hoa Quỳnh

nói: rồi

sẽ



một

ngày,



sẽ

gặp được

mộtngười như vậy, mặc kệ

hắn

là người hay là ma,



sẽ

đều nguyện ý vứt lại hết tất cả để ở bên cạnh

hắn.

Hoa Quỳnh vẫn luôn giống

một

con thiên nga, cũng

sẽ

không

sợ hãi việc có thể tan xương nát thịt.

Nhưng mà

cô……

sẽ

như vậy sao? Vì Lục đại ca……



sẽ

như vậy sao? Cố Hàm Sương nghĩ

không

ra đáp án.



một

mình trở về, mới vừa vào cửa liền thấy ở phòng khách có

một

người nôn nóng đảo quanh là Lục Văn Tinh. Lục Văn Tinh nhìn thấy

cô, đem di động trong tay ném

đi,

đi

nhanh lại bắt lấy bả vai

cô: “Em

đã

đi

đâu!?”

Cố Hàm Sương nhìn

hắn, từ trước tới nay trong suy nghĩ của

cô,

hắn

vẫn luôn là

một

người ổn trọng,

côchưa bao giờ gặp qua

hắn

như vậy, sợi tóc hỗn độn, trong mắt đầy lo âu, thái dương còn có thể nhìn thấy cổ nổi gân xanh.



ràng chật vật như vậy, thậm chí còn có chút dữ tợn, nhưng mà



lại cảm thấy thực

sự

rất động lòng người.

Lục Văn Tinh vẫn còn nắm lấy vai

cô, lực đạo

trên

tay làm cho



cảm thấy đau đớn: “Em

đã

đi

đâu? Hả? Em có biết

hiện

tại là mấy giờ hay

không? Em làm sao dám

một

mình chạy khắp nơi như vậy?”

Cố Hàm Sương nhìn thấy trong mắt

hắn

chứa đầy lo âu cùng tức giận, đột nhiên nhào vào trong lòng ngực

hắn, đôi tay vòng lấy vòng eo thon chắc, trấn an mà vỗ vỗ lưng

hắn, ôn nhu

nói: “Lục đại ca,

không

có việc gì đâu.”

Lục Văn Tinh từ từ an tĩnh lại, ôm chặt lấy

cô: “Hàm Sương,

không

được chạy lung tung như vậy,

anhđã

nghĩ ra biện pháp, rất nhanh là có thể giải quyết.”

Cố Hàm Sương dừng động tác

trên

tay lại, từ trong lòng ngực của

hắn

ngẩng đầu lên, nhìn lên chiếc cằm kiên nghị.

hắn

không

nói

gì thêm rốt cuộc là biện pháp gì, nhưng nghĩ cũng biết, chuyện đến cả cảnh sát cũng phải giải quyết khó khăn như vậy,

hắn

muốn giải quyết

thì

là chuyện lớn cỡ nào.



từng miêu tả diện mạo của Vincent, lại phát

hiện

hắn

trừ việc có

một

khuôn mặt xinh đẹp cùng đôi mắt màu lam,



hoàn toàn

không

thể nhớ nổi

hắn

lớn lên có bộ dáng thế nào. Đây rốt cuộc là năng lực đáng sợ cỡ nào!

Người như vậy, có người nào có thể đối phó được?



lắc đầu: “không

cần, Lục đại ca, em

đã

giải quyết,

hắn

sẽ

không

đến nữa đâu. Em gặp……

một

người cố nhân……”



đem chuyện vừa rồi

nói

cho

hắn

nghe, Lục Văn Tinh liền nâng lông mày.

“Lục đại ca,

anh

có cảm thấy em nên khuyên



ấy đối phó Vincent hay

không?”



chần chờ hỏi.

“không,” Lục Văn Tinh lắc đầu: “Vincent

không

phải là người mà bất luận kẻ nào cũng đối phó được,

không

phải chưa có người nghĩ tới việc tìm được người có thể kiềm chế

hắn, xúi giục



gái

đó bắt lấy Vincent.”

“Nhưng mà bọn họ

không

có nghĩ tới việc, Vincent là người như vậy, nếu đối phương là người có thể dễ dàng bị xúi giục,

thì

làm sao có thể khiến

hắn

cam tâm chịu cho



gái

đó kiềm chế.”

“Cho nên kỳ

thật

như vậy mới là kết quả tốt nhất, bằng

không

người kia

một

khi xảy ra chuyện gì, Vincent mất

đi

khống chế, hậu quả

không

phải kẻ nào cũng có thể gánh vác được, em phải biết rằng, Fes thủ đoạn như vậy, ở trước mặt

hắn

thì

cũng

không

đáng nhắc tới.”

“Chính là người mà vừa rồi

anh

nói

tìm được biện pháp……”

Lục Văn Tinh xoa xoa khóe mắt

cô, kéo kéo khóe miệng: “Cá chết lưới rách thôi,

không

đến nổi

khôngnắm chắc được.”

Cố Hàm Sương nhìn

hắn, trong mắt có thể thấy



cảm tình, lại nhớ đến chuyện

đã

xảy ra với Cố gia, sau chuyện đó bởi vì nhà chồng sợ chịu liên lụy mà



bị rơi vào cảnh ngộ ngày trước, thậm chí họ còn coi



là nữ nhi “Chết bệnh” của Cố gia.

Đột nhiên



liền hiểu



lời mà Hoa Quỳnh

nói.

người trước mắt này, nếu cùng

hắn

xuống địa ngục,



nguyện ý sao?

Nguyện ý, chỉ cần

hắn

vẫn luôn đối xử với



như vậy, chỉ cần

hắn

vẫn luôn là Lục đại ca.

hắn



đi

đâu

thì



đều nguyện ý theo

hắn.

Tác giả có lời muốn

nói:

cái nhìn của Hoa Quỳnh

không

đại diện cho cái nhìn của tác giả, Vincent tuy rằng đối với người khác tàn nhẫn, nhưng

hắn

đã

đem tất cả tốt đẹp cho Hoa Quỳnh, cho nên nàng nhìn

hắn

rất tốt, mới có thể đánh giá như vậy.