Chương 74

Buổi tối, Giản Ái đứng trước tấm gương trong phòng tắm ngắm mãi không rời: “Chậc chậc! Dáng đẹp quá, đường cong đẹp quá!”

Diệp Tu ở trong phòng khách cầm laptop xem giấy tờ thở dài, cảm giác của vợ anh đối với dáng người đã không còn thuốc nào cứu được rồi.

“Cầu xin anh đó được không?” Quả nhiên, Giản Ái nhào tới ôm cổ anh. “Sinh xong là đi, không cần quá lớn, cỡ 36 là được rồi.”

“Không được!” Diệp Tu xoay mặt Giản Ái đến trước mặt mình, sau đó hôn lên môi cô một cái: “Tự nhiên là đẹp nhất!”

“Lỡ sinh con xong nó sệ xuống thì sao?” Giản Ái trực tiếp ngồi lên đùi Diệp Tu ngáp một cái.

“Chờ cái lỡ đó xảy ra rồi nói.” Diệp Tu bế cô nằm lên sô pha, tiện tay kéo chăn đắp lên cho cô: “Bây giờ thì ngủ cái đã.”

“Được rồi!” Giản Ái nhắm mắt lại, Diệp Tu thấy thế lại vuốt ve mặt cô.

Chỉ chốc lát sau, tiếng ngáy của Giản Ái cũng theo bàn tay của anh mà phát ra, vào giai đoạn cuối mang thai, đến người vốn tự cho là thục nữ như cô cũng không thể tránh khỏi bắt đầu kiếp sống ngáy ngủ. Diệp Tu nghe thấy tiếng cô ngáy liền mỉm cười, tắt đèn phòng khách, chỉ để lại đèn bàn bên cạnh laptop. Không lâu sau, anh lại quay trở lại sô pha lấy thứ gì đó từ trong túi nhắm ngay vào mặt Giản Ái. Đợi đến mười hai giờ đêm, Giản Ái đột nhiên ngừng tiếng ngáy từ trên sô pha làu bàu bò dậy: “Đói! Đói! Đói!”

Diệp Tu vẫn còn ngồi bên máy tính cũng không quay đầu lại nói: “Phục vụ vừa mới đưa cơm lên, để ngay trên bàn ấy.”

“Okie!” Giản Ái vừa tính nhấc chân lên chạy.

“Nhớ phải uống canh trước rồi mới ăn cơm.”

“Tuân lệnh!” Giản Ái hưng phấn ngồi trước bàn, bắt đầu cầm chén giơ muôi chuẩn bị chiến đấu.

“Không rửa mặt, nhưng nhất định phải súc miệng xong mới được ăn.” Diệp Tu ngồi dựa vào ghế, chính anh cũng thấy bản thân mình càng ngày càng dong dài.

“Ờ, ờ!” Giản Ái quyết định cơm nước xong mới chấp hành quyết định của anh, phụ nữ có thai đã đói thì cái gì cũng không nghe.

Ngày hôm sau, Diệp Tu vừa ngủ dậy, Giản Ái đã rửa mặt xong mặt mày hớn hở ngồi ở bên giường nhìn anh.

“Diệp Tu!”

“Gọi chồng ơi đi!”

“Diệp Tu chồng ơi!”

Diệp Tu lập tức quyết định tranh cãi với phụ nữ đang mang thai.

“Này! Tối hôm qua anh nghiến răng cơ đấy!”

Giản Ái từ phía sau lấy ra một cái remote: “Bộ dáng còn rất đáng yêu nữa! Em chiếu cho anh xem nhé!”

“Tùy em!” Diệp Tu xốc chăn ngồi dậy.

Giản Ái giống như cái đuôi bám theo sau anh hét lớn: “Này! Chẳng lẽ anh không lo lắng chút nào sao. Nói thật, bộ dạng nghiến răng của anh khó coi lắm á.”

“Anh cũng muốn biết anh khó coi thế nào!” Diệp Tu phủ khăn lên mặt.

“Anh sẽ hối hận đó, Diệp Tu!” Tùy tiện cướp đoạt lạc thú của phụ nữ có thai là một tội lỗi không thể tha thứ. “Em phải đưa cho ba xem ngay mới được.”

