Chương 10: Lâm Trọng

Edit: Anita

Buổi tiệc diễn ra vào ban đêm, Cố Hàm Sương

nói



mình

sẽ

đi

cùng Lục Văn Tinh.

Cố cha đầu tiên là chở hai mẹ con Cố Mẫn

đi

trang điểm trước.

Cố Hàm Sương ngồi ở trước kính, lấy lược chải mái tóc đen bóng.

Người

hiện

đại mỗi khi làm tóc, theo bản năng liền nghĩ đến việc sấy nóng hoặc duỗi thẳng, giống như

không

có các loại máy móc hay nước thuốc phụ trợ

thì

sẽ

không

thể tạo hình tóc đẹp vậy.

Xác thực, so với việc quấn tóc và thiết kế tóc thành những tạo hình khác,

thì

làm như thế

sẽ

giữ tóc được kiểu cố định, lâu dài, dễ tạo hình, nhưng lại quá mức giống nhau

không

có chút sáng tạo nào.

Ngẫu nhiên cũng có vài kiểu tóc rất đẹp mắt, nhưng đại đa số, nhìn tới nhìn lui

thì

trên

phố gần như là loại kiểu tóc đen dài thẳng, buộc đuôi ngựa, hoặc uốn xoăn rồi búi lên.

Bởi vì nhà tạo mẫu tóc chân chính

thì

người bình thường ít người có thể tiếp xúc được, còn những người

đi

học vài ba kiểu như mèo quào rồi chạy

đi

mở tiệm

thì

cũng mang tiếng là nhà tạo hình tóc này nọ, hầu hết khách hàng đều bị đối xử như nhau, vừa máy móc vừa

không

sáng tạo.

Mà búi tóc tinh xảo kiểu này

đã

thất truyền từ lâu.

Bởi vì chải và quấn cực kì phiền toái, cần tốn thời gian và tinh lực, tự mình vấn tóc cho mình cần phải xoay tay,

đã

khó lại càng khó hơn, người

không

khéo tay và tính tỉ mỉ

thì

không

thể học được, cũng

không

thể nhờ người ta mỗi ngày mỗi búi tóc giúp mình.

Cho nên người thực

sự

biết thiết kế những kiểu tóc sang trọng quý phái

đã

ít

thì

lại càng thêm ít.

Cố Hàm Sương khi xưa, luôn thay đổi đủ loại kiểu tóc, có thể

nói

làbách biến đa dạng, nha hoàn búi tóc cho nàng có thể thiết kế cả trăm loại kiểu tóc, kiểu nào cũng đẹp xuất sắc.

Cố Hàm Sương nếu tự mình búi tóc

thì

không

tiện làm mấy kiểu tinh xảo phức tạp như thế, nhưng vài kiểu tóc sang trọng để

đi

dự tiệc

thì

tất nhiên làm được, nhưng chỉ cần bấy nhiêu

đã

đủ rồi.

trên

trán



thắt

một

bím tóc tỉ mỉ sau đó quàng ra phía sau, búi lên thành túi, rồi dùng

một

cây trâm hình bướm cố định tóc lại.

Thoa

nhẹ

lớp phấn mỏng, chuốt

nhẹ

đôi mày liễu cong cong. Dung mạo vốn xinh đẹp, sau khi trang điểm

nhẹ

nhàng như thế

thì

lại càng giống như nàng tiên nữ từ trong tranh vừa bước ra.

Lục Văn Tinh

đã

tới từ sớm, được quản gia mời đến phòng khách uống trà.

Hôm nay

anh

cũng đặc biệt mời nhà tạo hình, tóc dùng sáp chải tóc vào nếp tỉ mỉ,

trên

người mặc bộ Âu phục bao trọn vóc người hoàn mỹ, càng tôn thêm vẻ

anh

tuấn bất phàm.

Chỉ là thẳng thớm quá nên dường như

anh

có chút

không

thoải mái.

anh

nhìn đồng hồ,

đang

cảm thấy lạ vì sao Cố Hàm Sương vẫn còn chưa xuống.

anh

đương nhiên

khôngbiết bạn

gái

nhà mình vẫn chưa hóa trang. Bằng

không

tuyệt đối

sẽ

không

bình tĩnh như vậy.

Dù sao ở trong mắt của

anh, cái gọi là trang điểm làm tóc đó còn khó khăn phức tạp hơn kí hợp đồng làm ăn nhiều. Thà

anh

mời nhà tạo hình đến tạo cho mình

một

phong cách riêng vẫn khoẻ hơn.

