Giản Ái thả tóc xuống, che hai mắt mình. Lúc vầng trăng bạc ngoài cửa sổ kia chiếu lên người cô, cô đột nhiên cảm thấy ánh sáng đó thật lạnh, lạnh đến cô sắp không thể thở được nữa.
Diêu Thiến nhẹ nhàng cười, tất cả tâm tình khao khát và bức thiết đều được giấu trong thái độ phóng khoáng của cô ta: “Đúng rồi, tôi quên mất, tôi tin là chị thích Diệp Tu, thậm chí là yêu anh ấy, ở thành phố này lại có quá nhiều kỷ niệm của cô với anh ấy, trong lúc nhất thời chắc chị sẽ không thể nào quyết định được, như vậy đi! Tôi viết một chi phiếu năm trăm vạn cho chị về quê, trước là để chữa lành vết thương, sau là dùng số tiền này để làm vốn làm ăn nho nhỏ.”
Giản Ái trầm ngâm nhìn cô ta, “Năm trăm vạn này là của cô hay là của nhà họ Diệp?”
Có người thích lấy cái danh nghĩa là vì yêu, có được cái danh này thì cho dù hành vi của họ có là gì thì cũng đều là cao thượng, việc làm của họ có vô lý thế nào, cho dù là xúc phạm đến người khác, họ cũng có thể đường hoàng lấy danh nghĩ là vì yêu. Nhưng những cô gái có kiểu suy nghĩ này thật quá ngây thơ! Các cô xem người khác đều là kẻ ngốc sao?
Diêu Thiến vẫy vẫy tay: “Là của tôi, có phải năm trăm vạn còn ít không, nếu không đủ, tôi sẽ tăng lên một ngàn vạn, chỉ cần là vì Diệp Tu, tôi sẵn sàng trả bất cứ giá nào.”
Bốp! Giản Ái giáng ngay một cái tát lên mặt cô ta.
“Chị đánh tôi. Chị có biết tôi là ai không?” Diêu Thiến hất tóc sau đó vung tay lên, hoàn toàn đánh mất vẻ ngoài nhã nhặn thục nữ của ngày thường. Nhưng bàn tay của cô ta lại bị Giản Ái chặn lại giữa không trung.
“Ừ! Tôi đánh cô đấy. Cô tính làm cái gì vậy, nhà họ Diệp ghét tôi, cũng là chuyện giữa tôi với nhà họ, cô nhảy vào làm gì? Cho nên phiền cô đừng có bày cái điệu bộ hi sinh khiến người ta nhìn ghê tởm ấy ra nữa.”
Diêu Thiến tuy rằng rất thông minh, có thể nhìn ra Diệp Thắng Kiền rất thương con trai, nhưng cô lại xem nhẹ sự sáng suốt của Giản Ái!
“Nói cho cùng!” Diệp Thắng Kiền vỗ tay. “Chính là đáng tiếc cháu với Tu Tu vẫn là hữu duyên vô phận.”
Tất cả những điều trưởng bối nói tối nay đều là rắm hết! L*иg ngực Giản Ái lúc này nóng như lửa đốt. “Bác, cháu sẵn sáng chấp nhận yêu cầu của nhà họ Diệp các người. Nhưng đó không phải vì nhà họ Diệp các người, mà là vì Diệp Tu, còn là vì nghĩ cho tương lai của Diệp Tu. Cháu không muốn viết scandal của Diệp Tu với cô ta, cháu muốn viết chuyện của những người khác, cho dù là A Trư A Cẩu cũng tốt hơn cô ta.”
“Tiện nhân! Chị nói cái gì.” Diêu Thiến bị cô chọc giận! Giơ cao chén trà lên, hung hăng ném lên mặt Giản Ái. Kỳ quái là, Giản Ái không hề trốn.
“Bác thấy bộ mặt thực của cô không.” Lau nước trà trên mặt, Giản Ái thong thả phun ra một hơi, “Ánh mắt dì Thư từ Tiếu Viện đến Diêu Thiến đều kém cỏi đến cực điểm. Rõ ràng đều chỉ là đám bại hoại, lại còn giả mù sa mưa phủ thêm một lớp da dê.”
Diệp Thắng Kiền thấy hình ảnh Diêu Thiến cười khành khạch như đám đàn bà đanh đá thì than nhẹ một tiếng, “Hai người đều là vì tốt cho Diệp Tu. Cho nên nói thế nào thì cũng đều là lỗi của Diệp Tu.”
Ông còn có điều muốn nói, lại không biết nên nói như thế nào. Giản Ái thấy ông im lặng thì cũng không nói thêm, cô xoay người đẩy cửa ra sau đó hít một hơi thật sâu nói: “Để vết thương của Diệp Tu có thể mau chóng lành lại,” Khóe miệng của cô đột nhiên trở nên chua sót, dường như là cô đang đặt mình trong cuộc đấu tranh vô cùng kịch liệt: “Cháu sẽ để bài báo của mình mau chóng được đăng báo.”
Lời vừa nói ra, đáy mắt Diệp Thắng Kiền lập tức có sự nhẹ nhàng biến hóa.
“Giản Ái!” Ông rốt cuộc cũng gọi cô, nhưng bóng cô đã khuất rất xa. Ông thở dài một hơi.
Diêu Thiến cũng có chút mất tự nhiên nói. “Bác, vậy cháu đi trước.”
“Bác gọi người đến đưa cháu đi!” Diệp Thắng Kiền vốn là người trong thương trường, sau khi suy tính thiệt hơn liền trở về với vẻ chân thành quen thuộc: “Cháu với Giản Ái đều là những cô gái tốt, trong lòng bác cháu còn tốt hơn, đáng tiếc Diệp Tu vô phúc. Bằng không bác thật muốn nghe cháu gọi bác một tiếng ba!”