Giản Ái nói xong lập tức đi đến phòng khách. Lúc gọi điện cho Diệp Thắng Kiền cô còn cố ý ấn loa ngoài và nút gọi video: “Ba! Chào ba buổi sáng!”

“Chào buổi sáng! Cháu gái của ông.”

5,…,…… Giản Ái. Ông à, cháu gái ông còn ở trong bụng con đây này! Nó có phải Na Tra đâu mà có thể sớm như vậy đã nhảy ra chào ông chứ.

“Khụ! Con dâu này! Cháu gái ba có đá con không? Đã cho con bé ăn sáng chưa? Nhớ đừng có ăn mấy thứ không dinh dưỡng để cháu gái của ba hấp thu.”

“Còn nữa, con dâu này, bây giờ thời tiết trở lạnh rồi, con đừng có vì phong cách mà mặc ít đồ nha! Con lạnh thì không sao, chỉ có cháu gái đáng thương của ba là chịu khổ thôi.”



“À! Con dâu! Con cũng phải đọc mấy thứ có nội hàm một chút, đừng làm hư cháu gái ba.”

Chỉ với mấy câu đó, Giản Ái quyết định sẽ ngày đêm khẩn cầu không sinh một đứa con trai là không được. Chờ Diệp Thắng Kiền lải nhải xong rốt cuộc cũng quay lại chủ đề chính: “Con dâu! Con tìm ông già này có chuyện gì? Nếu là hỏi mẹ chồng con thế nào thì con cứ yên tâm, bà ấy được tám y tá chăm sóc rất tốt. Hơn nữa ba cũng không tin con không biết chuyện này, cho nên con có chuyện gì nói mau!”

Chậc! Ông lão đúng là liệu sự như thần!

Đầu bên kia điện thoại, Diệp Thắng Kiền lại cười ha ha nói: “Con dâu, con cứ nói thật đi, không cần phải bực bội đâu, con trai ba con còn đấu không lại thì làm sao mà đấu lại ba. Nói đi! Có phải là lại biết chuyện xấu gì của Diệp Tu muốn khoe với ba phải không?”

Giản Ái buồn bực ghê gớm! Rảnh rỗi trêu chọc bố chồng làm gì chứ! Bố chồng cô còn khó chơi hơn cả chồng cô.

“Nhưng mà con dâu này, có câu châm ngôn nói rất hay, màu xanh xuất phát từ màu lam nhưng đẹp hơn màu lam, con trai ba không phải là kẻ dễ bắt nạt, ba nghĩ con cũng không tóm được yếu điểm gì của nó đâu.”

Ai nói, Giản Ái tức giận nói: “Con đã tóm được đấy.”

Thấy Giản Ái tức giận, Diệp Thắng Kiền trong lòng vô cùng thoải mái: “Tóm được cũng phải cẩn thận lại thành không bắt được gà lại mất toi thóc.”

Con trai ba đâu phải gà, cô cần gì phải mất thóc chứ! Bố già à đừng dùng từ lung tung nữa.

“Cho nên để bảo vệ cho danh dự của con, con lấy thứ gì tốt nhất ra cho ba xem rồi nói.”

“Đúng vậy! Cho ba xem đi!” Diệp Tu từ trong phòng tắm đi ra vò đầu Giản Ái một phen, Diệp Thắng Kiền đang nhìn ở bên kia điện thoại vừa thấy anh xuất hiện liền lập tức hoan hô nói: “Con trai à! Dáng người con càng ngày càng đô đấy. Có thể thấy gien của ba không phải đẹp bình thường nha. Nhưng mà con dâu béo thì hơi béo quá đấy.”

“Ba thật vô vị!” Diệp Tu đi mở cửa, nhân tiện bảo phục vụ mang bữa sáng vào: “Đừng trêu con dâu ba nữa. Cô ấy mà nổi giận, cháu gái ba sẽ chịu không nổi đâu.”

Giản Ái rốt cuộc cũng nhịn không được giơ hai đấm quát: “Tôi muốn sinh con trai! Sẽ sinh con trai!”

Đúng là trọng nữ khinh nam, bây giờ đã là thời đại nam nữ bình quyền, đúng là tư tưởng lạc hậu, vậy mà ba anh cũng không sửa.

