Chương 48

Bà Thư Mai có tiền nhưng lại không có phẩm hạnh, khi nói chuyện sẽ không bao giờ để lại cho người ta một con đường sống, dù sớm hay muộn gì cũng phải tức chết. Giản Ái tuy cảm thán nghiệp tu hành của bà, nhưng cũng cảm khái vì bản thân mình không có khả năng. Diêu Thiến theo vợ chồng Diệp Thắng Kiền đến nhìn thấy cảnh tượng, trong lòng cũng thấy là không nên có người ngoài ở đây, vì thế đành lén lút rời khỏi phòng bệnh.

Lúc này Diệp Tu nằm trên giường, l*иg ngực phập phồng lên xuống nói. “Chân chạy? Mẹ đang nói Giản Ái?”

Nghe con trai hỏi như vậy, sắc mặt bà Thư Mai lại thêm ba phần màu sắc. “Nói nó thì sao?”

“Còn có thể sao nữa?” Diệp Tu hữu khí vô lực nói: “Chỉ cần cô ấy thành con dâu nhà họ Diệp, còn những cái khác cô ấy không cần phải làm.”

Ngón tay bà Thư Mai chỉ vào Diệp Tu cũng run lên. “Con!”

Diệp Tu mấp máy môi, “Sau khi vết thương lành hẳn, con sẽ kết hôn với Giản Ái.”

“Mẹ không cho phép!” Giọng Thư Mai cao lên đến cực điểm, Giản Ái hốt hoảng lui về phía sau, cô có thể nghe thấy bản thân cô lúc này đang dồn dập thở dốc, tình cảnh này, cô đã sớm dự đoán, chỉ là không thể ngờ lại đến sớm như vậy.

Bàn tay bà Thư Mai lạnh lẽo tóm chặt cổ Giản Ái, gương mặt thê lương của bà ngay tức khắc phóng đại ở trước mắt Giản Ái, “Nghe thấy chưa, con trai tôi dám vì cô mà đối chọi với tôi, nếu sau này nó thật sự cưới cô, nhà họ Diệp sẽ không thể nào có ngày bình yên.” Giọng điệu lạnh như băng xen lẫn với nước miếng của bà Thư Mai bay tứ tung trước mặt cô. “Nếu đã vậy, tôi thà rằng bây giờ bóp chết cái đồ tai họa như cô luôn cho rồi.”

Giản Ái ngạt thở đến sắp ngất, cô hoảng sợ nhìn người phụ nữ trước mắt, thần trí bà hình như có chút mơ hồ, chẳng còn nhớ đây là phòng bệnh, là giữa ban ngày ban mặt.

“Thư Mai!” Diệp Thắng Kiền gắt gao giữ lấy Diệp Tu đang giãy giụa đòi xuống giường sau đó quát vợ mình. “Bà điên rồi à.”

“Tôi không điên!” Bà Thư Mai bỗng nhiên buông tay, có chút kinh ngạc quay đầu nhìn Diệp Tu. “Con trai, có phải con luôn trách mẹ để Tiếu Viện ở bên cạnh con không?”

“Còn nhắc mấy chuyện đó làm gì chứ?” Diệp Thắng Kiền trong lòng biết đây là tử huyệt của vợ mình, vì thế mới muốn nói sang chuyện khác.

“Vì sao lại không nhắc!” Thư Mai phẫn nộ chỉ vào Diệp Thắng Kiền nói. “Thu Quý Mị đã ức hϊếp Tu Tu của chúng ta bao lâu, đặt hai mẹ con chúng tôi ở trên đầu đã bao lâu!! Nếu không phải là Tiếu Viện nói ra chân tướng bộ mặt thật của cô ta, ông có chịu chân chính ly hôn với cô ta, ông có chịu đem hết sản nghiệp giao cho Tu Tu sao? Ông cho là tôi vì sao lại phải phân biệt đối xử với Tiếu Viện, chính là vì như vậy, chính là bởi vì Diệp Thắng Kiền, chính là vì tội lỗi do ông gây ra.” Bà nói xong liền thấp giọng cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, càng lúc càng thê lương. “Năm đó tôi với ông chịu bao nhiêu khổ sở, chịu bạc bao nhiêu sợi tóc, vậy mà Diệp Thắng Kiền ông nói ly hôn là ly hôn. Ông nói cưới Thu Quý Mị là cưới Thu Quý Mị. Còn tôi thì sao! Hoa tàn ít bướm đúng không! Nói ra khỏi nhà là phải ra khỏi nhà. Giang sơn tôi với ông cùng nhau gầy dựng lại bị một người đàn bà khác công khai hưởng dụng, công khai khoe khoang ở trước mặt tôi, ông có biết cảm giác của tôi nó thế nào không? Ông có biết tôi đau khổ bao nhiêu không? Ông nói tôi chỉ biết thiên vị người nhà tôi, nhưng mà lúc đó ngoài người nhà tôi ra, có ai đến an ủi tôi, có ai đến giúp tôi? Là kẻ bạc tình vừa vui duyên mới như ông, hay là Tu Tu lúc ấy tuổi còn nhỏ?”

