Xe chỉ mới đi khỏi bệnh viện không xa mà lại như đã đi rất lâu rất lâu. Mưa phùn lất phất bụi mờ, thấm ướt trên những phiến lá, màu lá xanh dưới ánh đèn đường mù mịt lại trở nên không chân thực tựa như một bức tranh sơn dầu, trời bắt đầu mưa lớn, những ánh đèn phía xa xa bị bao phủ trong làn mưa trắng xóa, tất cả khiến người ta có cảm giác như chưa vào đêm. Diệp Thắng Kiền ngồi ở bên cạnh cô, ánh mắt mệt mỏi mà trống rỗng, thoáng cái mà đã già đi rất nhiều: “Bác có hai đứa con trai, nhưng bây giờ chỉ có duy nhất Tu Tu.”
Bên ngoài mưa như trút nước, ào ào vang bên tai, phụ họa cho chất giọng trầm thấp của ông: “Bác cứ nghĩ chỉ có bác là người hiểu nó nhất, cho đến mấy ngày hôm trước lúc nó bị thương, bác mới phát hiện, con trai bác luôn mang mặt nạ mà sống với bác.”
Diệp Thắng Kiền thản nhiên liếc Giản Ái một cái: “Thực ra Tu Tu khi còn bé cười rộ lên rất đáng yêu, mặt mày rạng rỡ, giống như một ngôi sao vậy, lúc nào cũng bám lấy bác. Chắc cháu chưa bao giờ thấy nó như vậy đâu nhỉ!”
Bác già à, ghen cũng không nên chọn những lúc như thế này chứ, Giản Ái có chút mệt mỏi nghĩ.
“Bác biết cháu chỉ mới qua lại với nó chưa bao lâu. Giản Ái, bác cần con trai bác. Cho dù nó hiện tại có mang mặt nạ hay không. Nó đã làm phẫu thuật xong, nhưng lại không chịu mở mắt, khiến người cha thất bại như bác lại phải hiểu nó hơn.”
Thời gian dường như lắng đọng. Diệp Tu muốn chết sao?
Cuối cùng giọng Diệp Thắng Kiền cũng không lớn, nhưng lại ẩn chứa nỗi bi thương cầu khẩn của một người cha già. “Cho nên trước khi nó thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm, cháu phải ở bên nó một tấc không rời. Không ngừng nói chuyện với nó. Nhất định phải làm cho nó tỉnh lại.”
“Cháu hiểu rồi,” Giản Ái hơi nhẹ nhàng thở ra, lau đi nước mắt trên mặt: “Cháu sẽ đi.”
Đến bệnh viện. Bác sĩ bên trong đều đang bận rộn. Diệp Thắng Kiền chỉ vào phòng bệnh Diệp Tu nói: “Đi thôi!”
Bà Thư Mai có chút không hiểu nhìn, Diệp Thắng Kiền có chút mệt mỏi nói: “Con trai nhất định muốn được nhìn thấy con bé. Chẳng lẽ đã đến tình trạng này rồi mà bà vẫn còn muốn can thiệp vào chuyện nó nữa sao?”
Bà Thư Mai ngượng ngùng cúi đầu, có lẽ cũng thấy bản thân có lỗi nên không hé răng. Giản Ái mở cửa phòng bệnh. Túi máu trên giá truyền đang từ từ chảy trong ống dẫn trong suốt. Diệp Tu nằm trên giường bệnh, hơi thở khẽ khàng trong l*иg ngực, đang trong cơn nguy hiểm khiến anh trở nên thật gầy gò, thật suy yếu. Nhưng nhìn gương mặt không sắc sảo mà nhìn như tái nhợt vô hại ấy lại khiến cô không hiểu sao lại thấy sợ hãi. Có lẽ là do cô đã quen với việc luôn được anh theo đuổi.
