Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vợ Tôi Là Paparazzi

Chương 37

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhưng không chấp nhận lời kêu oan của Giản Ái, một cây roi da xuất hiện ngang trời trực tiếp đánh tan sáu vía bảy hồn của cô. Chẳng lẽ cô sắp gặp cảnh S…M trong truyền thuyết đó sao??!!

“Cô nghĩ tôi sắp làm gì.” Diệp Tu cười đến càng âm u. Anh cúi người xuống dùng roi da vuốt ve mặt cô, đầu lưỡi lướt qua cổ cô dùng sức liếʍ một cái, tốt lắm, miệng Giản Ái nhẹ nhàng phát ra tiếng thở dốc, roi da tiếp tục lướt dọc theo đường cong của cô mang đến cho cơ thể cô từng cơn ớn lạnh đáng sợ.

Gã xấu xa này.

“Tay hoặc là chân, cô chỉ có thể chọn thả một cái ra.” Giọng nói mê người của Diệp Tu đầy mùi vị u ám.

“Anh muốn gì chứ?” Giản Ái hít vào một hơi khí lạnh.

“Cô muốn chọn lấy tay che mặt hay là co chân lên, để roi da khỏi đánh trúng.” Diệp Tu gàn dở nói, khuôn mặt lại càng có vẻ lạnh lẽo vô tình. “Tiếu Viện không phải nói tôi là kẻ có tiền sao? Kẻ có tiền thường thích chơi trò này lắm.”

Giản Ái kìm lòng không đậu mà rùng mình một cái.

“Cô gái mau chọn đi,” Diệp Tu như lạnh như không nói xong lại cầm roi da trong tay nhẹ nhàng trượt trên người Giản Ái.

Giản Ái nhìn roi da trong tay anh thật lâu sau mới nói: “Tôi chọn tay.”

“Chắc chứ!” Giọng Diệp Tu rét lạnh như băng.

“Nhanh chút đi, người ta chờ hết nổi rồi này.” Giản Ái đột nhiên quyến rũ cười.

Diệp Tu nhìn xuống cô, tuy có chút khó hiểu, nhưng trong miệng lại nói: “Xem ra tôi sẽ có một đêm thú vị đây.”

Chờ anh cởi hết dây trói tay Giản Ái, cô liền vươn hai ay choàng lên cổ Diệp Tu, không ngoài dự kiến từ yết hầu anh liền phát ra một tiếng thở dài trầm trầm.

“Suýt chút bị anh lừa rồi.” Giản Ái đẩy trán anh một cái nói.

“Phát hiện lúc nào vậy.” Diệp Tu khàn khàn hỏi.

“Ngay vừa rồi lúc anh để roi da ở trên người tôi.” Giản Ái nhỏ giọng nói, “Rất nhẹ, chắc chắn là rỗng ruột.”

“Thông minh vậy sao?” Diệp Tu nhìn cô từ trên xuống dưới.

“Giờ mới biết à!” Giản Ái đắc ý nhìn anh.

Sắc mặt Diệp Tu đột nhiên trầm xuống, “Vậy vừa nãy là cô đang nhìn tôi cười nhạo.” Rất có xu hướng giận đến không thể vãn hồi.

Giản Ái hất hất tóc mai, nhỏ giọng nói: “Anh bình thường đã rất thông minh, cho người ta thỉnh thoảng thông minh một chút cũng không được à! Thực ra, anh không chỉ thông minh, mà dáng vẻ cũng anh minh thần võ, ngọc thụ lâm phong còn nữa ánh mắt của anh lại sáng ngời như thế, môi anh đẹp như thế.” Ấy! Hình như miêu tả có chút không ổn, nhưng thôi mặc kệ, tiếp tục nói tiếp vậy: “Da anh đạn bắn không lủng, lỗ chân lông của anh nhỏ đến mức nhìn không thấy, tai anh dài mà có thịt, theo sách tướng số, đó là tướng tốt tập hợp cả vinh hoa phú quý vào người! Cho nên anh có nhiều thứ tốt như vậy để cho tôi tình cờ lợi hại một chút thì có gì là không được?”

