Chương 12: Có biến

Editor: Mễ Đồng

Chu Hữu Tài mặc dù tên là Hữu Tài, nhưng lại là người chơi bời lêu lổng,

đang

trong trạng thái thất nghiệp, gần đây nhờ người giới thiệu, có thể trở thành tài xế xe taxi, chỉ vừa mới lái xe được mấy ngày.

hắn

ta thực

sự

không

nghĩ rằng hôm nay mình có thể có diễm phúc như thế này.

Thực

sự



nói

đây là



gái

đẹp nhất mà

hắn

gặp được

trên

đời này, chỉ là vừa nhìn ánh mắt đầu tiên,

hắn

đã

nổi phản ứng.

Lúc đầu

hắn

cũng

không

có ý nghĩ gì khác, chỉ muốn nhìn thêm vài lần qua kính chiếu hậu cho

đã

mắt.

Nhưng mà, lúc

hắn

không

cẩn thận

đi

lối rẽ lệch hướng

thì



gái

này lại

không

hề hay biết. Trong lòng

hắn

dần dần nổi lên suy nghĩ xấu xa.

hắn

đã

bị du͙© vọиɠ chi phối đầu óc,

không

hề suy nghĩ đến hậu quả, người ta

nói

rất đúng, dùng đại kiếm ba năm,

đi

tử hình

không

mệt, chỉ cần

hắn

xử lý tốt thi thể, chắc chắn

sẽ

không

có vấn đề xảy ra.

Nghĩ đến đây

hắn

đã

hoàn toàn hưng phấn lên.

Khi Cố Hàm Sương phát

hiện

ra điều

không

đúng, trời

đã

khuya.



cũng

không

nhớ



đường, bên ngoài tối đen như mực nên cũng

không

thể xem cho



ràng.



chỉ nhớ vào ban ngày lúc

đi

ở vùng ngoại thành

không

có cảm giác như vậy,

không

hề xóc nảy.

Ngoài cửa sổ

một

mảng đen nhánh, hoang tàn vắng vẻ. Tài xế từ kính chiếu hậu nhìn thấy ánh mắt của

cô, dần dần trở nên

không

kiêng nể gì.



ở chốn phong trần lăn lộn mấy năm, sao có thể

không

biết ánh mắt này có hàm nghĩa gì. Bỗng nhiên cảm thấy ghê tởm, dạ dày bắt đầu quay cuồng.



rất bình tĩnh,

không

phát ra tiếng, cũng

không

có ý đồ gọi điện thoại để rút dây động rừng.

Chỉ

âm

thầm lấy cây bút kim loại dùng để ký tên giấu ở trong tay áo.

Đối phương

đã

nhịn

không

được lộ ra nguyên hình, Cố Hàm Sương đoán ra thời gian, cũng tìm được góc độ tốt, ở

trên

khuôn mặt dữ tợn hưng phấn kia,



nhắm thẳng đến mắt

hắn

mà xuống tay.

Nhưng mà



lại xem

nhẹ

sức lực của nam nữ vốn cách xa,

hắn

phản xạ có điều kiện bắt lấy tay

cô, ngòi bút chỉ có thể lưu lại

một

vết máu

thật

dài

trên

mặt

hắn.

Thừa lúc đối phương

đang

chịu đau,



liền dãy giụa chạy ra ngoài, nhưng chạy

không

được hai bước

thì

bị bắt trở về. Bị

hắn

bịt miệng kéo vào bụi cỏ.

Cố Hàm Sương liều mạng giãy giụa. Trong nháy mắt lại nhớ về lúc tới giáo phường. Những ác mộng đó, kiếp này còn muốn tiếp diễn sao?

Trong đầu loạn cả lên,

một

chút kiếp trước,

một

chút kiếp này.

Kiếp trước lưu lạc đến mức

đi

làm thϊếp cuả Lâm Trọng, kiếp này

thì

sao? Lục đại ca sao?

Cười thảm, sau đó tay chân liền liều mạng đánh loạn, bởi vì dùng sức quá độ nên tay chân bắt đầu từng đợt tê dại, dần dần

không

còn tri giác.

Ánh trăng chui ra khỏi mây, ánh vào mi mắt chính là gương mặt xấu xí dữ tợn dưới ánh trăng sáng, xoang mũi tràn ngập mùi bùn đất tanh với mũi hôi của tên nam nhân

trên

người.

Nhưng



không

muốn nhắm mắt lại, chỉ trừng mắt nhìn

hắn, ánh mắt u ám tràn ngập hận ý.