Quản gia hỏi có cần mang tới cho

anh

chút điểm tâm hay

không,

anh

vừa lắc đầu cự tuyệt,

thì

đã

nghe được tiếng giày cao gót "Lộc cộc"

đang

gõ lên

trên

sàn nhà.

Ang ngước mắt lên nhìn,

thì

ngay khoảnh khắc đó lập tức mất

đi

khả năng

nói

của mình.

Bởi

anh

nhìn thấy

trên

thang lầu, có

một

bóng hình xinh đẹp

đang

vịn lan can đứng đó với vẻ thẹn thùng, và nhịp tim

đang

đập dồn dập trong l*иg ngực của mình.

Cố Hàm Sương có chút ngượng ngùng, dù sao lần đầu tiên



ăn mặc như thế này trước mặt người khác phái.

"anh

Lục, có đẹp

không?"

Lục Văn Tinh phục hồi tinh thần lại, bước qua đón

cô, cười lưu manh: “Rất đẹp, bà xã của

anh

nhìn thế nào cũng cực đẹp.”

Cố Hàm Sương nũng nịu liếc

anh

một

cái.

**********

Đại thọ bảy mươi của Đỗ lão gia, bởi vì là tròn bảy mươi, nên tổ chức cực kỳ long trọng.

Lúc Cố Hàm Sương và Lục Văn Tinh đến, cả nhà Đinh Nhu

đã

đến được

một

lúc,

đang

bắt chuyện với những người bạn cùng hợp tác kinh doanh.

Nghe được tiếng huyên náo, họ theo bản năng nhìn về hướng cửa, liền nhìn thấy đôi kim đồng ngọc nữ

đang

nắm tay nhau

đi

tới.

Cố Mẫn quả thực gần như

không

thể che giấu được khϊếp sợ của mình.

Sao lại thế này?

không

phải mẹ

đã

nói

sẽ

cho



ta mặc lễ phục cũ của mình sao? Bộ váy mới tinh này từ đâu ra thế?



ta nhìn về hướng Lục Văn Tinh

đang

đi

bên cạnh, đúng rồi, có

một

vị hôn phu nhà giàu mới nổi như thế

thì

một

bộ lễ phục cũng đâu là gì.

Cố Mẫn theo bản năng cắn chặt hàm răng.

Cố Hàm Sương xinh đẹp,



ta vẫn luôn luôn biết rất



điều này, nhưng tính tình khó ưa và khó chất hỏng bét của



luôn làm

ẩn

đi

tất cả những ưu thế mà dung mạo mang đến, nên



ta luôn có thể yên tâm thoải mái mà chế giễu



gái

này là đồ vô dụng.

Cũng

không

biết bắt đầu từ khi nào tất cả những mảng bụi mờ che giấu vẻ đẹp thực

sự

đó tan

đi

khôngcòn bóng dáng, giống như tro bụi, chỉ qua

một

cơn mưa

đã

gột rửa sạch

sẽ, bắt đầu lấp lánh vẻ đẹp vốn có của mình.

Tuyệt đối

không

thể như thế này, Cố Hàm Sương nên nằm yên trong lòng đất, vùi lấp sâu trong bùn đất, để ngước mắt lên nhìn



ta vinh quang vô hạn, vừa ghen tị vừa

bất lực, đó mới là bộ dáng mà



gái

này nên có.



ta quyết tâm

sẽ

làm cho



gái

này trở về vị trí mà



ta nên có.

Lục Văn Tinh biết Đinh Nhu cực ít mang Cố Hàm Sương

đi

ra ngoài xã giao, vì thế nên

anh

muốn mang



đi

một

vòng để thích ứng trước.

không

ngờ



lại ứng xử khéo, đưa đẩy đúng mực hoàn toàn

khônghề có chút luống cuống nào, tất cả cử động đều tự nhiên hào phóng, gần như còn thành thạo hơn cả

anh.

So với hình tượng mà

anh

gặp lúc trước tưởng chừng như là hai người,

anh

không

khỏi cảm thán đúng là mở rộng tầm nhìn.

Cố Hàm Sương cảm nhận được ánh mắt của

anh, nghiêng đầu nhìn

anh

cười

nhẹ, ngay lập tức như có đoá hoa xuân nở rộ chung quanh.



đương nhiên biết

anh

đang

nghi ngờ điều gì, nhưng



cũng

không

có ý định che dấu.

