Chương 70

Diệp Tu bề ngoài vẫn bình tĩnh, nhưng chiếc xe anh lái lại chẳng khác nào tên bắn lao vùn vụt về phía trước, tiếng gió bên ngoài cửa sổ xe nghe vun vυ"t, lốp xe cũng phát ra những tiếng keng kéc. Giản Ái ngồi ở trong xe, nhìn những hàng đại thụ san sát nhau vụt về sau vun vυ"t mà hoảng hốt lắng nghe bầu không khí yên tĩnh trước cơn bão táp, hơn nữa mắt bão còn đang ở ngay bên cạnh cô.

Đường sá phồn hoa vụt qua trong giây lát. Ở quảng trường bên cạnh đám đông đang chen lấn nhộn nhịp, ánh đèn màu đa sắc xuyên qua tấm màn nước phun lên từ đài phun nước phản chiếu trên gương mặt khách bộ hành, gương mặt Diệp Tu rốt cuộc cũng không thể ức chế mà xuất hiện một vết rạn.

Diệp Tu dừng xe, đôi mắt đầy vẻ lo lắng, anh bắt lấy bả vai Giản Ái mà lắc mạnh: “Nếu em còn tiếp tục như thế anh sẽ đập gãy chân em luôn cho xem.” Anh nổi cơn điên cảnh cáo cô!

Giản Ái uất ức “Dạ” một tiếng, rồi không thèm nói năng gì nữa, cụp mắt nắm góc áo quấn vào đầu ngón tay.

Diệp Tu nghiêng đầu liếc cô một cái: “Chẳng lẽ em còn muốn lần khác nữa sao?”

Giản Ái quay phắt sang, cái mũi vừa khéo chạm phải cằm anh, lòng đầy chua xót: “Anh tưởng em muốn lắm á.”

Diệp Tu phục hồi lại tinh thần liền ôm chầm Giản Ái: “Muốn cũng không được.” Khóe môi anh dần dần mím thành một đường sắc bén, giọng điệu hơi cay nghiệp của anh lại bình tĩnh đến bất ngờ: “Chúng ta về nhà thu dọn đồ. Đêm nay chuyển ra ngoài, em muốn ở đâu, ở ngoại ô anh có một căn nhà, có điều nó hơi lớn, anh sợ em sẽ thấy cô đơn, ở khách sạn tuy tiện, nhưng mà người đến kẻ đi, anh sợ ảnh hưởng em nghỉ ngơi. Chi bằng như vậy đi, anh lập tức đi xem nhà.”

Giản Ái không nói gì, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn ra đằng sau đám người rải rác khúc cuối quảng trường chỉ có mấy chú chim sẻ nhảy rúc rich bên những nhánh cây: “Vậy còn ba thì sao!”

Diệp Tu lườm mắt: “Em không phải lo.”

Một lần nữa anh khởi động xe, tốc độ lúc này cũng không nhanh như trước nữa, người ngồi bên trong có thể thấy vô cùng an ổn. Giản Ái biết bản thân không thể lay chuyển được anh, vì thế cô nhường một bước năn nỉ: “Vậy cứ về nhà trước đã!” Khóe miệng cô gian nan cong lên một nụ cười: “Ít nhất cũng đừng để mẹ anh quở trách em.”

Vô vàn cảm xúc của Diệp Tu lúc này bỗng chốc hóa thành một tiếng thở dài bất đắc dĩ.

Trong nhà lớn họ Diệp.

“Diệp Thắng Kiền!” Công lực sư tử rống của bà Thư Mai càng lúc càng tiến bộ: “Cháu gái tôi sắp bị biến thành cái bộ dạng đáng thương gì rồi mà thằng con ông không biết chết ở nơi nào rồi.” Giọng bà bởi vì kích động mà đôi chút vặn vẹo.

“Mẹ tìm anh kìa.” Giản Ái ở bên ngoài muốn đi nhanh một chút, Diệp Tu đã giữ chặt cô lại: “Để bà ấy mắng xong rồi vào.”