Đột nhiên,



mở to hai mắt nhìn.

một

đôi tay thon dài, trắng nõn, nắm

một

lưỡi dao như lá liễu, lặng yên,

không

một

tiếng động đưa đến trước cổ tên kia mà

hắn

không

hề có cảm giác,

nhẹ

nhàng cực kỳ thong thả, rất nhanh chóng hạ

mộtđao.

Dưới ánh trăng ánh sáng của lưỡi dao sắc lạnh. Đảo

một

cái liền xuất

hiện

vệt máu.

Máu tươi phun tung toé, nét mặt

hắn

ta vẫn như cũ, hưng phấn dữ tợn với

một

chút

không

dám tin, liền ầm

một

cái ngã xuống đất.

Lộ ra hình dáng thon dài

đang

lau lưỡi dao.

Cố Hàm Sương nằm

trên

mặt đất, thở hổn hển, cả người cứng đờ. Nhưng nàng cũng

không

có thả lỏng vì

đã

thoát ly khỏi hiểm cảnh, liền cảnh giác nhìn thân ảnh đen kai.

“Nhân loại

thật

xấu xí.”

âm

thanh khàn khàn thuần hậu, giống như loại rượu ngon năm xưa.

Nhất cử nhất động, với bộ dạng dễ dàng lấy

đi

tính mạng con người kia, đều mang

một

loại ưu nhã

đãkhắc vào cốt tủy.

Ám dạ

không

thể trở thành trở ngại của

hắn.

hắn

cũng

không

nhìn Hàm Sương,

một

chân đá thi thể

trên

mặt đất lăn lại, từ

trên

nhìn xuống dưới. Cố Hàm Sương nhìn sườn mặt

hắn

ở dưới ánh trăng, trong đêm tối có thể thấy khuông mặt tinh xảo

mộtcách mơ hồ, chỉ có

một

đôi mắt, lưu chuyển ánh sáng màu xanh.

“thật



không

phải con mồi ngon.” Ân thanh chứa đầy thất vọng, xoay người, như suy nghĩ điều gì mà nhìn chằm chằm Cố Hàm Sương, lưỡi dao trong tay xoay ngược lại.

Cố Hàm Sương cảm thấy như

đang

bị dã thú nhìn đến sởn tóc gáy nên liền thấy lạnh lẽo. Ánh mắt này

không

giống như nhìn đồng loại, ngược lại giống như

đang

xem

một

loại đồ ăn.

“Đôi mắt của ngươi, thực đẹp.”

Nam nhân từ từ mở miệng,giọng

nói

giống như

một

khúc ca đẹp, nhưng như vậy thôi cũng khiến người khác thấy lạnh lẽo,

không

thể cho người ta bất kỳ cảm xúc sung sướиɠ nào.

hắn

tiến lên

một

bước, tuy Cố Hàm Sương đeã trải qua nhiều chuyện tang thương, tâm tính

đã

trở nên cứng cỏi, nhưng lúc này lòng lại thấy hoảng, bèn dùng khuỷu tay chống lấy thân thể, giãy giụa lui về phía sau.

Nam nhân kia vẫn như cũ chầm chậm tới gần,

không

hề xem trọng

sự

giãy giụa của



vào mắt.

hắnchậm rãi ngồi xổm xuống ở trước mặt nàng, đem lưỡi dao đẹp đẽ kia phơi bày dưới ánh trăng lần nữa.

Vào thời khắc ở đây sắp giương cung bạt kiếm,

một

tiếng chuông lỗi thời bỗng vang lên.

Hai người đều đồng thời cứng đờ.

Nam nhân kia phản ứng cực nhanh bắt điện thoại, khí lạnh

trên

người bỗng nhiên biến mất.

Giống như sát thần ngã xuống trần gian, là con liệp báo bỗng nhiên biến thành

một

con mèo con. Cố Hàm Sương cảm giác như mình

đang

nhìn thấy người

hắn

đang

toát ra màu hồng phấn.

Điện thoại đầu bên kia truyền đến

một

giọng nữ. Cố Hàm Sương chỉ nghe



được

một

tiếng: “Vincent.”

Tên nam nhân kia

thật

là, ngữ khí khác hẳn lúc nãy, bỗng trở nên vô cùng ôn nhu:

“Bảo bối,

không, đừng cử động cái nồi kia, rất nguy hiểm. Tôi lập tức quay lại, bữa cơm chiều muốn ăn cái gì?”

hắn

còn

không

hề liếc mắt

một

cái với Hàm Sương, dứt khoát, lưu loát, cứ như vậy mà biến mất. Cũng giống như khi xuất

hiện, xuất quỷ nhập thần.

