Chương 32

Nhận được câu trả lời của cô ta, Diệp Tu buông điện thoại xuống, một lần nữa nhẹ nhàng phong độ ngồi xuống, bắt đầu cuộc chơi. “Đồng ý rồi thì về đi!” Thái độ và giọng điệu đều không một chút cảm tình.

Cửa vừa bị Hân Nhiên chạm nhẹ vào một cái liền mở ra, cô ta lập tức khẩn cấp xông ra ngoài, vịn lên tường hành lang mà không nhịn được choáng váng, một lần nữa há miệng ra mà thở, lúc này cô ta mới phát hiện ngay cả bầu không khí bao phủ tầng 18 cũng lạnh đến thấu xương. Cho nên mặc dù cô ta có nôn khan hay là kịch liệt kéo chặt tóc đến phát khóc thế nào, bên trong cánh cửa vẫn không có chút động tĩnh, giống như người bên trong đó đối với mọi chuyện bên ngoài đều ngoảnh mặt làm ngơ!

Cuối cùng cô ta chỉ có thể loạng choạng giữa cơn sóng lớn đen tối trong lòng vào thang máy đi xuống đại sảnh, trong lòng tuy là bất an thấp thỏm, nhưng rốt cuộc vẫn thở dài nhẹ nhõm một hơi, chuyện sau này tuy rằng gian nguy, nhưng chuyện cô ta ở Nhạc Nhã Hiên ăn chặn hoa hồng rốt cuộc cũng có thể kết thúc.

Cô ta vừa mới nhấc chân bước ra ngoài cửa, một chiếc xe hơi dài sang trọng liền chạy đến. Xe dừng lại, một người tài xế mặc đồng phục mở cửa xe làm tư thế mời, “Tổng giám đốc Diệp cử tôi đưa cô về.”

Lúc cô ta quay người bước lên chiếc xe màu đen, những hạt bụi lơ lủng trong không khí dưới ánh nắng hè lại lấp lánh như vàng như ngọc. Cô ta đi rồi, ở trên tầng 18 Diệp Tu lúc này nhấc điện thoại gọi cho phòng thư ký: “Gọi cho bộ phận nhân sự, thông báo quản lý bộ phận phòng khách sạn để xảy ra chuyện nhận hoa hồng, ngoại trừ đệ đơn lên tòa truy cứu thu hồi tài sản phi pháp. Công ty còn muốn truy cứu trách nhiệm pháp luật của anh ta. Về phần người tố giác việc này —— cô Hân Nhiên, công ty sẽ thăng chức cho cô ấy làm giám đốc tài chính công ty thời trang và trang sức Phi Điểu trực thuộc tập đoàn, tiền lương căn cứ theo tiền lương của tổng giám sát tài chính đương nhiệm Tiếu Viện mà tính toán.”

Sau khi anh ra mệnh lệnh, thư ký lập tức lĩnh mệnh soạn văn bản. Hân Nhiên lúc này vẫn chưa biết chuyện, lúc cô ta vừa vào văn phòng khách sạn, sếp của cô ta, quản lí Chu liền như sói tru gầm rú với cô ta: “Con đĩ thối, mày dám lấy đá chặn đường thăng quan của tao, chạy về phía tổng giám đốc Diệp mà tranh công! Sớm biết thế tao đã bán mày luôn ở chỗ cô Tiếu rồi.”

Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Hân Nhiên bỗng cảm thấy một luồng khí lạnh khôn cùng đang vọt tới chỗ cô ta.

Quản lí khách sạn bị bảo vệ lôi đi càng không ngừng chửi cô ta: “Mày không có nhân tính, đổ hết mọi trách nhiệm lên tao. Con đĩ thối, mày sẽ xuống địa ngục đấy.” Trong lúc giãy giụa, ông ta tóm lấy cái ly để trên bàn ném về phía mặt Hân Nhiên. “Tao có kết cục như hôm nay, thì sau này mày cũng chẳng tốt lành được đâu.”

Máu tí tách, tí tách từ trên trán cô ta chảy xuống. Đúng vậy việc này sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy. Nếu Diệp Tu đã có thể cho người chôn vùi chứng cứ chống lại cô ta thì cũng sẽ có thể lại lấy ra. Tay chân Hân Nhiên lạnh buốt, những chỗ máu chảy qua, mồ hôi lạnh cũng hòa theo đó mà chảy xuống.