“Tôi thật sự có nhiều ưu điểm vậy sao!” Ấy! Gương mặt Diệp Tu đột nhiên xuất hiện ngay trước mắt. “Nói nữa đi!”

Trong nháy mắt anh liền từ bạo quân cầm roi da hóa thân thành một cậu bé muốn đòi kẹo, nếu không phải là cùng một khuôn mặt ấy thì chắc Giản Ái sẽ nghĩ là cô bị ảo giác mất rồi.

“Nói mau!” Đôi chân vừa được mở trói liền bị kéo mở, bàn tay Diệp Tu vùi vào trong mái tóc dài của cô, khẽ khàng nói ở bên tai cô: “Nói nữa đi! Tôi thích cô khen tôi.”

“Tay anh rất khỏe.” Thật sự rất khỏe, tóc cô cũng sắp bị kéo đứt rồi đấy. Đau chết mất!

Diệp Tu càng cười tươi. “Đừng thấy tôi bị thương mà khinh thường, nếu muốn chế ngự cô, vẫn dư sức. Ừm, ngoài tay, cô còn muốn khen chỗ nào khác nữa không.” Răng rắc một tiếng, các đốt ngón tay anh kêu rào rạo.



Giản Ái vội vàng run cầm cập, đυ.c khoét vốn từ ngữ hữu hạn trong đầu: “Giọng anh cũng rất hấp dẫn. Dường như khiến người ta lưu luyến khó rời. Hơn nữa dáng người anh còn là tỷ lệ hoàng kim, không không phải là tỉ lệ kim cương!”

“Giống kim cương, vậy chẳng phải là giống hình tam giác lồi lõm sao.” Diệp Tu ngả ngớn thổi về phía cô một hơi, Giản Ái kìm chế không được mà khẽ rên một tiếng, thật không phải là anh kỹ thuật cao siêu mà là cái cảm giác ngứa tới cực điểm lại không thể gãi này rất khó chịu.

“Cám ơn, giọng cô cũng rất êm tai, đặc biệt là khi phát ra tiếng giống như vừa rồi.” Diệp Tu vậy mà lại rất nhẫn nại cọ má vào mặt cô, “Đừng có ngừng lại, nói nữa đi.” Anh trêu đùa, “Có muốn nói tiếp là tôi đẹp như ba tháng mùa xuân hoặc là má phấn hoa đào gì đó không.” Hơi thở ẩm nóng như lửa phun ở bên tai cô. “Dám lằng nhằng với gã khác xong rồi còn quanh quẹo nói tôi giống phụ nữ. Đúng là không muốn sống nữa mà.”

Giản Ái sợ tới mức hơi há miệng.

“Khỏi há miệng, trong miệng cô hình như có răng sâu!” Giọng anh tràn ngập sung sướиɠ.

Chẳng lẽ là đang nhắc cô nói dài nói dai hóa ra nói dại sao! Cô vừa muốn khép miệng lại. Diệp Tu đã nhanh chóng cúi đầu thô bạo hôn cô.

Không thể trách anh, không thể trách anh, không khí trong phổi lại một lần nữa bị hút cạn, nhưng Giản Ái vẫn yêu cầu bản thân phải bình tĩnh. Kẻ ngốc cũng biết giữ đường sống cơ mà. Nhưng anh thật sự rất dùng sức, dã man lại làm người ta đau đớn. Lại còn nghe theo du͙© vọиɠ mãnh liệt mà đến cuồn cuộn hung mãnh đè Giản Ái vào tiến vách tường cứng bên giường.

“Muốn ngừng một chút không.” Sắp ngã xuống.