Nếu

không

phải bọn họ

đang

ở trong

không

gian sởn cả tóc gáy khi có thi thể bên cạnh, quả thực rất giống như họ

đang

yêu

đương vụиɠ ŧяộʍ

thì

bị chính thất gọi điện thoại bắt gian.

Cố Hàm Sương lảo đảo bò dậy, chỉnh lại quần áo, kéo bước chân

đi

bộ dọc theo đường cái, nghiêng ngả lảo đảo trở về.

Bóng đêm đen nhánh, ánh trăng mông lung, nàng bị thi thể Chu Hữu Tài cản trở,

không

cẩn thận ngã xuống đất, thở phì phò.

Ba người Lục Văn Tinh lái xe

đi

hướng nội thành.

Bọn họ vừa xong đống công việc, từ thành phố kế bên sau khi khảo sát xong

thì

đi

xe suốt đêm gấp gáp trở về.

Thời điểm này, ở quốc lộ vùng ngoại thành hoang tàn vắng vẻ.

Trương Thần đánh tay lái, đèn xe đảo qua phía trước, ngừng lại ở

một

bên cửa xe taxi

đang

mở rộng ở ven đường,

trên

mặt cỏ

ẩn

hiện

bóng người.

anh

ta liền huýt sáo: “a ui,

anh

em chúng ta

thật

có phúc.”

Dịch Bác Hàm nhìn ra

một

chút liền

nói: “anh

Lục hình như có gì

không

đúng.”

Lục Văn Tinh ở

trên

ghế sau

đang

nhắm mắt nghỉ ngơi mở mắt ra nhìn lại, đột nhiên, ánh mắt liền trở nên nghiêm trọng: “Thần Tử, dừng xe.”

Trương Thần bị

âm

thanh trầm thấp làm cho hoảng sợ,

một

chân dẫm phanh dừng lại, săm lốp với mặt đất cọ xát phát ra

âm

thanh chói tai.

Lục Văn Tinh

không

đợi xe dừng lại

đã

đẩy cửa ra lao xuống, khi thấy



Cố Hàm Sương quần áo lộn xộn, sắc mặt

đã

trở nên

âm

trầm.

Trương Thần, Dịch Bác Hàm cũng đến, nhờ ánh trăng thấy được



gái

quần áo lộn xộn, theo phản xạ có điều kiện đầu tiên

đã

xoay người sang chỗ khác.

trong đầu Trương Thần thầm nghĩ

không

ổn, mình vậy mà có thể thấy được

anh

Lục bị đội nón xanh.

Dịch Bác Hàm

không

có nghĩ như vậy, trong đầu

đã

phân tích



tình huống.

Lục Văn Tinh cởϊ áσ khoác ra khoác cho Cố Hàm Sương, bao bọc lấy người

cô, rồi bế lên,

hắn

nhìn lướt qua nam nhân vẫn

không

nhúc nhích

trên

mặt đất: “Nhìn xem

đã

chết chưa, nếu chưa

thì

tiễn

hắn

đivào chỗ chết luôn

đi.”

Trương Thần, Dịch Bác Hàm liếc nhau. Tiến lên xem xét tình hình.

Xác định người

đã

chết, bọn họ cũng

không

vội vã lên xe, vẫn đứng yên đưa lưng về phía xe, đứng ở bên ngoài chờ. Dịch Bác Hàm gọi điện thoại, kêu người tới xử lý.

Lục Văn Tinh bật đèn sáng trong xe, đem Cố Hàm Sương ôm vào trong ngực, xem xét đơn giản để hiểu



một

chút.

trên

mặt có

một

dấu tát, nửa bên mặt sưng đến phù lên, móng tay bong ra từng mảng. Váy liền áo

đãbị xé ở mặt

trên, lộ ra da thịt dính đầy bùn đất và vết thương. Vô cùng chật vật.

Cố Hàm Sương

hiện

tại vẫn còn run rẩy, lại ngoan ngoãn cho

hắn

đùa nghịch.

Lục Văn Tinh sửa sang lại quần áo, gắt gao ôm



vào trong ngực,

một

chút

một

chút vỗ về phía sau lưng

cô. Toàn bộ quá trình

không

nói

một

lời.

Trương Thần ở bên ngoài kêu

một

tiếng: “anh

Lục?”

Lục Văn Tinh trả lời: “Thần Tử, vào

đi.”

Dịch Bác Hàm tự giác ngồi vào ghế phụ, thời điểm hai người lên xe liền nhìn phía sau

một

cái,



gáiđem mặt chôn ở trong lòng ngực

anh

Lục,

không

thấy



biểu cảm.