Một tràng nói này khiến Diệp Thắng Kiền phải im bặt.

“Nhưng mà mẹ, “ Diệp Tu nhìn thẳng vào bà Thư Mai. “Chuyện này có liên quan tới Giản Ái sao?”

“Vì sao không liên quan?” Ánh mắt bà Thư Mai chớp động. “Mẹ lúc trẻ thì bị chồng ruồng bỏ, vất vả lắm mới gương vỡ lại lành, cũng không từng nghĩ đến lúc già thì con trai lại vì một đứa con gái mà đối chọi với mẹ. Diệp Tu, có phải con muốn mẹ cả đời này đều không được có một ngày thư thái không?”

Diệp Tu ra hiệu cho Giản Ái đang trốn ở góc tường đi đến bên mình. “Sau khi kết hôn, con sẽ cùng cô ấy chuyển ra ngoài, nếu mẹ không muốn thấy cô ấy, con cũng sẽ không để cô ấy gặp mẹ.”



“Im miệng!” Thư Mai suýt chút lật bàn. “Con là con trai mẹ. Con phải nghe lời mẹ nói.”

“Chuyện gì con cũng có thể nghe lời mẹ nói, cho dù là mẹ muốn con đem gia sản chia cho đám người của cậu, anh họ, chị họ, nhưng mà chuyện kết hôn của con, con muốn tự mình quyết định.” Diệp Tu bị Diệp Thắng Kiền đè chặt lại đã bắt đầu mạnh mẽ xuống giường, đứng lên trước mặt bà Thư Mai mà phát biểu tuyên ngôn của bản thân.

“Mẹ không cho phép!” Thư Mai hươ bàn tay định tát con nhưng nhìn thấy vẻ quật cường trên gương mặt tái nhợt của con mình thì bà lại không đành lòng xuống tay. Nhưng bà lại ngay lập tức quơ bàn tay về phía Giản Ái.

Diệp Thắng Kiền thấy thế vội vàng ngăn vợ mình lại, sau đó nói với Giản Ái. “Xin lỗi cháu! Cháu về trước đi! Dì ấy hiện tại thần trí có hơi không tỉnh táo. Đợi bà ấy ổn định lại rồi cháu hãy đến.”

Hai tay bà Thư Mai bị chồng đè chặt lại, nhưng những bắp thịt trên mặt bà vẫn không ngừng run rẩy, tiếp tục loi choi đòi đánh Giản Ái. Diệp Tu thấy thế vội vàng nắm tay cô đi ra ngoài. Vừa ra đến cửa, Giản Ái nhìn thấy trán anh rịn mồ hôi liền biết miệng vết thương của anh chắc chắn là đã bị tác động rất mạnh. Vì thế cô ghé vào lỗ tai anh nói nhỏ: “Không cần tiễn đâu, tôi tự về được mà.”

“Tôi không đâu!” Anh liều chết chịu đựng, nhưng Giản Ái có thể rõ ràng nhìn thấy ngực anh đã rịn ra chút máu, vì thế nhanh chóng xoay người bỏ chạy.”Tôi chờ tin của anh.”

“Được! Nhất định phải chờ tin của tôi.” Diệp Tu tựa vào khung cửa nhìn bóng dáng cô đi khuất sau đó mới từ từ đổ người xuống.

Bà Thư Mai tránh khỏi vòng kìm kẹp của Diệp Thắng Kiền nhìn thấy con trai ngã xuống đất thì hét lên. Giản Ái đang trên đường về nhà đột nhiên cảm thấy ngực mình bỗng nhiên thắt lại, dưới chân không cẩn thận giẫm phải một nhánh cây, gai nhọn trên đó cắt vào chân nghe đau rất đau. Cô lảo đảo bước đến bậc thang gần đó ngồi xuống, sau đó dùng hai tay bịt chặt hai mắt, khắp nơi giờ chỉ còn là bóng tối, bên tai là tiếng Diệp Tu khe khẽ nói: “Nhất định phải chờ tin của tôi.”

Vì thế cô ngồi ở trong gió thật lâu thật lâu, lâu đến mức cô nghĩ là bà Thư Mai đã đi khỏi chỗ Diệp Tu. Sau đó cô cầm lấy di động bấm số của Diệp Tu. Kết quả lại ngoài dự kiến của cô. Chỉ một lần đầu là không có ai nghe máy, còn lại đều là thông báo máy đã tắt.

Có lẽ Diệp Tu đang ngủ. Giản Ái đặt di động ở ngực thất thần một lúc, sau đó trực tiếp đứng lên lại đi về phía bệnh viện. Sau khi đến bệnh viện, cô nhón chân đi cà nhắc đến mở cửa phòng bệnh. Bà Thư Mai không có ở đây mà thực ra là đến một người cũng không có.

“Diệp Tu!” Phòng bệnh trống không khiến trái tim cô tê dại. Thật lâu sau, cô mới thì thào lẩm bẩm: “Y tá! Đi tìm y tá hỏi.”

Trước trạm, y tá kiểm tra ghi chép một chút. “Diệp Tu đúng không! Anh ta đã chuyển viện rồi.”

