Chương 2

Ở chùa Đại Bi Cố Hàm Sương

đã

gặp được Tĩnh An sư thái.

Mười bốn năm trước, khi Tĩnh An còn chưa được gọi là Tĩnh An, lúc đó Cố Hàm Sương còn

nhỏ

thường quỳ gối, nghịch ngợm mà kêu nàng

một

tiếng “Tiểu



cô”.

Tiểu



cô…… Các nàng

đã

mười năm

không

gặp nhau, bởi vì

yêu

phải

một

giáo úy cấp thấp mà sau đó bị buộc phải xuất gia, Tĩnh An liền biến mất ở trước mắt mọi người.

đã

từng là thiên kim cao quý của Cố gia ở kinh thành Chỉ Lan,

hiện

giờ lại quỳ trước Phật, từ bỏ hết mọi phong hoa, so với người trước đây thực

sự

là như hai kiếp khác nhau,

đã

đốt hết mọi tốt đẹp của trước kia, chỉ còn dư

một

bóng dáng mảnh khảnh.

Nàng

không

có quay đầu lại, chỉ là

nhẹ

giọng mở miệng: “Ngươi

đã

đến rồi?”

Cố Hàm Sương gật gật đầu, cũng mặc kệ đối phương có nhìn thấy hay

không: “Tới để

nói

lời từ biệt với ngươi.”

Bàn tay

đang

cầm chuỗi hạt ngừng lại

một

chút: “không

bái

một

bái sao?”

Cố Hàm Sương cười, lắc đầu: “không

được, trong lòng chỉ toàn

sự

điên cuồng, bái thần phật cái gì.”

Tĩnh An rốt cuộc cũng xoay người, lộ ra

một

khuôn mặt xinh đẹp vô song, nàng nhìn Cố Hàm Sương, mặt lộ vẻ bi thương: “Ngươi hà tất gì phải như thế này?”

“Hà tất?” Cố Hàm Sương

thật

giống như là nghe được cái gì buồn cười, mắt phượng biểu lộ ra hai tia châm chọc: “trong lòng ngươi và ta đều rất



ràng, ta là hà tất.”

Tĩnh An im lặng, đôi môi tái nhợt run rẩy, nàng định mở miệng khuyên bảo, rồi lại

không

biết phải bắt đầu từ đâu.

Cố Hàm Sương cũng

không

muốn ở lại

nói

chuyện nhiều, nàng đem đồ vật mang theo đẩy lên phía trước: “Nghe

nói

năm đó ngươi thích nhất rượu mạnh, cho nên ta mang theo Hổ Phách Quang tốt nhất cho ngươi.”

nói

xong, lại dùng ngón trỏ gõ gõ bên cạnh hộp gỗ: “Lâm Trọng

không

nợ ta, ta cũng

khônghận

hắn,

không

muốn làm bẩn địa phương của

hắn, Hồng Nhan Khô này cho ngươi

đi. Ta

đã

chết, bọn họ cũng

sẽ

không

bỏ qua cho ngươi, có cái này, tại thời điểm nào đó cũng có thể có ích.”

Ai có thể nghĩ rằng

một

tiểu giáo úy năm đó lại có thể trở thành Đại tướng quân mà hoàng đế tín nhiệm nhất, lại còn si tâm

không

thay đổi? So với

một

người chỉ ở hậu viện của Lâm phủ Cố Hàm Sương, Tĩnh An hiển nhiên có giá trị hơn, chỉ là những người đó vẫn còn kiêng kị, nên

không

xuống tay thôi.

Nghĩ đến đây, nàng thò người về phía trước, thấp giọng cảnh cáo: “Đừng làm việc ngốc,

đi

tin vào việc bọn họ đối xử thiệt tình mà nghe họ xắp xếp. Nếu

không

ta

thật

sự

sẽ

xem thường ngươi!”

nói

xong nàng liền

không

muốn ở lại, xoay người

đi

ra ngoài.

Ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào, làm hình dáng của người trước mắt trở nên mơ hồ, Tĩnh An thấy nàng bước ra trước cửa, cuối cùng lại gian nan mở miệng: “Nếu ngươi giúp đỡ bọn họ làm được việc…… Tốt xấu gì cũng có thể đổi

một

cái tuổi già an ổn.”

Cố Hàm Sương cười: “giúp đỡ bọn họ làm được việc? Sau đó bị đưa tới làm bạn cùng ngươi sao? Chỉ

một

nha đầu bò ra từ giường của lão gia, cũng có thể vênh mặt hất hàm sai khiến ta, có thể thấy được

hiện

giờ

không

ai đem ta để vào mắt. Chỉ sợ trước khi Cố gia khôi phục danh dự, ta

đã

trở thành

một

nữ nhi làm cho gia tộc hổ thẹn liền phải bị chết bệnh.”

Kinh thành ai

không

biết Cố



nương của giáo phường, lại có ai

không

biết Cố di nương của Lâm phủ? Cùng xuất thân từ đại gia tộc giống nhau, các nam nhân ở Cố gia, từ trước đến nay đều đem thể diện xem trọng hơn nhiều so với tính mạng của nữ nhi.