Người là dao thớt, ta là cá thịt, căn bản không có sự lựa chọn, từ trước tới giờ đều không có sự lựa chọn. Cô vẫn đứng im không nhúc nhích, địa ngục là gì, chính là cái tình cảnh mà cô ta đang phải trải qua ——

Một chiếc xe gầm rú chạy đến, rồi ngay lập tức dừng lại. Diệp Tu xuống xe.

“Anh đã về.” Hôm nay Tiếu Viện vẫn luôn làm khách ở nhà anh lại đảo khách thành chủ đứng bậc thềm đón anh, hơn nữa trong tay còn cầm một bộ đồ. “Em nghe dì Thư nói, bên ngoài trời đang mưa, anh lại không quen mang ô nên chắc thế nào quần áo cũng sẽ ướt.”

“Hèn gì thấy hơi lạnh.” Diệp Tu cầm lấy bộ đồ cô ta đưa, vào phòng khách sau đó lên lầu thay, cái người đàn ông ngạo mạn khó chiều này lại chịu nhận đồ cô ta đưa, tuy là Tiếu Viện vẫn tự phụ bình tĩnh, nhưng nét mặt dù sao cũng có chút sững sờ!

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có lẽ chỉ lát nữa là sẽ có đáp án.

Diệp Tu thay quần áo xong liền xuống lầu, phát hiện trong phòng khách dưới lầu, hai vị phụ huynh hiếm khi chạm mặt của anh đều đang ngồi bên bàn ăn chờ mình.

“Chú với dì nói có việc muốn hỏi.” Tiếu Viện giải thích.

Khác với vẻ nghiêm túc của bà Thư Mai, Diệp Thắng Kiền ngượng ngùng nói: “Nói chính xác là mẹ con muốn hỏi.”

Khụ! Bà Thư Mai lườm ông một cái.

Tầm mắt Diệp Tu chủ động chuyển sang bà: “Con đói lắm rồi, cho con cơm nước xong rồi nói được không,” anh có chút đáng thương nói: “Con nghĩ hai người cũng không nhẫn tâm nhìn con đói bụng mà!”

“Mẹ không muốn ăn.” Thư Mai hít sâu một hơi.

Diệp Thắng Kiền lại quanh co: “Bà nó, tôi với con trai bà đều đói cả rồi. Tiếu Viện cô cũng đói rồi đúng không!”

Tiếu Viện khẽ khàng gật gật đầu.

“Con đó!” Thư Mai giận mà không trút được: “Diệp Tu cũng cùng một giuộc với ba nó, con còn tâm trạng mà ở đó nuốt trôi cơm, hôm nay nó phớt lờ con mà sắp xếp một cô Hân Nhiên đồ bỏ ấy, lần sau chắc sẽ dám ở trên đầu con mà sắp xếp thêm một cô Hân gì nữa đấy.”

“Mẹ, cô Hân Nhiên đó đâu có quan hệ gì với con, cô ta chỉ là gặp chuyện lấy đại nghĩa tố giác thủ trưởng của cô ta thôi.” Diệp Tu nhẹ nhàng bâng quơ giải thích. “Nhờ vậy khách sạn Nhạc Nhã Hiên cứu vãn được không ít tổn thất, lại xét thấy cô ta cũng bởi vì vậy mà đắc tội với người trong khách sạn, cho nên con mới sắp xếp cho cô ta đến làm ở Phi Điểu.”

Diệp Thắng Kiền gật đầu: “Đúng là nên sắp xếp như vậy, tránh để sau này những người làm việc cho con bởi vì thấy không được sắp xếp thỏa đáng mà thất vọng.”

Diệp Tu tiếp tục không chút để ý nói: “Hơn nữa cô Hân Nhiên đó lại là bạn học với con và Tiếu Viện, vậy nên để Tiếu Viện chiếu cố cô ta là thích hợp nhất.”

Tiếu Viện cắn môi dưới. Cô ta không sợ đối đầu với Hân Nhiên, chỉ là sợ Diệp Tu bố trí như vậy là có dụng ý khác.