“Chuyển viện?! Anh ấy chuyển đi đâu?”

“Không biết!” Y tá khép bản ghi chép lại, “Là mẹ anh ta tiến hành, nghe nói muốn chuyển ra nước ngoài.”

Nước ngoài!

Giản Ái lui ra phía sau từng bước, giống bị tin tức này chém thành hai nửa, trái tim lạnh như băng như núi sập đất lỡ, ánh mắt cay xè, nhưng không hề rơi lệ, có lẽ, kết cục này bản thân cô cũng đã mơ hồ đoán được.



Chuyện gặp gỡ anh giống như thủy triều không hề dự báo trước mà vọt tới, giờ lại cũng im hơi lặng tiếng như thủy triều xuống mà rút đi. Trong phút chốc nghĩ đến cái quá trình vô lý, cuồi cùng cũng thê lương xảy đến! Không! Không được quên, không được mất đi như vậy. Giản Ái xoay người chạy như điên ra ngoài.

Nhà Diệp Tu ở đâu? Là chỗ anh ở một mình lúc trước? Chỗ đó không thể có ai. Đến chỗ ba mẹ anh đi.

Nhưng bảo vệ ở cửa sắt an nình vừa nghe thấy câu hỏi của cô liền lập tức lắc đầu. “Xin lỗi cô! Nhà họ Diệp đã chuyển đi rồi.”

Gạt người! Không thể nhanh như thể được.

Mặt Giản Ái trắng nhợt, “Hôm nay tôi còn gặp bọn họ.”

Bảo vệ đẩy cô ra ngoài. “Nghe không hiểu tiếng người à, bọn họ đi thật rồi.”

Bị người ta đẩy đi, cơ thể cô tê liệt đứng dưới ánh trăng. Mái tóc đen rối bời phấp phơ trong gió lạnh như băng. Giản Ái không biết bản thân làm thế nào lại ngồi ở ngoài vườn hoa nhà họ Diệp đến bình minh, nhìn người ta ra ra vào vào, cứ hi vọng rồi lại thất vọng. Cô cố hết sức nghĩ: Diệp Tu bảo mình phải chờ tin của anh ấy, Diệp Tu bảo mình chờ tin của anh ấy cho nên mình phải đợi tin của anh ấy, mình phải đợi tin của anh ấy.

Giản Ái không biết bản thân đã đợi bao lâu. Chỉ trợn to mắt, nhìn chằm chằm những người ra vào cửa.

“Giản Ái, cô sao vậy, tôi đang nói chuyện với cô đấy, cô nói gì đi!” Giọng nói này quen quá, Giản Ái quay đầu,Từ Hành Phong, sao cậu ta lại đến đây, cô ưỡn người một chút, “Từ Hành Phong, cậu đến rồi,” sau khi nói một hồi, cô lại không rảnh để ý tới Từ Hành Phong, tiếp tục ngẩng đầu nhìn chằm chằm người đang ra vào cửa, “Tôi không thể nói chuyện nhiều với cậu, tôi muốn chờ ba mẹ Diệp Tu đi ra, bởi vì Diệp Tu bị thương, tôi lo cho anh ấy nên tôi muốn đi theo bọn họ nhìn anh ấy.”

Từ Hành Phong liều mạng muốn kéo cô đứng lên: “Diệp Tu xuất ngoại rồi, bị người nhà anh ta tống ra nước ngoài, cô đã ngồi ở trong này một ngày một đêm rồi, người ta đã báo cảnh sát đòi đuổi cô đi rồi đấy.”

Trái tim Giản Ái nhảy vọt lên, “Diệp Tu thật sự xuất ngoại?”

“Đúng vậy! Hơn nữa cô còn ngồi ở chỗ này, tôi sẽ phải đến đồn công an mà bảo lãnh cho cô.”

Nước mắt cô chảy xuống từng hàng. “Nhưng mà Hành Phong, tôi không nỡ bỏ Diệp Tu, lúc tôi đi, ngực anh ấy còn chảy máu, tôi muốn gặp anh ấy, tôi muốn đi chăm sóc anh ấy.”

“Có cả đám người đang giành nhau đến gặp Diệp Tu, chăm sóc anh ta, cô không cần phải lo.” Từ Hành Phong mạnh mẽ kéo cô dậy. “Cảnh sát sắp tới rồi, đi nhanh đi!”

Vừa nói xong, tiếng còi cảnh sát cũng từ xa vọng đến. Từ Hành Phong càng dùng sức kéo Giản Ái đi về phía trước.

Bị anh ta kéo đi, Giản Ái xoay người nhìn nơi mình đã đợi một buổi tối, kêu khóc thất thanh, “Diệp Tu, tôi không chờ được tin của anh.”

Nước mắt từng một giọt từng giọt từ trong hốc mắt lăn xuống mặt, không cách nào ngừng run rẩy, trong đầu óc đã từng hoang mang, những chuyện quá khứ cũng giống như máu thịt bị nứt toát trên ngực Diệp Tu, theo gió mà vỡ vụn tan tành.