“Diệp Tu!” Giản Ái chậm rãi vươn bàn tay nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay anh. “Tay anh lạnh quá!” Cô đưa tay anh đặt lên mặt mình: “Anh thấy không, đây là lần đầu tiên em nắm tay anh.”
Mí mắt Diệp Tu dường như hơi hơi chuyển động hai cái, lại từ từ ngừng lại. Giản Ái thử thăm dò vươn ra ngón tay nhẹ nhàng dừng trên kim truyền tĩnh mạch cố định trên mu bàn tay anh. “Lúc y tá châm kim vào mu bàn tay, anh không kêu đau đúng không! Có lẽ có người sẽ nói, Diệp Tu là người nhà họ Diệp, sẽ không bao giờ dễ dàng ngã xuống! Nhưng em biết, anh không phải là không kêu, mà là vì thẹn, nên trước mặt người lạ anh sẽ không muốn kêu.”
Diệp Tu không hề động đậy, vẫn chỉ như một cái xác không còn chút ý thức.
“Đúng vậy!” Giản Ái lấy bông chấm một chút nước chấm lên môi anh. “Anh muốn hỏi em tại sao lại nói anh thẹn đúng không? Là bởi vì mấy hôm trước khi anh nằm viện, em đã vô tình mà phát hiện ra.”
Diệp Tu vẫn không động đậy. Cô đợi thật lâu, anh vẫn không nhúc nhích. Dần dần Giản Ái cũng có chút đờ đẫn nhìn anh, sau đó chầm chậm xoay người, cả người cô lạnh như băng, mỗi một cọng lông trên người cũng đều cảm nhận được rõ ràng cả người cô đang run lên. Anh thật sự, không tỉnh lại sao? Một người đàn ông vô cùng mạnh mẽ như thế, tính khí trẻ con như thế mà…
Lúc này bên ngoài cửa phòng bệnh vọng đến những tiếng bước chân hỗn loạn. Bà Thư Mai ở ngoài cửa nhìn thấy người tới, ánh mắt liền lạnh đến thấu xương: “Thu Quý Mị, cô tới đây làm gì?”
Thu Quý Mị vốn là ở Canada xa xôi về nước thăm người thân sau đó nghe được tin tức liền lập tức chạy tới. Diệp Thắng Kiền nhìn đến cậu bé ước chừng sáu tuổi ở bên cạnh Thu Quý Mị liền lập tức hoảng hốt, gương mặt cũng nổi lên chút biến hóa nhỏ. “Nó là?”
Nhưng sắc mặt chỉ có chút biến hóa này của ông lại giống một con rắn độc lạnh lẽo từ trong mắt đi thẳng vào l*иg ngực cắn xé trái tim bà Thư Mai.
Thu Quý Mị không để ý đến gương mặt lạnh lùng của bà Thư Mai, đẩy cậu bé kia lên bảo nó: “Đây là ba con, mau gọi ba đi!”
“Ông ấy không phải là ba cháu!” Bà Thư Mai bắt lấy cánh tay Thu Quý Mị, vẻ mặt thê lương chưa từng thấy. “Ông ấy chỉ có một đứa con trai, chính là Diệp Tu còn nằm ở bên trong.”
“Thư Mai, đừng quên sở dĩ con chị nằm trong đó là họa do con dâu tương lai mà chị tự quyết định gây ra.” Vẻ mỉa mai không hề che giấu bên môi Thu Quý Mị lại càng đậm hơn. “Thắng Kiền đã mất một đứa con trai, chị còn muốn một tay che trời khiến anh ấy lại mất thêm một đứa con trai nữa sao?”
Sự yên lặng lắng đọng trong không khí. Diệp Thắng Kiền rũ rèm mắt xuống, lại ngẩng đầu lên, giọng nói trong như nước: “Quý Mị, cô nói sai rồi, tôi không có mất Diệp Tu. Chỉ cần nó còn một hơi thở, cả đời tôi đều sẽ chờ nó tỉnh lại.”