“Đúng rồi, sáng sớm hôm nay con nhận được một cú điện thoại.” Diệp Tu nhìn như mệt mỏi xoa mi tâm, thực ra là đang nói sang chuyện khác: “Trên ngọn núi nơi cốc Phiêu Lưu ở thành phố Viễn Thanh mà chúng ta thu mua phát hiện được mỏ vàng.”

Cái gì? Bà Thư Mai bởi vì vui mừng quá đỗi mà mặt mày hớn hở. “Thật chứ! Diệp gia chúng ta cũng có thể có được mỏ vàng. Sau này có thể mở một tiệm vàng rồi.”



Diệp Thắng Kiền hừ một tiếng, nét mặt lạnh lùng: “Đàn bà đúng là suy nghĩ nông cạn, chính quyền thành phố Viễn Thanh nói thế nào.”

“Con bán bốn triệu tệ cho một tập đoàn dưới trướng chính quyền Viễn Thanh.” Diệp Tu thản nhiên bẩm báo: “Có thể có giá tốt như vậy là may nhờ có Hạ Sầm Minh ở giữa chu toàn, cho nên căn cứ theo thỏa thuận, lợi nhuận chia đều cho cả hai tập đoàn.”

“Dì!” Tiếu Viện nghe vậy liền nắm lấy tay Thư Mai, “A Tu thật lợi hại, không nói một tiếng liền kiếm lời nhiều tiền như vậy! Dì còn để anh ấy đói bụng!”

“Đúng là nữ sinh ngoại hướng (con gái thì chỉ biết đến người ngoài) mà!” Thư Mai nhéo mũi cô ta một cái.

Tiếu Viện nhìn Diệp Tu một cái rồi đỏ mặt cúi đầu.

“Còn thẹn thùng như vậy. Cũng sắp thành người một nhà rồi cơ mà.” Thư Mai tuy nói với cô ta, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Diệp Tu.

Diệp Tu hơi hơi nhíu mày, đầu lạnh lùng cúi xuống, nếu nói câu này mà vẫn không khiến mẹ giảm bớt nửa phần ám chỉ sao. “Tiếu Viện, cô Hân Nhiên ấy tôi nhờ chị.”

“Thằng này.” Sắc mặt Thư Mai trở nên khó coi.

Tiếu Viện vội vàng giữ chặt tay bà: “Dì! Hân Nhiên là đàn em của con, con chiếu cố cô ấy cũng là việc nên làm.” Động tác là như thế, nhưng đôi mắt cô ta lại rưng rưng, khiến người ta nhìn mà thương.

“Nếu để mẹ phát hiện con với cái cô Hân Nhiên kia có gì đó, mẹ sẽ không bỏ qua cho con đâu.” Đây là lời cảnh cáo cũng là cho Tiếu Viện một lời hứa hẹn.

Diệp Tu mỉm cười, rất nhanh, mọi người sẽ phát hiện phụ nữ có quan hệ với anh không chỉ có một người.

Trong dạ tiệc của một công ty nào đó mới khai trương. Ánh đèn flash chớp nháy liên tục, đám paparazzi không ngừng chen lấn, xô đẩy tranh chỗ tốt. Bọn họ đang đợi xe của Diệp Tu của tập đoàn Nhạc Nhã Hiên, nghe nói đây là lần đầu tiên anh đưa phụ nữ xuất hiện trước đám đông khiến các tuần san, báo chí, radio, đài truyền hình trong thành phố đều điều động toàn lực, dù thế nào cũng muốn chụp được hình cô bé lọ lem bên cạnh đại gia này. Sự kiện trọng đại như vậy, tổng biên tập Đinh tất nhiên cũng phái tướng tài đắc lực dưới trướng là Từ Hành Phong và Giản Ái ra.

Trong khoảnh khắc kích động lòng người, khắp nơi đều đang nhốn nháo thì bỗng ai đó la lên một tiếng, “Đến rồi!”, thân hình nhỏ nhắn của Giản Ái trong nháy mắt liền bị bao phủ trong biển người ồn ào.