“Cô đang nghi ngờ thể lực của tôi sao!?” Diệp Tu phun ra hơi thở đυ.c ngầu làm người ta run rẩy, anh bế Giản Ái lên hung hăng giam cầm cô ở trong cánh tay mình, đánh sâu vào như muốn nghiền nát cô.

Ngày hôm sau, ở trong bệnh viện, Từ Hành Phong nằm trên giường bệnh nhìn thấy Giản Ái sắc mặt còn tệ hơn cả mình liền không khỏi cảm động mà rưng rưng nước mắt. “Giản Ái, vất vả cho cô vì tôi mà lo lắng cả đêm.”

Đang gọt táo, Giản Ái bỗng thở dài. “Đừng nghĩ nhiều, là tối hôm qua tôi không ngủ được thôi.”

Có thể ngủ ngon sao? Tên kia tối hôm qua suýt chút là cô ép cô đến chết. May mà đầu anh bị thương mới miễn cưỡng tiết chế một chút, nếu không thì chắc đã giày vò cô đến chỉ còn mỗi bộ da rồi.

Từ Hành Phong chớp mắt với cô vài cái nói: “Sao cũng được, tôi ở trong này rất tốt, cô không cần phải lo đâu. Không có việc gì thì về mau đi!”

Bệnh nhân chân đang bó bột lại nằm có một mình trên giường thì sao lại có thể hạ lệnh đuổi khách như vậy chứ! Xem ra chiếc xe kia chẳng những tông trúng chân mà còn tông cả đầu Từ Hành Phong này rồi. Nhưng đáp án đã rất nhanh được công bố.

“Anh Từ!” Một cô y tá bản sao của Diệp Tử My (diễn viên 18+) lắc mông chân thành đi vào. “Đêm qua ngủ ngon không?”

Ối dời ôi! Bệnh viện tuyển được báu vật này từ khi nào vậy??!!

“Là anh Diệp mời y tá ở bệnh viện ngoài đến.” Từ Hành Phong hưng phấn thì thầm ở bên tai Giản Ái: “Đều nhờ phúc của cô đó. Hơn nữa…”

Không đợi anh ta nói xong, cô gái phiên bản Diệp Tử My kia đã chu đôi môi đỏ nhỏ xinh làm nũng với Từ Hành Phong nói: “Ôi! Sao lại không để ý đến người ta vậy!”

“Để ý, sao lại không để ý chứ!” Từ Hành Phong xương cốt cũng sắp nhũn ra vội vàng nói: “Tối hôm qua em đi rồi làm anh cứ nhớ em mãi.”

Vừa dứt lời, lại có một cô gái sεメy khoác đồng phục y tá bước vào nói: “A! Anh chỉ nhớ cô ấy vậy là sẽ không nhớ em rồi! A!”

“Nhớ, đều nhớ hết!” Từ Hành Phong vừa nói với cô ấy, vừa thì thầm bên tai Giản Ái: “Biết điều mà đi nhanh dùm chút đi!”

Nhìn thấy Từ Hành Phong như thế, Giản Ái tuy rằng thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng l*иg ngực lại thấy trống rỗng dị thường. Cô vẫy xe taxi, tiếng chuông di động lại vang lên. Là tổng biên tập Đinh gọi, giọng nói hưng phấn khiến cô nổi da gà. “Ha ha! Giản Ái, tin tối hôm qua cô gửi rất tốt! Tuy rằng không giật gân lắm, nhưng mà cũng kéo được quảng cáo.”

Cái gì với cái gì vậy? Giản Ái hồ đồ.

“Tối hôm qua lại thức suốt đêm viết bài chứ gì! Anh cho cô một ngày nghỉ, ngoài ra còn tính cho cô phụ cấp làm đêm.”



Giản Ái nửa ngày không hé miệng, lúc lấy lại tinh thần thì tổng biên tập Đinh đã cúp máy từ lâu. Taxi tới nơi, cô vừa xuống xe đã có chiếc xe hơi màu đen mở cửa ra ngay trước mặt, “Cô Giản, anh Diệp mời cô đến ăn cơm.”