Thứ nhất là



hoàn toàn

không

biết tính cách của nguyên chủ là gì, nên chắc chắn

không

thể nào bắt chước, huống chi người trước mắt



đây

sẽ

là người sống chung với



cả đời, nên càng khó có thể giấu diếm tính cách thực của mình. Thứ hai là hai người vừa mới định ra hôn ước, trước kia tất nhiên

không

tiếp xúc với nhau nhiều lắm, chỉ cần



không

hồ ngôn loạn ngữ, làm ra những hành động kinh thế hãi tục,

thì

cho dù đối phương có hoài nghi, cũng

sẽ

không

nhiều lắm.

Vì vậy



cực kì thản nhiên.

*********

Cố Mẫn bưng ly rượu

đi

trong đám người, từ

nhỏ



ta có gia sư có chuyên môn riêng về lễ nghi xã giao đến dạy, lại luôn được Đinh Nhu mang

đi

tham dự đủ mọi tiệc tùng, nên loại tiệc tùng kiểu này tuy

nóikhông

quá thành thạo nhưng hoàn toàn

không

thể làm khó được



ta.

Cha mẹ



ta

đang

xã giao với bạn bè, sau khi



ta chào hỏi xong, liền ddeens

một

góc sáng sủa gần đó tìm những bạn bè cùng trang lứa với



ta.

Hôm nay

đã

không

giống ngày xưa, Cố Mẫn liếc mắt

một

cái

đã

phát

hiện

trong nhóm

đã

nhiều thêm

một

người.

"Đây là cháu ngoại của Đỗ lão gia, Andrew." Lâm Giai Giai giới thiệu, sau đó hạ giọng: "Cha

anh

ta là

một

quý tộc rất có danh vọng ở Pháp."

Andrew gật đầu chào Cố Mẫn cực kì lịch thiệp.

anh

ta có gương mặt điển trai, nghiêng về nét Châu Á nhiều hơn nhưng vẫn giữ nét đặc trưng của đôi mắt xanh sâu thẳm, u buồn quyến rũ của phương Tây.

Cố Mẫn có chút cuống quít đáp lễ, đối phương quá mức điển trai, dù lòng



ta

đã

giao cho Lâm Trọng, nhìn dưới ánh nhìn chăm chú của đối phương làm



ta cũng

không

khỏi mặt đỏ tim đập.

Đây

không

phải là tình trạng của riêng

một

mình



ta, những



gái

có mặt ở đây đều hoặc nhiều hoặc ít

không

ngừng chú ý lời

nói

và việc làm của bản thân hơn.

Những



gái

khác

không

có cách gia nhập với nhóm của bọn họ cũng thường đưa mắt nhìn về hướng này.

Lâm Giai Giai đột nhiên chuyển đề tài câu chuyện: "Chị của cậu hôm nay có vẻ là lạ.”



ta như

đangcảm khái.

Mỗi

một

động tác của Cố Hàm Sương đều tựa như

một

vật trưng bày nghệ thuật, làm cho người ta vừa nhìn thấy

đã

không

kiềm được bản thân, thất thần, ngây người, ánh mắt vẫn luôn đuổi theo từng cử động của

cô.

Càng làm cho người ta ngạc nhiên là, ở đây

không

chỉ

một

mình



ta

đang

ngắm nhìn Cố Hàm Sương trắng trợn có,

âm

thầm có, nhưng



gái

này lại hoàn toàn

không

hề bị ảnh hưởng, bình thản thanh nhã. Phần định lực này

thì

dù chính



ta cũng

không

thể làm được.

Cố Mẫn tức muốn thở

không

nổi, nhưng



ta ra vẻ nhàn nhã bình thản nhún vai: "Giả vờ thôi, các cậu cũng biết chị của mình từ

nhỏ

đâu thích học hỏi mấy chuyện này, chỉ thích bắt chước trong tivi này nọ.

nói

không

chừng lần này đổi kênh khác mà thôi.”

Lời này trước kia



ta cũng thường hay

nói, bình thường đều được mọi người cười to ủng hộ.

Vậy mà hôm nay lại

không

ai mở miệng.