Một chiếc xe hơi màu xám bạc dừng lại trước thảm đỏ, Diệp Tu từ trong xe bước ra, sau đó ngẩng đầu lên hờ hững nhìn quanh một vòng, sau đó anh cúi người, kéo cửa xe sau, dưới vô số ánh đèn flash, nữ nhân vật chính đang được mọi người chú ý rốt cuộc cũng xuất hiện. Cô gái ở trong xe nửa cười nửa lười biếng vươn bàn tay ngọc thon thon ra.

Là tác giả ngọc nữ mới nổi trên văn đàn —— Phương Chỉ Hiểu. Trong đám người không biết ai đó đã gọi tên cô ta. Phương Chỉ Hiểu cười mỉm, mười phần nắm chắc thắng lợi trong tay.

Ánh đèn flash trong nháy mắt liền điên cuồng chớp sáng, dường như muốn tạo ra một ảo ảnh phồn hoa dưới bầu trời đêm. Theo ánh đèn nhấp nhoáng, đủ loại câu hỏi cũng theo đó mà vang lên. “Xin hỏi cô Phương, cô quen anh Diệp thế nào?”

“Vì sao mọi người không hỏi sách mới của tôi khi nào thì công bố vậy.” Phương Chỉ Hiểu sóng mắt lưu chuyển, hỏi một đằng nói một nẻo.

Có mấy người trực tiếp quay đầu hỏi Diệp Tu: “Xin hỏi anh Diệp đã đọc sách của cô Phương chưa? Anh thích sách của cô ấy trước, hay là thích con người cô ấy trước.”

Diệp Tu không đáp.

Thấy anh không hứng thú trả lời, có mấy người paparazzi nhất thời xoay sang nói vấn đề trọng tâm hiện nay: “Chúng tôi cảm thấy lúc anh Diệp đứng cùng cô Phương nhìn rất giống một đôi kim đồng ngọc nữ.”

Diệp Tu đang đi lên bậc thềm qua quýt chỉ vào Giản Ái đang lo giành chỗ nói: “Cô thấy sao!”

Bị người ta chen đến tóc tai rối xù, Giản Ái giơ máy ảnh ngây người. Vừa nãy là hỏi cô sao?

Diệp Tu liếc cô một cái, “Còn nữa ngoài từ kim đồng ngọc nữ, người làm paparazzi như cô có thể tìm được từ nào khác để hình dung không. Hơn nữa nếu tôi nói tôi và cô Phương đây không có quan hệ gì, cô có tin không?”

Đây không phải là giấu đầu lòi đuôi sao? Cho nên lời này chọc cho đám người bên cạnh ồn ào cười to.

Giản Ái thật rõ ràng là nghẹn họng, “Uhm” nhưng không đợi cô trả lời hoàn chỉnh, “—— Xin về đi!” Diệp Tu sau khi nho nhã lễ độ nói xong liền xoay người bước đi.

Lập tức rất đông paparazzi đứng ngoài cửa đã bị nhân viên bảo vệ khách khí mời đi. Giản Ái không biết cô đã đi khỏi đó như thế nào, trong đầu cô lúc này hoàn toàn trống rỗng. Cô cố sức an ủi bản thân: không phải là bị Diệp Tu giễu cợt trước công chúng sao? Có gì đặc biệt hơn người chứ.

Nhưng cả người cô lại run lên, Từ Hành Phong đỡ lấy cô nói: “Giản Ái, cô phải kiên cường. Chỉ là đàn ông thôi mà, trên đường còn khối.”

Nói vậy là soa?



Giản Ái phẫn nộ bỏ tay anh ta ra: “Cái gì mà chỉ là đàn ông thôi? Cậu nghĩ anh ta với tôi có quan hệ gì chứ.”

“Giản Ái” Từ Hành Phong có chút mệt mỏi nói, “Đợt trước không phải cô đi thành phố Viễn Thanh sao —— tổng biên tập thấy cô vẫn chưa gửi ảnh về, lại chẳng có chút tin tức gì nên mới cử tôi qua đó.” Chân tướng thực sự thì anh ta vẫn chưa thấy, nhưng mà một người đàn ông vì một người phụ nữ chẳng những đang đi lại quay về nửa chừng, lại còn không để ý đến lời người khác khuyên can tự mình lên núi tìm cách cứu viện, có thể vì cô mà làm như vậy, anh ta không tin quan hệ giữa Diệp Tu với Giản Ái là trong sạch.