Những lời này chẳng khác nào nói cho hết thảy mọi người được biết, người nối nghiệp nhà họ Diệp là Diệp Tu, anh chưa chết thì chưa thay đổi!
Bà Thư Mai bình tĩnh trở lại nhìn Thu Quý Mị vì những lời này mà hoàn toàn thất thố, vẻ đắc ý lóng lánh ở bên môi bà. Sắc mặt Thu Quý Mị khẽ biến, đang muốn mở miệng, bên ngoài lại vọng đến tiếng ầm ĩ: “Ông Diệp, có hai người họ Thư la hét đòi vào đây, không ai ngăn cản được.”
Người họ Thư? Diệp Thắng Kiền vừa phản ứng, bà Thư Mai đã mừng đến nhếch đuôi lông mày. “Là anh với em trai tôi đến đấy.”
Lời còn chưa dứt, hai anh em nhà họ Thư đã vọt đến bên ngoài phòng bệnh reo lên: “Chúng tôi đến rồi đây, xem còn ai dám dòm ngó đến tài sản nhà họ Diệp.”
Giản Ái ở bên trong phòng bệnh nghe thấy mà nắm tay cuộn lại thật chặt, xoay người muốn đi một bước cũng khó khăn.
Có nghe thấy không. Diệp Tu!
Nước mắt dọc theo gương mặt Giản Ái chảy xuống, làm mơ hồ hình bóng Diệp Tu trên giường bệnh.
Anh vẫn còn sống sờ sờ ở trong này, mà đám người bên ngoài đã không kiềm chế được muốn toan tính tài sản của anh.
Cô lẩm bẩm: “Vì sao anh lại không chịu tỉnh lại, nếu anh thật sự muốn mất đi phần gia sản đó mới chịu tỉnh lại thì em cũng sẽ nguyện ý chờ anh.”
Diệp Tu chậm rãi mở mắt ra, con ngươi tối như mũi kiếm mỏng. Chỉ một giây thôi, mí mắt anh lại chậm rãi đóng lại. Giản Ái vui mừng quá đỗi vội vàng xông ra ngoài: “Bác sĩ!” Không lâu sau bác sĩ vọt tiến vào xem xét tình hình của anh.
“Anh ấy vừa mới mở mắt, nhưng chỉ một lát liền nhắm lại.” Giản Ái ở bên ngoài phòng bệnh mừng rỡ như điên nói với Diệp Thắng Kiền.
Anh cả của bà Thư Mai – ông Thư Nam hừ lạnh nói. “Có thể là hồi quang phản chiếu thôi!”
Diệp Thắng Kiền còn chưa phẫn nộ. Giản Ái đã cầm cái ly để trên cây nước nóng lạnh hắt hết nước lên mặt ông ta. “Im cái miệng đầy c*t thúi của ông lại đi, ông mới hồi quang phản chiếu ấy. Cái loại bát công (đàn ông bà tám) chết tiệt như ông cũng xứng đứng ở chỗ này. Cút đi cho tôi!”
Bà Thư Mai nghe lời anh trai nói, tuy rằng cũng nhíu mày, nhưng nhìn Giản Ái hành động vô lễ, bà lại nổi giận. Nhưng không chờ bà mở miệng, ánh mắt sắc bén của Diệp Thắng Kiền đã bay qua. Bà đành phải nuốt cơn giận xuống.
Nhưng Thu Quý Mị ở bên cạnh lại chậm rì rì bỏ thêm câu. “Xem ra người vốn là đã tỉnh, nhưng chắc biết cậu mình không ra dáng trưởng bối cho nên không muốn nhìn. Không chừng lần này hôn mê, có thể sẽ không muốn tỉnh lại, dù sao người nhà nó cũng không muốn nó tỉnh.”
Lời này làm không khí tản ra vẻ căng thẳng khiến người ta run rẩy, giống như đang kéo kíp nổ chạm vào là nổ ngay.
Giản Ái lại cười hề hề hỏi cô ta. “Xin hỏi chị họ gì.”