Nhưng thấy bộ dạng khẩn trương của

anh

Lục, địa vị



gái

này khẳng định là

không

thấp.

Cố Hàm Sương khoác áo khoác của Lục Văn Tinh ngồi ở trong lòng ngực

hắn, đầu vẫn như cũ

khôngđộng đậy. Cái gì cũng

không

nghĩ, chỉ là nước mắt

đã

không

nhịn được mà thấm ướt áo sơmi của Lục Văn Tinh.

Lục Văn Tinh vẫn luôn

không

nói

gì, dần dần cảm thấy có chút bực bội, từ lúc nhìn thấy Cố Hàm Sương cả người chật vật quỳ rạp

trên

mặt đất kia, trong lòng

hắn

đã



một

cỗ khí lạnh.

không

bùng nổ, là vì sợ làm



sợ,

hiện

tại

đã

nhịn

không

được,

hắn

ép mặt nàng quay lại, bóp bả vai lay động chất vấn: “Tại sao

không

gọi người đón? Hả? Vì sao

không

gọi điện thoại cho tôi?”



có biết hay

không

bản thân có thể hấp dẫn bao nhiêu người muốn phạm tội?

Cố Hàm Sương giật mình, cả người vẫn cứ xụi lơ, giống như

một

con rối gỗ, tùy ý cho

hắn

đùa nghịch.

Lục Văn Tinh trong cơn giận dữ hỏi: “Nhà



không

mua nổi xe sao? Hả? Ai cho



lá gan hơn nửa đêm

đi

kêu xe taxi? Tôi hỏi



vì sao

không

gọi điện thoại cho tôi?”

Trương Thần Phía trước nhìn

không

nổi: “anh. Thôi bỏ

đi. Về nhà từ từ

nói.



ấy

đang

sợ hãi.”

Cố Hàm Sương đột nhiên mở miệng

nói

trong

sự

nghẹn ngào,

âm

thanh có chút mất

không

chế mà run rấy: “Cố Mẫn, Cố Mẫn đem theo tài xế

đi

rồi, tôi tìm

không

thấy đường……”

Ánh mắt Lục Văn Tinh trở nên

âm

trầm, ôm chặt



vào trong ngực.

Hai người phía trước liếc nhau, dù

đã

sớm nghe người ta

nói



ấy

không

được coi trọng, nhưng

khôngnghĩ lại đến mức độ này.

Ba người

đi

đến chung cư của Lục Văn Tinh.

Lục Văn Tinh ôm



trực tiếp trở về phòng. Bác sĩ gia đình

đã

chờ lâu, làm kiểm tra toàn thân cho Cố Hàm Sương.

“Chỉ có trầy da

một

chút, móng tay ở ngón giữa của tay phải bị bong ra.” Bác sĩ dừng

một

chút: “khôngcó dấu hiệu

đã

bị xâm phạm, trong khoảng thời gian này nên nghỉ ngơi, nhất định phải chú ý đến tinh thần người bệnh. Tốt nhất

đi

đến bác sĩ tâm lý để kiểm tra.”

Lục Văn Tinh gật đầu, tiễn bác sĩ

đi, sau đó pha nước ấm. Ôm



bỏ vào bồn tắm, quần áo

trên

người



đã

rách hết, nơi này lại

không

có quần áo phụ nữ, Lục Văn Tinh đưa



áo tắm dài của mình, bản thân

thì

đứng canh giữ ở ngoài cửa.

Cố Hàm Sương ngâm mình trong nước ấm, dần dần khôi phục độ ấm cơ thể. Sau đó liền nhìn về phía cửa kính mờ ngoài kia, trông thấy hình dáng mơ hồ mà cao lớn.

Là người tốt cỡ nào chứ,



tưởng rằng đời này có thể tránh khỏi câu chuyện của kiếp trước, đáng tiếc,

đã

xảy ra chuyện này, bị nam nhân khác thấy được phần lớn thân thể,

đã

gọi là thất trinh nghiêm trọng.

sẽ

không

có người nào đồng ý cưới

một



gái

đã

mất trong sạch làm vợ.

Trong lòng liền sinh ra cảm giác

không

cam lòng và oán hận, đối với vận mệnh, đối với chính mình. Chẳng lẽ cả hai đời nàng đều

không

thể thoát khỏi vận mệnh sao? Chẳng lẽ Cố Hàm Sương cũng chỉ có thể làm thϊếp của người ta sao? Vì cái gì, vì cái gì, vì cái gì?

Nàng ôm nổi hận này mà tìm cách làm đau thân thể để giảm bớt nổi đau trong lòng.