Giản Ái nhìn Từ Hành Phong mà mấp máy miệng: “Nhưng mà cô yên tâm, việc này tôi sẽ không nói với tổng biên tập đâu.”

Cô mở to hai mắt, cứ sững sờ nhìn Từ Hành Phong. “Vốn lần này phỏng vấn, tôi chỉ muốn gọi Trương Nạp Bình theo, nhưng tổng biên tập nói lần trước tôi với cô thành phố Viễn Thanh đều không chụp được tin tức nào có giá trị của Diệp Tu, cho nên cô càng không thể không đi.”

“Cậu đã thấy được những gì?” Giản Ái suýt chút là nghẹn một hơi: “Chúng ta làm paparazzi am hiểu nhất là tung tin đồn, đem những gì mắt mình nhìn thấy ra công bố như là sự thật, thực ra lần đó tôi chỉ là không cẩn thận nên bị ngã xuống hố, anh ta nhớ tình bạn học cũ nên mới cứu tôi. Tôi chịu ơn của anh ta cho nên mới không tung tin ra, nhưng lần này thì khác, anh ta cũng đã công khai, dựa vào cái gì mà tôi không thể theo tin của anh ta.”

Nhìn nét mặt ngang bướng của cô, Từ Hành Phong chậm rãi thở dài. Không thừa nhận thì không thừa nhận! Dù sao phụ nữ đều thích nghĩ một đường nói một nẻo.

Lúc này Diệp Tu đứng ở trong phòng yến tiệc nhìn theo bóng dáng mơ hồ càng lúc càng nhỏ của Giản Ái ở dưới lầu. Cô thật xấu xí, những vết bầm tím trên mặt đều đã tan hết, nhưng trên gương mặt không son phấn ấy vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy được thương tích trước kia, thời gian này chắc cô không ngủ ngon, hốc mắt cũng trũng sâu xuống, vừa nãy lúc anh hỏi cô, cô hình như là hoảng sợ, nhưng cái dáng vẻ xấu xí đó nhìn cũng thật tiều tụy.

Tiều tụy? Diệp Tu gần như cười lạnh: chỉ như vậy thôi mà muốn anh buông tha cô sao? Dựa vào cái gì muốn anh buông tha cô?

Lúc này Phương Chỉ Hiểu ở phía sau anh cất bước qua, dường như là đang nhìn con mồi của mình. Cô ta tao nhã hất lọn tóc đen đang lướt xuống gò má, dáng vẻ vô cùng quyến rũ. “Anh Diệp, không đi khiêu vũ sao?”

“Nữ sĩ xinh đẹp xin cho phép tôi mời cô nhảy một điệu.” Diệp Tu nhanh nhẹn xoay người, cũng hôn lên mu bàn tay cô ta, Phương Chỉ Hiểu dường như cảm giác được tim mình như đang nhảy vọt lên, ánh mắt không khỏi sáng đến kinh người, cô ta nhẹ nhàng mà vươn bàn tay ngọc mềm yếu, không biết nhảy xong một điệu Diệp Tu có thể gục dưới chân váy của cô ta hay không.

Có thể gục dưới chân váy của cô ta hay không còn chưa biết, nhưng hình ảnh hai người nhẹ nhàng xoay tròn linh hoạt khiêu vũ, bị người ta chụp được rất rõ ràng, sau đó là xuất hiện trên tiêu đề các tờ báo tài chính và kinh tế.

“Một cô Hân Nhiên còn chưa xong, lại xuất hiện thêm người thứ hai.” Nhìn tờ báo mà Tiếu Viện tức giận đến run rẩy cả người.

“Tổng giám Tiếu.” Trợ lý đứng bên cạnh cô ta có chút chần chờ, “Từ sau khi đến đây, cái cô Hân đó ngày nào cũng ở phòng tài vụ tăng ca.”

Tiếu Viện mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn Hân Nhiên ở bên ngoài cửa sổ. “Làm cho ai xem chứ. Đúng rồi, tìm lỗi sai trong báo cáo cô ta mấy ngày nay, bắt cô ta làm lại, cô ta không phải là thích tăng ca sao? Tôi sẽ cho cô ta được thỏa mãn.”