Andrew là người đầu tiên

không

đồng ý

nói: " Đó là chị của



sao? Mặc dù tôi

không

quá hiểu



về xã giao của nước các

cô, nhưng khí chất của



ấy sang quý

không

thua gì phu nhân cao quý nhất ở nước F. Dáng

đi, cách đứng cũng cực chuẩn, lúc



ấy bước

đi, làn váy

không

hề nhếch lên khỏi mặt đất, lúc chung quanh



ấy

không

có ai, nhưng sống lưng



ấy vẫn thẳng. Đây hiển nhiên là do thói quen gìn giữ nhiều năm,

không

phải tuỳ tiện xem

trên

tivi là có thể học được.”

anh

ta

không

biết cái gì là

nói

giảm

nói

tránh, thao thao bất tuyệt

một

mạch bằng tiếng hoa sứt sẹo,

nóithẳng thắn

không

né tránh chút nào.

Mọi người nghe xong lời

anh

ta

nói, theo bản năng nhìn về hướng Cố Hàm Sương, vừa rồi chỉ cảm thấy xinh đẹp thôi,

hiện

tại sau khi nghe Andrew

nói

xong, đấy chẳng phải là

thật

sự

sao?

Gia tộc của Andrew là quý tộc có danh tiếng lâu đời ở nước F, gia thế của gia tộc

anh

ta hoàn toàn

không

hề thua kém hoàng thất, nên ở nơi này

không

ai hoài nghi lời

anh

ta vừa

nói.

Mấy



gái

không

khỏi đỏ mặt, lặng lẽ ưỡn thắt lưng mình thẳng hơn

một

chút. Nếu Cố Hàm Sương biết bọn họ

đang

nói

gì về nàng, nhất định

sẽ

lắc đầu bật cười.

Cố đại phu nhân mời người dạy nghi thức cho nàng đó chính là ma ma xuất thân từ hoàng cung, chỉ mỗi việc

đi

đứng thôi, mà nàng

đã

phải luyện tập suốt hai năm.

Bước chân phải

nhẹ

nhàng nhưng cực vững chắc, khi di chuyển phải

nhẹ

nhàng thướt tha như cành liễu đong đưa trong gió, bước hoa sen (bước dài) là bước chân khi nhấc lên

thì

vững lúc hạ xuống

thì

hướng tới, đài sen (bước ngắn)

thì

hơi dang rộng, làn váy

sẽ

xòe nở rộ như hoa.

Căn cứ vào những trường hợp khác nhau mà phối hợp quần áo trang sức khác nhau, và

đi

những bước chân cũng hoàn toàn

không

giống nhau.

Lúc trước vì động tác bước sen này, cũng

không

biết

đã

bị đánh bao nhiêu roi rồi, còn có thể

không

đẹp được sao.

Mặt Cố Mẫn đỏ ửng, trong lòng vừa bực bội vừa oán giận.

Cái gì gọi là

không

hề thua kém phu nhân cao quý nhất, các người

đã

bị



ả này lừa rồi, Cố Hàm Sương thực

sự

là loại người như thế nào, người khác có thể

không

biết, nhưng chẳng lẽ



ta

không

biết sao?

Hãy chờ đó mà xem,



ta nhất định

sẽ

làm cho người khác thấy



bộ mặt

thật

của



gái

này.

*******

Cố Hàm Sương đương nhiên cảm nhận được ánh mắt dò xét của người khác, nhưng cũng chỉ lơ đễnh.

không

kể mười mấy hạ nhân phục vụ



từ

nhỏ, sợ chiếu cố

không

chu toàn, cả ngày đều nhìn



đăm đăm. Chỉ riêng chuyện mẹ của



mang



đi

tham dự những yến tiệc trong hoàng cung. Những ánh mắt dò xét đánh giá trong sáng ngoài tối cũng đủ làm cho người thường luống cuống chân tay.





đã

sớm thành thói quen hành động thành thạo trong những ánh mắt đó rồi.



nhận ly sâm banh từ tay người phục vụ

thì

nghe được

một

thanh

âm

quen thuộc: "Hàm Sương."

Cố Hàm Sương hơi ngừng

một

chút, xoay người lại, nhìn về phía khuôn mặt quen thuộc.

Cũng gương mặt trắng trẻo ôn nhuận như ngọc

không

để râu giống y như kiếp trước, quả nhiên là

mộtcông tử thanh nhã tuấn dật

không

vướng chút bụi trần. Nhưng rốt cuộc

không

thể làm lòng



xao động nổi.

Khóe môi của



khẽ công, gật đầu

nói: "anh

Lâm,

đã

lâu

không

gặp."