Anh ngừng lại khoanh tay nhìn bầu trời tối đen bên ngoài, đôi mắt anh hơi hơi phản chiếu vẻ lạnh lẽo, gương mặt vốn u ám lại càng thêm đáng sợ. Giản Ái thấy anh giận liền nhanh chống ôm lấy tay anh dỗ dành: “Em cũng chưa bị gì mà, anh đừng có bày cái bộ mặt như mướp đắng ấy ra nữa mà!”

Diệp Tu hơi đổi sắc mặt, đang muốn mở miệng, bên trong lại vọng đến tiếng ầm ĩ: “Bà ơi,” là tiếng của chị Kim: “Cô Thư la hét đòi tự tử, tôi ngăn mà không được.”

Chị Kim vừa dứt lời, Diệp Tu đã đi vào trong phòng: “Cứ để chị ta đi chết đi.”

“Con nói cái gì đấy!” Bà Thư Mai gần đây có một loại khẩn trương đến, bà bảo dưỡng rất tốt bề ngoài nhưng cũng đã bắt đầu biến lão.

“Con nói là bảo chị ta cứ đi mà chết đi.” Diệp Tu sau khi nói xong liền trực tiếp đi lên lầu để lại Giản Ái ở dưới lầu ngượng ngùng không biết nói gì cho phải.



“Chị họ!” Lên lầu mở cửa phòng, giọng Diệp Tu không nặng không nhẹ nhưng cũng đủ để làm người ta điếc tai, Thư Chí Hoa đang khóc lóc đòi sống đòi chết cũng phải giật mình sợ hãi: “Em họ”

Ánh mắt của chị ta lập lòe khiến Diệp Tu khá khó chịu. Bước vào phòng, anh mở toang cửa sổ: “Nhảy từ đây xuống đi, chỉ cần đập đầu vào hòn đá ở phía dưới, tôi cam đoan có Hoa Đà đến đây cũng không cứu nổi chị.” Giọng điệu của anh lạnh như băng.

Thư Chí Hoa im bặt, mặt cắt không còn giọt máu. “Chị vừa bị người ta bắt cóc trở về, tổn thương vô cùng lớn. Em họ, sao em có thể nói chuyện như vậy với chị chứ.”

“Đúng vậy!” Bà Thư Mai vừa lên lầu cũng tiếp lời.

Thư Chí Hoa vừa thấy cô mình liền lập tức như tìm được cứu tinh, nước mắt vừa mới rút khỏi mặt đã thần kỳ chảy xuống lại: “Cô, em họ thật sự bảo con đi chết kìa.”

Giản Ái đi theo lên lầu than thở, hiệu quả này so với cái vòi nước tự động còn hiện đại hơn nữa ấy. Diệp Tu đi đến bên Thư Chí Hoa, lập tức khiến chị ta nhất thời có cảm giác như gió lạnh khôn cùng đang áp sát vào mình: “Không phải là chị vừa đòi tự tử sao?”

Thái độ của anh không một chút cảm tình: “Người thân với nhau, tôi đương nhiên muốn hoàn thành tâm nguyện của chị.”

Lời anh nói khiến Thư Chí Hoa cảm thấy bản thân hình như là một con dao nhỏ đang bị dúi vào trong lò lửa, mặt mũi cứ nóng bừng lên. Khóe môi bà Thư Mai lướt qua một tia bất đắc dĩ: “Con trai, rốt cuộc con có hiểu lòng phụ nữ không vậy, à không, nói chính xác là con có nghĩ đến cảm giác của chị họ con không vậy, con bé mới thoát khỏi tay kẻ xấu, tâm trạng tất nhiên sẽ không được tốt. Đòi tự tử chỉ là một cách để nó giải tỏa tâm trạng thôi.”