Nhưng trợ lý của ta còn muốn mở miệng. Tiếu Viện đã vung tay lên: “Nghe nói cái cô Phương Chỉ Hiểu kia xuất thân thư hương thế gia, điều tra chuyện của cô ta quan trọng hơn đối phó với Hân Nhiên, hơn nữa Hân Nhiên kia đang ở ngay trước mắt chúng ta, cô ta còn có thể có ngày trở mình sao.”

“Vâng!” Trợ lý gật đầu: “Hi vọng tổng giám đốc Diệp đối với cái cô Phương Chỉ Hiểu kia chỉ là nhất thời thấy mới mẻ thôi.”

Thật sự chính là nhất thời thấy mới mẻ, nhưng đúng là vẫn có khả năng. Một tháng sau.

“Số đặc biệt, số đặc biệt đây!” Một nhân viên phòng PR của Nhạc Nhã Hiên vọt vào: “Đêm qua, tổng giám đốc Diệp cùng cô Lạc đang quay phim ở Mĩ cùng nhau ăn tối.”

“Ối, tổng giám đốc Diệp trước đó đã đá tác gia tài nữ, đổi sang công chúa đàn dương cầm mới vài ngày lại đổi người khác rồi?” Cô nhân viên văn phòng đang kẻ lông mày hoảng sợ thốt lên.

“Vô cùng chính xác đó, tổng giám đốc Diệp ném một phát hai mươi vạn tệ bao cả một nhà hàng sang trọng chỉ để có thể ở riêng với cô Lạc đấy.”

“Không thể nào đâu, cô Lạc đó không phải là đang sống với một ngôi sao âm nhạc sao?”

“Haizz! Sự thật lại lần nữa chứng minh có tài không bằng có tiền!”

“Đúng là có chút đáng tiếc, tổng giám đốc Diệp lại không ăn cỏ gần hang.”

Nghe đến đó, toàn bộ đám mỹ nữ phòng PR lại không tự chủ được mà thở dài.

Trong công ty thời trang và trang sức Phi Điểu.

Lại lần nữa nhìn thấy hình ảnh Diệp Tu cùng Lạc Thi Thi được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân xứ Hongkong thâm tình nhìn nhau, Tiếu Viện túm chặt lấy tờ báo, nhìn chẳng khác nào ngọn núi lửa có thể phun trào bất cứ lúc nào! “Anh ta rốt cuộc là có ý gì?”

Anh muốn gì ai nhìn mà chẳng biết. Chỉ vất vả nhất là paparazzi nào đó. Bởi vì tai tiếng của Diệp Tu mãi không chịu nguội, từ Phương Chỉ Hiểu trong giới văn hóa, đến công chúa giới ballet, lại tung hoành đến một đám nữ mình tinh xinh đẹp và tài nghệ, bây giờ anh vừa trở về làm thiếu gia đàng hoàng, thì lại xảy ra scandal với ngôi sao. Hiện thời chỉ cần anh ở chỗ nào đám paparazzi sẽ theo anh tới đó, anh đến khách sạn, bọn họ liền theo tới ngoài cửa lớn khách sạn; anh về biệt thự, bọn họ cũng theo tới biệt thự. Cho dù là anh xã giao với người ta, chỉ cần có phụ nữ đồng hành, đám paparazzi sẽ nghĩ cách chụp cho được ảnh anh ở riêng với phụ nữ để đăng lên làm tiêu đề của các báo, tạp chí càng thêm nóng.

Đối với sự theo dõi của bọn họ, Diệp Tu rất bình thản, rất bình tĩnh, vô cùng bình tĩnh, mặc cho đám paparazzi quang minh chính đại hoặc là —— lén lút chụp ảnh. Hôm nay cũng vậy, anh mặc cho một nhóm paparazzi ngăn ở trước xe, trong đó cũng có mặt Giản Ái. Anh chỉ gõ gõ lưng ghế dựa, nói cho tài xế: “Lái xe.”

Nhóm paparazzi thấy xe khởi động cũng hơi hoảng sợ, có mấy người suýt chút bởi vậy mà bị xe Diệp Tu tông bị thương.