Nàng xua xua tay: “Ta phải

đi

rồi.”

nói

xong cũng

không

dừng lại.

Phật đường quay về với

sự

an tĩnh, Tĩnh An nhìn đồ vật trước mắt, cứng đờ mà quỳ tại chỗ ngồi,

thậtlâu sau, nàng duỗi tay,

không

có di chuyển vò rượu kia, mà là mở hộp gỗ khắc hoa ở bên cạnh ra,

mộtviên thuốc tròn vo lẳng lặng nằm đó.

Hồng Nhan Khô, dù là hồng nhan quốc sắc,

một

viên vào miệng trăm mệnh cũng

sẽ

kết thúc.

Nàng đột nhiên lấy tay che mặt, nước mắt rơi như mưa.

Mọi người đều

nói

khí chất của người Cố gia,

một

bên nhiệt tình như lửa,

một

bên cao ngạo như sương.

Nhưng mà các nàng đều sai rồi, Cố Chỉ Lan nàng kiêu ngạo là vì gia thế của mình, nên mới dễ dàng bị bẻ gãy. Chỉ có Hàm Sương,

sự

kiêu ngạo của nàng đến từ chính mình.

Thắng

một

thân vinh hiển cũng

không

kiêu, bại

một

thân nhục nhã vẫn bất khuất, trong lòng có chính ý, mới là ngạo cốt.

Nàng

không

biết



ấy ở giáo phường

đã

trải qua cái gì, nên mới có thể có

một

loại tuyệt vọng mà ngày ngày mang theo thuốc độc như thế này, hơn nữa lại như thế nào sinh ra

sự

cứng cỏi đến nổi có thể

mộtmình

đi

qua địa ngục.

Sống, đôi khi so với cái chết càng khổ sở hơn.

Là huynh trưởng, nhưng lại là người hủy hoại tất cả

sự

kiên trì mà nàng có.

Chạng vạng, có tiểu ni



tiến vào bẩm báo: “Cố di nương của Lâm phủ chết rồi.”

****************

“Chết rồi……” Nam nhân cúi đầu, lẩm bẩm tự

nói, lại ngẩng đầu,

thì

đã

rơi lệ đầy mặt.

hắn

biết bọn họ

không

trở về được, đoạn thời gian thanh mai trúc mã khi đó, từ hai đứa trẻ vô tư đến thời thiếu niên đều làm bạn.

Hai năm trước,

hắn

vì tránh đầu sóng ngọn gió liền bắt đầu đối xử chẳng quan tâm đến nàng, sau đó lại nghe theo gia tộc cưới Đinh Mẫn.

Chẳng sợ nàng sau lại đồng ý tùy

hắn

nhập phủ, cặp kia trong mắt cũng lại

không

có bóng dáng của

hắn.

Trở về

không

được, rốt cuộc cũng trở về

không

được.

hắn

lấy tay che mắt, cuối cùng là khóc nấc lên.

Gió

nhẹ

thổi bay bức họa cuộn tròn

đã

ố vàng

trên

bàn sách.

một

cây lê Nam Kinh

đang

cười nhạt, cao ngạo như thiếu nữ ánh trăng.

Với dòng chữ lưu niệm

trên

bức họa của vị thiếu niên ôn nhu ấy

Giọt giọt sương lạnh ai oán,

một

bầu trời đẹp như tiên.

**********************

Mùa xuân tháng ba, chim hoa đẹo đẽ, đúng là thời gian hoàn hảo để ước hẹn du ngoạn.

Ở thúy đình của Cố gia,

một

người thiếu nữ mặc thanh y cầm trong tay

một

quyển tạp ký, hương thơm của trà chậm rãi lượn lờ đến:

“Tiền triều có Sung Dương trong thôn ở huyện Liễu Hà chết, đột nhiên tỉnh lại, hành vi quái dị, giống như điên khùng, luôn

nói

mình từ thế giới khác mà đến.

không

người nào tin, ba năm mà chết. Tác giả này, nghe được việc này, tinh tế thu chỉnh từ ngữ, có cái nhìn phi phàm, nhưng kỳ lạ lại có ý nghĩ hợp lý, biên soạn nên sách. Bởi vậy suy luận có thể

một

xác nhưng chứa cả hai thế giới, chỉ

không

biết tường tận.”

một

tiểu



nương bên cạnh

đang

ăn điểm tâm nghe đến đó, trừng đôi mắt tròn tròn, tràn đầy tò mò:

“Những gì quyển《 kỳ nhân lục 》 này

nói



thật

ư? Đại tỷ tỷ,

trên

đời này thực

sự

có thế giới khác? Nếu có, là hình dáng gì? So với nơi này của chúng ta giống nhau sao?”

Nữ tử bên cạnh nữ tử cười âu yếm gõ đầu muội muội: “Chỉ là

một

quyển tạp ký, tác giả cũng

không

có tên tuổi, chỉ có đại tỷ tỷ của ngươi thích. Ngày thường nhìn xem để làm thú tiêu khiển thôi, nhưng tiếp nhận

không

nổi

thật.”