“Nói vậy thì Giản Ái cũng phải đòi tự tử à?” Diệp Tu lại thắc mắc: “Nghe người trong cuộc nói, lúc đó tên Vương Tư kia còn chĩa súng vào cô ấy.” Anh chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn mẹ, đáy mắt âm trầm, nhìn thẳng vào bà: “Nếu theo nói như mẹ thì chị họ con quý giá còn Giản Ái thì không quan trọng, cho dù hiện tại cô ấy đang mang thai.”

Bà Thư Mai lúc ấy nghẹn họng, đành phải nói quanh co một hồi: “Nó chỉ đi giao tiền chuộc thôi, kẻ xấu nhìn thấy nó vui mừng còn không kịp, làm sao mà lại lấy súng chĩa vào nó cơ chứ.”

“Đúng vậy! Đúng vậy!” Thư Chí Hoa quệt nước mắt, cũng mở miệng nói: “Lúc ấy là vì Giản Ái không chịu giao tiền cho Vương Tư nên mới bị người ta dùng súng khống chế.”

“Thật thế sao!?” Sương giá trên mặt Diệp Tu ngưng tụ thành băng.

“Hình như vậy.” Thư Chí Hoa lòng hơi hơi run, giọng nói cũng lí nhí đến không nghe rõ: “Hình như là vậy.” Hô hấp của chị ta cũng dần hỗn loạn.

Lời còn chưa dứt, Diệp Tu đã nở nụ cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, làm Diệp Thắng Kiền cũng đi lên theo. Có điều anh rất nhanh đã thu lại tiếng cười, ánh mắt anh lúc này còn khiến người ta thấy đau hơn cả bị kim đâm vào lòng: “Có cần lớn tiếng đối chất trước mặt Vương Tư một lần không.” Tay Diệp Tu đã siết chặt lại.

“Chị không biết Vương Tư cũng muốn bắt Giản Ái.” Theo từng bước anh ép sát, gân xanh trên thái dương của Thư Chí Hoa cũng nhảy lên giật giật. Cả người chị ta không tự giác được mà run bắn lên.

“Nói lại lần nữa xem!” Diệp Tu nhấn mạnh từng chữ: “Đây là cơ hội cuối cùng của chị!” Ánh mắt anh bình tĩnh mà quyết liệt: “Tôi nghĩ Vương Tư sẽ rất thích gặp chị trong tù đấy.”

“Không được!” Miệng chị ta kịch liệt run rẩy, giọng nói cũng bén nhọn như tiếng xe đang phanh gấp.

“Đừng hoảng vậy chứ chị họ! Chỉ cần chị nói thật,” Lời Diệp Tu nói xé nát vẻ mặt của chị ta: “Tôi sẽ nể tình thân mà không truy cứu hành vi đồng lõa của chị.”

Thư Chí Hoa túm chặt lấy ra giường, mồ hôi túa đầy trên cái trán đã nổi đầy gân xanh: “Chị cũng chỉ là người bị hại, chị không có đồng lõa.” Chị ta cố hết sức giữ bình tĩnh để không rơi vào bẫy của em họ.

“Nếu chị đã nói như vậy,” Diệp Tu lười nhác ngồi lên một cái ghế: “Được thôi, là ai ở trước mặt mọi người nói chỉ cần dụ Giản Ái tới chị sẽ được thả.”



Lời Diệp Tu khiến Thư Chí Hoa nghe mà kinh hãi: “Chị không có.” Chị ta vừa hoảng hốt vừa sợ: “Rõ ràng là do Giản Ái nhất định không giao tiền chuộc cho Vương Tư nên Vương Tư mới nói là bắt cô ta luôn đó chứ.”

Diệp Tu hơi hơi nghiêng người về phía trước: “Chị cút đi! Ngày mai chúng ta sẽ gặp nhau ở đồn cảnh sát.” Anh tiếp tục chậm rãi nói: “Đương nhiên chị cũng có thể nói mẹ tôi đi nộp tiền bảo lãnh cho chị.” Dù sao tiền riêng của bà Thư Mai cũng đã bị anh xử lý xong.