“Làm thế nào mà anh biết tôi ở đây.” Giản Ái lui một bước.

“Tối qua, anh Diệp có dặn, chỉ cần cô vừa đi ra là tôi phải đi theo cô.”

Hóa ra là vậy. Chẳng lẽ cuộc sống của cô sau này đều phải như vậy sao? Giản Ái thầm than.

Ngồi trên xe không lâu, xe liền dừng trước cửa đại sảnh Nhạc Nhã Hiên, “Cô Giản phải không ạ?” Quản lí đại sảnh sau khi xem qua biển số xe liền ân cần nghênh đón. “Tổng giám đốc Diệp đã ở trên lầu đợi cô, xin đi theo tôi!”

“Vâng!” Giản Ái cùng anh ta đi xuyên qua đại sảnh, phát hiện khách khứa đi lại bên trong đều áo mũ chỉnh tề, giơ tay nhấc chân đều khiến người ta thấy mình đang ở một nơi thanh nhã. Giản Ái bất giác nhìn xuống đôi giày vải trên chân mình sau đó lại không khỏi có một cảm giác muốn vùi mình vào cát.

Ra khỏi thang máy, vòng qua hành lang, mới dừng lại trước cửa một căn phòng, còn chưa đi vào, thư ký đã đi ra, sau khi gật đầu chào quản lý đại sảnh liền quan sát Giản Ái đứng bên cạnh anh ta một chút: “Có phải anh dẫn người đi nhẫm chỗ không.”

“Không có, không có!” Quản lí đại sảnh cười nói: “Cô ấy chính là cô Giản. Là người ngồi xe tổng giám đốc Diệp đến.”

“Uhm!” Thư ký không hé răng, nhưng ánh mắt lại tràn ngập nghi vấn.

“Người đã tới chưa.” Từ bên trong truyền đến một giọng nói trầm thấp.

Thư ký nhanh chóng thu lại mọi biểu hiện, sau đó xoay người về phía sau cung kính nói: “Quản lí đại sảnh đã dẫn lên rồi ạ.”

Sau khi cô bước vào, diện tích của căn phòng lớn đến mức khiến cô phải kinh ngạc, “Giản Ái!” Cổ Lâm đã thăng chức thành Hạ phu nhân nhiệt tình ôm cô. “Cám ơn hôm qua cô đã đưa tin, Sầm Minh nhà tôi suýt chút là bị oan.”

Hôm nay là sao vậy cà? Sao lời người ta nói, cô đều nghe không hiểu hết vậy.

“Đã nói là anh với cô minh tinh kia chỉ cùng bàn chuyện từ thiện rồi mà.” Hạ Sầm Minh ngồi ở một đầu sô pha khác mở miệng, giọng nói trầm thấp thành khẩn không dối trá. “Em còn không tin, may mà có Giản Ái đăng bài, em mới chịu tin!”

Diệp Tu ngồi ở ghế trên vẫy tay bảo Giản Ái qua ngồi, sau đó cầm lấy tờ báo trên mặt bàn, tiêu đề bên trong chính xác là Hạ Sầm Minh cùng một cô ngôi sao ca nhạc đưa một tờ chi phiếu lớn cho một vị lãnh đạo quan tâm đến cơ cấu tổ chức.

“Scandal của Sầm Minh cùng cô ngôi sao ca nhạc này may có cô truy lùng rồi đăng tin điều tra số tiền này của họ chỉ là muốn tổ chức một buổi diễn ca nhạc kết hợp với làm từ thiện. Nếu không Cổ Lâm đã tính ly hôn anh ấy rồi.” Diệp Tu sau khi nói xong lại thì thầm ở bên tai cô: “Thực ra Sầm Minh với cô ta chỉ là gặp dịp thì chơi, cô ừ à với Cổ Lâm một chút là được.”

Thì ra là thế.