Hình ảnh dần dần mơ hồ,

âm

thanh của thiếu nữ cũng dần dần mông lung, nghe

không



ràng. Chỉ câu

nói

kia “tiếp nhận

không

nổi

thật” ở trong đầu cứ quanh quẩn……

Đương nhiên……

sẽ

không

đến

thật? Nhưng mà tại sao ta cảm thấy thế giới kỳ diệu như vậy, ba ngàn thế giới là có

thật?



thật

sự……

Cố Hàm Sương từ trong giấc mơ ngồi dậy, ánh mặt trời ngoài cửa sổ

không

rõ. Trong phòng ngủ tối đen, nàng mở chiếc đèn ở đầu giường ra, nhìn qua chiếc rèm nửa trong suốt, ánh sáng ấm áp phát ra làm lòng nàng dần dần an bình.

Nàng lại mơ thấy kiếp trước.

Lúc ấy nàng nhảy xuống từ phía sau núi ở chùa Đại Bi, chỉ nghĩ rằng bản thân nhất định phải bị mất mạng.

Từ đó

trên

đời

sẽ

không

còn Cố Hàm Sương.

Sau đó ra sao? Nàng ôm lấy đầu. Tất nhiên nàng

đã

trải qua

một

đoạn thời gian rất dài dòng, nhưng mà, mặc kệ nàng

đã

hồi tưởng bao nhiêu lần, đều chỉ thấy

một

mảnh đen tối.

Thời điểm nàng có ý thức,

thì

quang cảnh trước mắt

đã

hoàn toàn khác, nàng thấy giống như người

đãnói

đến trong《 kỳ nhân lục 》, người này ở thế giới khác lại cùng tên họ với nàng, nhưng giờ cảnh còn người mất.

Nhưng nàng

không

có ký ức của



nương này, nhưng kỳ lạ ở chỗ, hết thảy những thứ xa lạ ở nơi này nàng lại rành rành như thế,

một

ít thiết bị sinh hoạt nàng có thể sử dụng rất thuận tay. Ví dụ như chiếc đèn ở đầu giường này, ngay lúc đó nàng thực

sự

không

nhìn ra đây là cái thứ gì, nhưng tay cũng

đã

ấn xuống.

“Bang” nó liền phát ra ánh sáng

thật

giống với lưu ly, thực

sự

là cứ như vậy mà sáng lên, ánh đèn trong suốt phát ra ánh sáng

thật

sự

rất ấm áp, mười phần xinh đẹp.

Đầu tiên làm nàng hoảng sợ, nhưng tiếp theo liền bị thứ thần kỳ này hấp dẫn.

không

nhịn được lại ấn

một

chút, quả nhiên, “Bang”

một

tiếng lại tắt

đi.

Nàng nhìn đến nổi hứng thú dạt dào, trong lòng liền cảm thấy vui vẻ, thử lại rất nhiều lần. ánh đèn kia sáng rồi lại tắt,

không

có lấy

một

lần mất trật tự.

Rút cụôc vui chơi đủ rồi, nàng nhìn xung quanh phòng thấy có

không

ít chốt đóng mở giống như thế, nàng kiền vén màn chạy ra, đem tất cả đèn trong phòng mở ra.

đi

chân đất tinh tế quan sát hết tất cả.

Thực

sự

thấy thế giới này kỳ diệu vô cùng.

Chỉ cần

một

cái như vậy để ở Đại Kim Triều

thì

chính là bảo bối kỳ diệu, ở chỗ này, chỉ là

một

vật trang trí trong phòng, như vậy có thể thấy được thế giới này kỳ diệu tiên tiến đến mức độ nào.

Có thân thể này chỉ dẫn, cộng với việc nàng có thể tự mình nghiên cứu, cho nên

hiện

tại sinh hoạt của nàng ở chỗ này

đã

không

có chướng ngại gì.

Cố Hàm Sương đứng dậy

đi

vào phòng tắm, nhìn vào chiếc gương thủy nhân

thật

lớn được treo trước mặt.

Mày đẹp mắt phượng, mũi cao môi mỏng, thực

sự

có bảy phần tương tự với khuôn mặt nàng, trải qua nửa tháng, mặt mày thay đổi

một

chút, càng giống hơn tám phần.

đã

nửa tháng kể từ khi xa rời cuộc sống ồn ào hỗn loạn khi đó, bây giờ nàng có thể trở về cuộc sống an ổn như trước đây, Cố Hàm Sương

đã

dần dần rút

đi

mũi nhọn, trở về thời gian bình thản.

Nàng

đã

rất ít khi gặp lại ác mộng, điều nàng nhớ tới nhiều nhất, lại là khoảng thời thanh xuân vô tư

đãphủ bụi thời gian của trước đây.

Nàng cũng từng là người chỉ biết đánh đàn ngăm trăng, chỉ học quy tắc của các tiểu thư khuê các dưới đèn.