Thư Chí Hoa hoàn toàn câm nín. Còn bà Thư Mai thì nghe mà đổ mồ hôi: “Con!”

“Đừng có gọi con.” Diệp Tu kéo Giản Ái qua sau đó nói rõ ràng: “Đến con dâu và cháu nội mình mà mẹ cũng không để tâm, mẹ làm con quá thất vọng.”

Diệp Thắng Kiền ở bên cạnh im lặng thở dài: “Con có thể nói cho ba biết là rốt cuộc mẹ con lại chọc gì con nữa không.” Ông chậm rãi ngồi ở phía đối diện Diệp Tu.

Bà Thư Mai nghe thế liền hấp tấp bắt lấy tay cháu gái: “Tôi làm gì cho chọc nó, là nó một lòng bảo vệ vợ mình giờ đến mẹ cũng không cần đấy chứ.”

Bà nhìn chằm chằm Diệp Tu nói: “Chị họ con bị bắt cóc, con không thèm quan tâm, vậy mà vợ con vừa có vấn đề là con lập tức chạy tới, đến tiền riêng của mẹ cũng chia hết cho người ta. Thằng con quá đáng như con thì có mặt mũi nào mà chất vấn mẹ, mẹ đúng là uổng công sinh ra con mà.”

“Bà im đi.” Giọng Diệp Thắng Kiền mặc dù không vang nhưng cực kỳ uy nghiêm: “Chí Hoa vừa xảy ra chuyện, con trai đã lập tức phái người đi. Sao bà lại nói như thể nó không quan tâm vậy chứ!”

“Vậy vì sao không cứu Chí Hoa ra, trong mắt nó rõ ràng là không xem tôi ra gì mà.” Bà Thư Mai bởi kích động mà đỏ bừng cả mặt.

Diệp Tu đứng thẳng lưng: “Bởi vì lần bắt cóc này rõ ràng là do chị họ tự chuốc lấy, nếu không chịu chút dạy dỗ thì chị ta sẽ lại tiếp tục ỷ có mẹ che chở mà ức hϊếp người khác.”

“Thật không, Chí Hoa.” Bà Thư Mai nhìn cháu gái mà không cách nào che giấu được nỗi bi ai: “Sao con lại không hiểu chuyện vậy chứ!”

“Cô, con không có cố tình mà.” Thư Chí Hoa bắt lấy tay bà, trong ánh mắt tràn ngập hi vọng: “Con không biết một tên quét dọn toilet cũng dám bắt cóc con, nếu biết trước, con sẽ không mắng hắn đâu.”

“Khỏi cần nói nữa.” Diệp Thắng Kiền lớn tiếng quát bảo ngưng lại: “Bị bắt cóc là con, vì sao lại liên lụy đến Giản Ái.”

“Là mẹ kêu Giản Ái đi giao tiền chuộc.” Diệp Tu trả lời.

“Cái gì?” Diệp Thắng Kiền lập tức từ trên ghế đứng phắt dậy, quả thực không thể nào tin được, ông chỉ ngón trỏ vào bà Thư Mai nói: “Có thật không?”

“Thắng Kiền!” Bà Thư Mai hoảng sợ nhìn chồng: “Không phải là tôi muốn mà là bọn cướp yêu cầu như vậy.”

Một cái bạt tai hung ác vừa muốn quất lên mặt bà nhưng Diệp Tu đã chắn cho mẹ trước cái tát của ba.

“Đừng có ngăn ba.” Diệp Thắng Kiền gầm nhẹ.

Diệp Tu quay đầu nhìn sắc mặt thê lương của mẹ mình: “Con biết mẹ sai, nhưng phận làm con không thể không hiếu thảo, nhưng dù có hiếu thảo thế nào con cũng không thể sống với mẹ được nữa, cho nên đêm nay con sẽ chuyển đi.”Đáng đời.”