“Ý kiến của bà xã nhất định phải tôn trọng.” Nhưng Diệp Tu lại quay đầu nói với ba mình: “Cho nên ba à, ba đừng suốt ngày gọi cháu gái cháu gái, phải gọi cả cháu trai nữa.”

“Này! Ba đã gọi cháu gái lâu như vậy rồi, lỡ đổi giọng gọi cháu trai, bé con trong bụng kia có giận quá mà biến thành bất nam bất nữ không?”

Ông cũng không muốn cháu nội mình bị gay. Lời này Giản Ái nghe mà da đầu muốn run lên.

“Lỡ nó là con trai thì sao!”

“Sinh tiếp! Bây giờ đã có thể sinh hai đứa rồi mà!”

“Vì sao phải sinh hai lần chứ! Sinh hai đứa một lần cũng được.”

Diệp Tu nhắc nhở ba mình.

“A, đúng! Thai long phượng! Ha ha!” Diệp Thắng Kiền giơ tay làm chữ V thắng lợi: “Siêu âm chưa? Thật là thai long phượng à!”

Giản Ái không để ý đến ba chồng nữa, cô hình như thấy hứng thú với sàn nhà của mình hơn.

Diệp Tu nâng cằm cô lên: “Chỉ là ước mơ thôi, giống như ba muốn trẻ thêm mười tuổi ấy.”

“Nói cả buổi hóa ra là trêu lão già này.” Diệp Thắng Kiền ở bên kia vỗ bàn: “Con dâu! Cho ba xem cái con có đi, ông già này muốn cười chết nó.”

Cái gọi là thiên thời, địa lợi, nhân hòa không gì hơn cái này. Giản Ái mặt mày hớn hở đi lấy remote: “Ba là hình Diệp Tu nghiến răng, xấu muốn chết.”

Nhưng chỉ một giây sau, cái remote trong tay rớt xuống cái cạch. Là hình ảnh Giản Ái trong lúc ngủ say há miệng, ngáy rồi ngậm miệng lại. Lại tiếp tục há miệng ra ngáy. Lại tiếp tục khép miệng lại.

Diệp Thắng Kiền ở bên kia cười muốn đau cả bụng: “Con dâu, ba đã nói rồi mà, bảo con cẩn thận con trai ba. Con cứ không chịu tin.”

Giản Ái mặc kệ, cô bỏ lại remote đi đánh Diệp Tu: “Đồ khốn! Anh quay khi nào đấy?”

Diệp Tu vừa để cô đánh, vừa nghiêng đầu nghĩ: “Là tối hôm qua.”



“Sao anh biết em sẽ nửa đêm quay hình anh.”

“Không biết, nhưng mà Giản Ái, em thật sự béo rất nhiều, thỉnh thoảng nửa đêm thức giấc, cái giường nó cũng phải kêu keng kéc đấy.”

Ôi, cái gã khôn khéo này thật khiến người ta ghét mà, Giản Ái lại đổi sang véo anh.

Nhưng ngón tay còn chưa vươn tới, Diệp Tu đã nói: “Cho nên lúc em giống như con chim cánh cụt lúc la lúc lắc đi ra ngoài phòng khách hí hoáy với cái đầu DVD, anh đã chụp lại hình ảnh của em.”

Giờ có muốn cho ba xem tiếp không. Giản Ái buông tay, nhân tiện sửa sang lại quần áo của anh: “Ông xã! Ăn sáng thôi! Phải ăn lúc còn nóng ha.”

Diệp Thắng Kiền ở bên kia lại cười cô một phen, lúc này cửa phòng khách sạn lại bị ai đó gõ.

“Để em đi mở!” Giản Ái vọt chạy đi.

Để lại phía sau là tiếng Diệp Thắng Kiền loáng thoáng: “Cẩn thận cháu gái của ba.”

Giản Ái vừa mở cửa, không đợi cô kinh ngạc, Thư Chí Hoa đứng ở trước mặt cô đột nhiên ôm chân cô ngồi xuống: “Giản Ái!”

Một tiếng này khiến Giản Ái như muốn nổ đom đóm mắt.