“Hừ!” Thu Quý Mị giẫm giày cao gót từ trên cao nhìn xuống cô, ánh mắt hoàn toàn khinh thường! “Tôi là ai cô cũng không biết?”
“Không biết!” Giản Ái đột nhiên thay đổi sắc mặt. “Cho nên chị muốn tôi khách khí mời chị ra ngoài! Hay là gọi người đuổi chị đi ra ngoài.”
“Thắng Kiền!” Thu Quý Mị kéo tay con mình. “Cô ta muốn đuổi tôi ra ngoài, là tôi mang theo con ông không ngại xa vạn dặm bay về Trung Quốc gặp ông.”
Hóa ra là vợ cũ của Diệp Thắng Kiền còn có cậu con trai nhỏ của họ? Nhưng mà người phụ nữ này ăn mặc mộc mạc hơn trước kia, cũng không tô son điểm phấn, hèn gì cô nhận thức không ra.
Cho nên Giản Ái hờ hững đề nghị: “Bác trai có muốn cùng bọn họ đi ôn chuyện không?”
Một vẻ mặt kỳ lạ lập lòe ở trên mặt Diệp Thắng Kiền. “Hiện tại Tu Nhi còn chưa tỉnh, tôi không có tâm trạng làm chuyện khác.”
Tốt lắm! Giản Ái cầm cây chổi đặt bên cửa phòng bệnh lên, hùng hổ vung tay nói với Thu Quý Mị. “Bà mụ chết tiệt, xem đây!”
Á! Thu Quý Mị hét lên một tiếng sau đó kéo con mình chạy như bay.
“Thô lỗ như vậy! Vừa nhìn đã biết không có phúc tướng.” Bà Thư Mai nhìn hành động của Giản Ái mà hơi nhíu mày.
Bà không biết Giản Ái có nghe thấy hay không. Bởi vì bác sĩ đã từ trong phòng bệnh đi ra. Giản Ái vội vàng tiến lên hỏi: “Bác sĩ, anh ấy rốt cuộc có chuyện gì không?”
Bác sĩ nhẹ giọng nói: “Anh ta chỉ đang ngủ thôi, bởi vì mất máu quá nhiều, cơ thể anh ta quá yếu, nên rất dễ mê man.”
À! Giản Ái nhẹ nhàng gật đầu.
Nghe thấy con trai không có việc gì, bà Thư Mai ngẩng đầu thấy tóc Giản Ái có hơi bết lại không khỏi chỉ trích: “Xem tóc bẩn chưa kìa, mùi trên người cũng thối nữa, giống y như một tên ăn mày.”
Diệp Thắng Kiền không vui ngắt lời bà: “Giản Ái là paparazzi, lúc tôi đi tìm con bé, nó vừa mới chạy tin xong. Chắc là còn không kịp rửa mặt chải đầu.”
Trời ạ. Giản Ái thì ra là paparazzi. “Đuổi cô ta về đi, con tôi không cần cô ta trông.”
Diệp Thắng Kiền vội vàng chỉ vào mũi bà mắng: “Người bà tìm thì tốt, còn người tôi tìm là bẩn, là thối.”
Giản Ái vội vàng từ trong phòng bệnh ló ra nói: “Bác trai, bác yên tâm, lát nữa cháu sẽ tắm rửa thơm tho. Cam đoan là sẽ thơm, sẽ đẹp.”
Bà Thư Mai trừng mắt liếc cô một cái. Giản Ái cũng không chút khách khí nhìn bà. “Bác à! Cháu là do đi hơi vội nên bị chảy chút mồ hôi, giống ăn mày chỗ nào chứ.”
“Tôi không phải là bác cô!” Cái đồ không gia giáo.
“Bác chẳng phải là vợ bác trai sao. Nếu bác cùng bác trai không có việc gì thì về đi tắm rửa, thay đồ đi. Đỡ phải nói cháu thối xong, trên người bác cũng thối.”