Giản Ái hơi há miệng, nhưng nhìn thấy cảnh Cổ Lâm ngọt như mật tựa vào Hạ Sầm Minh lại ngậm chặt miệng lại. Tình cảm trong thế giới phù hoa thì ra cũng giống như mây hồng chỉ có cái vẻ ngoài rực rỡ.

Sau khi tiễn Hạ Sầm Minh và Cổ Lâm, ngực Giản Ái liền buồn bực đến muốn nôn.

“Sao vậy?” Diệp Tu đưa tay kéo thắt lưng Giản Ái. “Sắc mặt kém quá vậy.”

“Không sao!” Giản Ái cầm túi của mình để trên bàn lên. “Tôi về.”

Nói không rõ, nhưng cô vẫn xoay người bước đi. Cô không kịp chờ thang máy, liền trực tiếp lao xuống cầu thang. Còn chưa đến chỗ rẽ, Diệp Tu đã đuổi kịp bắt lấy góc áo cô. “Cô rốt cuộc bị sao vậy?”

“Tôi không sao!” Giản Ái không thể hất tay anh ra được đành ngồi phịch xuống cầu thang, đưa hai tay che mặt: “Diệp Tu, tôi biết anh rất tốt với tôi, sợ tôi lo lắng cho Từ Hành Phong, nên mới trực tiếp cử người đến chăm sóc cậu ta, còn chăm đến mức cậu ta vui đến quên cả trời cả đất. Anh cũng rất quan tâm đến công việc của tôi, sau khi biết Hạ Sầm Minh có chuyện, anh đã dùng danh nghĩa của tôi gửi tin nói với tổng biên tập Đinh để giải vây cho anh ta nên Cổ Lâm mới không ly hôn, tổng biên tập Đinh cũng thu được quảng cáo tài trợ, tôi cũng được một ngày nghỉ ngơi, tất cả thật sự là đều chuyện vui lớn!”

Trong không gian không khí bỗng nhiên lắng đọng. “Chỉ là cô không vui!”

“Tôi vui chứ, vì sao lại không vui, tôi vui nhất là còn được anh phái người và xe, để tôi bất cứ lúc nào bất cứ ở đâu cũng có thể nghe lời anh, đây mới là điều tôi vui nhất.” Giản Ái vùi mặt vào trong đầu gối. “Diệp Tu, Từ Hành Phong là tiền bối của tôi, là cậu ta dẫn tôi vào nghề, giống như anh với Hạ Sầm Minh vậy, cậu ta bị thương, tôi đi thăm cậu ta, người ta nói hoạn nạn gặp chân tình chính là nói bạn bè có thể vào lúc cậu ta gặp nạn sẽ không rời không bỏ, chứ không phải là biến ra hai vị mĩ nhân đến hầu hạ cậu ta thật thoải mái, khiến cậu ta rơi vào cảnh thấy sắc mà quên bạn. Còn cả chuyện Hạ Sầm Minh nữa, chẳng lẽ anh ta không biết trách nhiệm của người chồng sao? Kết hôn rồi còn đi ra ngoài ăn chơi đàng điếm, Cổ Lâm không biết, nhưng nếu chị ấy biết, sẽ phát hiện sự tồn tại của mình thật đáng buồn cười. Vậy đến lúc đó chị ấy làm sao có thể chịu nổi. Còn cả tôi nữa, Diệp Tu, tôi không phải là phạm nhân, cũng không phải con chim công trong l*иg vàng, tôi là một con người tự do, cũng như hôm nay vậy, anh chọc tôi, tôi sẽ nổi cáu, anh làm sai chuyện gì, tôi sẽ bực bội với anh. Nếu anh nổi giận, tôi sẽ cẩn thận nịnh nọt dỗ anh vui. Chứ không phải trở thành con rối trong tay. Sau này nhất cử nhất động đều phải xem sắc mặt của anh mà làm.”
« Chương TrướcChương Tiếp »