“Chuyện gì?” Diệp Tu ngồi ở trước bàn ăn thư thái uống một ngụm nước trái cây: “Chị họ ăn sáng chưa, nếu chưa ăn thì lại đây ăn đi.”

“Em họ!” Thư Chí Hoa ù chạy qua: “Chị chưa ăn sáng, mà giờ cũng không có tâm trạng đâu mà ăn.”

Bên kia Giản Ái chờ Thư Chí Hoa nới chân mình ra liền nhẹ nhàng thở dài, chớp mắt, lén lút chuồn vào phòng, cố hết sức lấy tư thế của một con rồng béo lẻn ra sau Diệp Tu.

“Em họ! Cho dù ba chị có làm chuyện gì thì chị cũng đâu có đắc tội với em! Vì sao phải niêm phòng toàn bộ mọi thứ trong nhà chị.”

“Phải không?” Diệp Tu để lộ một nụ cười nhạt: “Không phải là đã bố trí một căn khác cho cả nhà mấy người ở sao?”

“Cái nhà đó mà có thể cho người ở sao?? Chỉ có ba gian hai phòng, dưới lầu thì vừa lộn xộn vừa ồn ào, ngày nào nhà chị cũng phải chen đi xe bus. Hơn nữa đến một cái thẩm mỹ viện cũng không có, mẹ chị còn không thích ứng nổi, huống chi là chị.”

Diệp Tu ý cười tràn tới mắt: “Người khác có thể ở, vì sao cả nhà chị lại không!”

Vừa dứt lời, ông Thư Nam đã vọt vào nói: “Dựa vào cái gì muốn cả nhà chúng ta phải ở đó, cả nhà các người lại ở đây hưởng phúc.”

Diệp Tu cúi đầu uống một ngụm nước trái cây sau đó lại ngẩng đầu lên, anh cười nhạt: “Dựa vào ba con không cờ bạc, con không có ngoài chơi bời thì chả có gì như anh họ, vợ con cũng không đi khắp nơi xích mích với người ta thậm chí là làm liên lụy đến người khác như chị họ.”

“Nói tiếp đi!” Diệp Thắng Kiền qua điện thoại ra sức vỗ tay.”Con trai nói tiếp đi!”

Ông Thư Nam vừa nghe liền lập tức chạy tới quát: “Lão già chết tiệt, em gái tôi đâu?”

“Không nói cho anh biết!” Diệp Thắng Kiền đột nhiên nổi hứng lè lưỡi ra với ông ta.

“Mẹ nó chứ! Cẩn thận ông kiện con trai mày ra tòa đấy.”

“Sợ ông a! Muốn đi ông đi sớm đi, dùng ánht sáng tinh mơ của ông mà xử con gái đáng thương của ông ấy.” Diệp Thắng Kiền ở trên màn hình càng đắc ý thè lưỡi chọc tức anh vợ.

“Em gái tao sẽ không tha cho mày.”

“Con tôi cũng sẽ không tha cho anh.” Diệp Thắng Kiền trung khí mười phần nói với con trai: “Đến nhà cũng khỏi cần cho bọn họ nữa. Lấy lại đi! Cho bọn họ ngủ ngoài đường đi.”

“Ba!”

“Con không thể mềm lòng với bọn họ! Ngẫm lại xem năm đó ông ta đã thế nào với con. Con phải nhớ, mềm lòng với địch là tàn nhẫn với chính mình! Lão già đó mà chết thì khắp nơi sẽ ăn mừng đấy.”

Diệp Tu nhướng lông mi lên: “Vậy còn cháu gái ba thì sao! Phải tích chút âm đức chứ.” Còn có khẩu đức nữa.

“Á, á! Đúng ha.” Diệp Thắng Kiền lập tức buông bộ dạng nhăn mặt, bắt đầu hòa ái nói với ông Thư Nam: “Anh hai! Có nhà thì anh cứ ở đi, không có tiền thì anh bớt tiêu một chút, con gái anh nhìn cũng xinh thì cho ra ngoài quầy bán đồ kiếm thêm chút tiền, con trai thích sống về đêm thì cho nó đến câu lạc bộ đêm làm bảo vệ đi ha ha.”