Nói xong câu đó, ông gần như muốn cười nhạo bản thân. Chẳng trách con trai ông thích Giản Ái, Giản Ái là kiểu người rất dứt khoát, cho nên ở trước mặt cô không cần phải giở trò giả mù sa mưa.
Diêu Thiến gò má hơi hơi ửng hồng, biết rõ điều ông nói đã chẳng có khả năng tồn tại, lòng cô ta lại thoải mái không ít. Vẻ mặt Diệp Thắng Kiền nhìn càng thêm ôn hòa bảo tài xế đang đợi ở bên ngoài lái xe đưa cô ta về.
Tiễn bước cô ta xong, ông lê tấm thân mệt mỏi tự lái xe đến chỗ con trai đang nằm viện.
Rất nhiều người đều nghĩ vợ ông đưa con trai ra nước ngoài, thực tế không phải vậy, con trai ông đang ở một tỉnh khác. Bởi vì vợ ông thích yên tĩnh, cho nên đã chọn một bệnh viện yên tĩnh ở ngoại ô, nơi đó tính bảo mật rất tốt. Quan trọng nhất là con trai ông đã bị vợ ông hạn chế đi lại triệt để.
Ông nhìn thoáng qua sắc trời mù mịt bên ngoài cửa sổ xe, tuy dự báo thời tiết nói bão vẫn chưa đến, nhưng những loài động vật nhỏ bé vẫn cảm nhận được, vì thế mà ào ào bay lượn trong tầng trời thấp đi tìm chỗ trú an toàn trước bão tố sắp đến. Một số con lại vì bay quá vội mà va vào cửa kín chắn gió.
Tình cảnh thế này lại khiến Diệp Thắng Kiền nhớ tới tính tình của con trai mình, vết thương của anh vốn đã sớm lành, nhưng vì muốn gặp Giản Ái mà nhiều lần chưa khâu xong đã đứng lên đòi đi tìm cô, cũng hết lần này đến lần khác bị vợ ông chặn ở ngoài cửa. Nghĩ đến đây, trong lòng ông lại nảy lên một cảm giác khó tả, cũng bởi vì thế mới nổi lòng từ bi với đám côn trùng đang hăng hái nhào tới mà giảm bớt tốc độ xe.
Trên cửa kính phòng bệnh của Diệp Tu cũng bị đám côn trùng này để lại không ít dấu vết. Anh gọi người mở cửa sổ, để chúng nó tự do qua lại. Mưa nhanh chóng trút xuống. Từ cửa sổ nhìn ra dường như chỉ còn là một màn sương mờ mịt khiến người ta chẳng còn thấy rõ đường. Anh vừa định nhìn thêm một lát thì vệ sĩ canh giữ ở ngoài cửa đã không đợi anh dặn dò, tự động đóng cửa sổ lại.
Bọn họ đều là vì tốt cho mình thôi! Cũng giống như mẹ, lúc nào cũng nghĩ chỉ cần là vì tốt cho mình, là có thể không để ý đến ý muốn của mình. Nghĩ đến đây Diệp Tu cười lạnh một tiếng, bản thân tự phụ trưởng thành, mong muốn có thể giống một con chim đại bàng tự do bay lượn trên bầu trời, kết quả lại vào một lúc gãy cánh thế này mới phát hiện bản thân mình bất lực. Sớm biết như thế, bản thân hẳn là nên quyết đoán một chút, hoặc là làm bản thân phải mạnh mẽ hơn một chút.
Không biết Giản Ái bây giờ thế nào? Có đang lo lắng chờ tin tức của mình hay không? Diệp Tu nhìn thoáng qua hai hàng người đang canh giữ ở ngoài cửa, đông người là thế mà anh vẫn thấy rất cô đơn. Vì thế Giản Ái lại một lần nữa hiện lên ở trong đầu anh, kèm theo đó là bóng dáng của mẹ anh, hai người phụ nữ đang ở ngay trong đầu anh mà đấu nhau.
Không biết trong hiện thực, nếu hai người thực sự đấu nhau thì ai thắng ai thua!? Nghĩ đến đây, anh lại nghĩ đến lời người xưa thường nói: “Sơn cùng thủy tận ngờ hết lối, liễu rủ hoa cười lại gặp làng.” (Ý nói là lúc hết hi vọng thì lại xuất hiện ánh sáng le lói) Mới trước đây anh còn nhớ rất kỹ những lời này, nhưng hiện thời lại cảm thấy vô dụng. Mẹ anh thì nhiều lần tìm đến cái chết, ba anh vốn giúp đỡ anh cũng đang dao động. Bản thân anh lại giống như thôn làng nào đó chẳng biết đang ở nơi nào?
Không được! Anh không thể có suy nghĩ tiêu cực như vậy. Giản Ái còn đang chờ anh cơ mà!
Diệp Tu nghĩ đến đó thì giật mình. Mỗi một lần di chuyển đều khó khăn, mỗi một lần di chuyển là miệng vết thương lại như nhắc nhở là anh đang tùy hứng. Trên mặt anh, phía sau lung anh thậm chí lòng bàn tay anh đều ướt đẫm mồ hôi, nhưng anh vẫn không muốn từ bỏ.
Diệp Thắng Kiền bước vào nhìn đến con mình đang trong tình cảnh chẳng khác nào một kẻ chôn thân trong vũng lầy, càng giãy giụa, càng mất sức. Diệp Tu cảm thấy có người tiến vào liền chầm chậm ngẩng đầu, cha con hai người bốn mắt nhìn nhau. Diệp Thắng Kiền không hề nhìn thấy vẻ ủy khuất, tức giận trên mặt con mình, ở trên đó duy chỉ có sự phẫn nộ đối với sự bất lực của anh.