Lâm Trọng

đã

tới đây từ sớm, chỉ là hôm nay cảm xúc

không

cao, vẫn liên tục lẳng lặng đứng ở

mộtgóc. Thẳng đến khi nhìn thấy Cố Hàm Sương

đang

được vạn chúng chúc mục, lòng

hắn

khẽ động, tìm cơ hội

đi

ra.

hắn

nhìn



gái

đã

không

gặp mặt

một

tháng nay,

hiện

tại giống như biến thành

một

người khác, cười

nói: "đã

lâu

không

gặp, Hàm Sương thay đổi

thật

nhiều, giống như đột nhiên trưởng thành." Vừa nhìn về phía Lục Văn Tinh bên cạnh hỏi: "Vị này là?"

Cố Hàm Sương vừa muốn giới thiệu, Lục Văn Tinh

đã

đoạt trước

một

bước, vươn tay ra: "Xin chào tôi là chồng chưa cưới của tiểu Sương, Lục Văn Tinh."

Nụ cười của Lâm Trọng sựng lại: "Hàm Sương đính hôn? Sao tôi lại

không

biết? Bác trai bác

gái

cũng

không

ai

nói

gì cả."

Ngụ ý, danh

không

chánh ngôn

không

thuận, chồng chưa cưới này từ đâu chui ra thế.

Lục Văn Tinh đương nhiên nghe hiểu, cười cười: "Mới quyết định thôi, vẫn chưa kịp thông báo, các trưởng bối

đang

thương lượng việc mở tiệc chiêu đãi, đến lúc đó mời

anh

nhất định phải đến để chung vui. Đúng rồi, tiểu Sương, em vẫn chưa giới thiệu với

anh

đấy."

"Đây là Lâm Trọng, là con trai của bác Lâm, là bạn trai của Cố Mẫn, là… Em rể tương lai của em.” Cố Hàm Sương giới thiệu.

"thì

ra là người

một

nhà, thất kính thất kính." Lục Văn Tinh phóng khoáng

nói.

Nụ cười của Lâm Trọng hơi nhạt

đi: "Cũng chỉ là

đang

tìm hiểu lẫn nhau,

nói

như thế

thì

vẫn còn quá sớm."

Cố Hàm Sương che miệng cười

nói: "anh

cũng đừng nên ngại ngùng như thế, đấy chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi mà." Hai người này đời trước

đã

là vợ chồng, đời này lại dây dưa nhau, có thể thấy được là nhân duyên do trời định.

Ba người

nói

chưa được mấy câu

thì

Lâm Trọng

đã

kiếm cớ vội vàng rời

đi.

Cố Hàm Sương nhìn bóng lưng của

hắn, ánh mắt thoáng lạnh, làm sao



có thể nhìn

không

hiểu ý định của Lâm Trọng chứ? Ra vẻ như

không

thể quên được nàng, liên tưởng đến nhật kí của nguyên chủ, người này đời trước hưởng thụ tay ôm



em, tay ôm



chị. Kiếp này chẳng lẽ còn muốn các



đều phải khăn gói cùng nhau hầu hạ

một

mình

hắn?”

"Cái thá gì chứ!?" Lục Văn Tinh hầm hừ

một

tiếng, chuyện mà Cố Hàm Sương còn nhận ra được,

thìngười lõi đời sành sỏi như

anh

chẳng lẽ

không

phát

hiện? Tuy đây là lần đầu tiên họ chạm mặt nhau, nhưng

không

ảnh hưởng đến việc

anh

biết người này

đang

có ý định nhăm nhe bà xã của

anh, hành động của gã

đã

chạm vào nghịch lân của

anh, cũng đủ làm cho

anh

tức tối

không

thôi.

Tính tình của

anh

vốn chính là bá đạo, khi

anh

đã

quyết định chung sống với Cố Hàm Sương,

thì



mộtsợi tóc người khác cũng đừng hòng được chạm tới: "Cách tên đó xa

một

chút."

Nếu người khác khu nghe câu

nói

này có thể

sẽ

cảm thấy

anh

gia trưởng, chuyên quyền độc đoán, nhưng Cố Hàm Sương đến từ cổ đại, nơi mà phụ nữ bị trói buộc bởi những quy tắc cực kì nghiêm trọng, nên khi nghe câu

nói

này

thì

cảm thấy đây là

yêu

cầu cực kì đơn giản đến mức

không

thể đơn giản hơn.



lập tức gật đầu

không

hề ngần ngại, thầm nghĩ, nếu có thể làm chính thất, ai thèm chui vào hậu viện chướng khí mịt mù của Lâm Trọng để đấu đến đấu

đi

chứ!