Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vợ Tôi Là Paparazzi

Chương 31

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hơi thở nặng nề dưới cơn tức vĩ đại phun trào khiến Giản Ái không hề chuẩn bị tâm lý sợ hãi dựa vào đầu giường, lưng không biết vì sao đột nhiên xuất hiện một luồng khí lạnh. Diệp Tu vén chăn lên, ngồi vào ghế đối diện giường, mười ngón đan vào nhau, mặt không chút thay đổi nhìn về phía Giản Ái: “Nói thật đi! Đồ ngu ngốc, không biết hối cải.”

Giản Ái lòng dạ rối bời dời mắt đi, nhưng nghe thấy câu nói đó lại trừng ngược lại anh. “Là Hân Nhiên tìm tổng biên tập của bọn tôi báo tin, tôi chỉ là làm tròn nhiệm vụ thôi.”

“Nhiệm vụ sao? Ngoài chuyện này cô hoàn toàn không nghĩ đến gì khác?!” Diệp Tu đưa tay che mặt nói nhỏ, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác bi thương. “Là thế sao. Là cô không cố tình sao.”

Nhìn Diệp Tu như vậy, Giản Ái đương nhiên hoảng sợ, cô dường như có cảm giác sợ hãi như rơi vào vực sâu không thấy đáy.

Diệp Tu lại cười lạnh một tiếng: “Vì sao không tự đến hỏi tôi? Tôi sẽ thấp kém đến mức phải yêu đương lén lút sao?” Đồng tử trong mắt anh không hề di chuyển, ánh nhìn lạnh lùng như băng.

“Là tổng biên tập Đinh tự nhận điện thoại? Tôi chỉ là nhân viên của ông ấy.”

“Nhân viên?” Diệp Tu khẽ hỏi, ngữ khí lại lạnh đến tận xương cốt.

“Đúng vậy! Tôi không giống như anh sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng, tôi chỉ là một người bình thường, ngày nào cũng phải bôn ba vì một ngày ba bữa.” Cánh tay bị thương bị anh nắm lấy, làm người ta đau đến hoa cả mắt, cánh tay vốn đã không thể dùng sức lúc này lại càng không thể động đậy.

“Im miệng.” Sắc mặt Diệp Tu cực kỳ tái nhợt, giọng anh cũng trở nên thong thả trầm tĩnh, “Đêm đó đối với cô mà nói không có chút ý nghĩa nào sao?”

Giản Ái ngẩng mặt nhìn người đàn ông trước mắt mà lại thấy sợ hãi chẳng khác nào nỗi sợ hãi trong cái đêm đó, thì ra, đã nhiều năm như vậy mà vẫn chỉ cảm giác thế này, thì ra, đối với đêm đó cô không hề trốn tránh, cô chỉ là đang sợ hãi.

“Tôi còn nhớ đêm đó cô mặc một bộ váy liền áo.” Diệp Tu thử thăm dò.

“Váy liền áo sao?” Giản Ái cảm thấy giọng mình cũng hơi run run. Ký ức mãnh liệt dần dần thấm vào trong lòng, nhưng chỉ có những hình ảnh mơ hồ, có phải váy liền áo hay không, cô không nhớ gì cả, không nhớ gì cả?!

Hóa ra những chuyện đó, chỉ có một mình anh còn nhớ. Diệp Tu xoay người, vừa đi, một tiếng động vang trời nổ ra bên tai, cái TV tinh thể lỏng ở phía đối diện bị anh ném mạnh bình hoa vào vỡ tan, mảnh thủy tinh bắn tung tóe khắp nơi.

“Vì sao chỉ có một mình tôi còn nhớ,” anh gằn từng tiếng qua kẽ răng, hung tàn như cơn lốc xoáy: “Đã vậy, rốt cuộc cô còn muốn lần theo tôi bao nhiêu lần nữa? Rốt cuộc còn muốn viết bao nhiêu thứ bịa đặt tai tiếng về tôi nữa?”

Anh không thể nào che dấu được nỗi tuyệt vọng, cũng không thể nào dừng được nỗi đau đớn đang giày xéo anh.

“Cầm lấy!” Diệp Tu mạnh mẽ cầm con dao trên bàn nhét vào trong tay Giản Ái, “Không cần cô tốn sức, cứ nhẹ nhàng mà đâm vào đi, cô sẽ lập tức có thể moi tim tôi ra đấy!”

Bị anh cầm tay kề sát vào trong ngực, mỗi một chỗ da thịt trong lòng bàn tay đều như bị lửa bao vây, đầu ngón tay Giản Ái run rẩy, ánh mắt chầm chậm trợn to biến thành vẻ kinh hãi, “Tôi…”

“Không muốn hay là muốn tôi tự tay lấy ra cho cô.” Anh siết chặt tay, dường như muốn cắt đứt cô. Sự uy quyền ra lệnh của Diệp Tu làm lòng Giản Ái nhất thời run rẩy.

Nụ cười lạnh lùng xuất hiện nơi khóe miệng của anh: “Không nghe tôi nói gì sao?” Lực trong tay lại mạnh thêm chút nữa.

Giản Ái thật sự đau đến không chịu nổi, tiếng rên cũng từ trong kẽ răng mà vọng ra.

Diệp Tu buông tay ra, “cạch” một tiếng, lưỡi dao sắc bén rơi xuống dưới chân anh, phản chiếu vầng dương rực rỡ bên ngoài.

Giản Ái vô lực ngã lên giường, cả người ớn lạnh mồ hôi lạnh như băng dính chặt vào người, dần dần cô cảm thấy nỗi uất ức trong lòng đang bùng lên như ngọn lửa không cách nào đè nén được. “Diệp Tu, tôi không nhớ đêm đó tôi có mặc váy liền áo hay không. Nhưng tôi nhớ Âu Thượng và Hân Nhiên.”

Gương mặt Diệp Tu vẫn không chút thay đổi.

“Đêm đó tôi rất vui.” Giản Ái đột nhiên có chút kích động, tóm lấy áo Diệp Tu, “Bởi vì Âu Thượng là mối tình đầu của tôi, còn Hân Nhiên là người bạn tốt nhất của tôi.”

“Bọn họ đều là những người nhỏ bé không đáng kể,” nét mặt Diệp Tu nhìn không ra là vui hay giận, chậm rãi cúi đầu chăm chú nhìn cô, “Tôi dựa vào cái gì phải nhớ bọn họ.”

Giản Ái thê lương mỉm cười. “Khác với anh, tôi cũng là một người nhỏ bé không đáng kể nhưng lại được anh nhớ kỹ. Nhưng với loại người bình thường như tôi mà nói, cùng người bạn tốt nhất đi gặp người mình thích là chuyện vui vẻ nhất.” Đôi mắt cô lấp lánh nhìn phía anh, bình tĩnh nói, “Đương nhiên nếu anh không rõ điều đó cũng là điều dễ hiểu.”

“Nhưng mà,” Giản Ái tiếp tục buồn bã mỉm cười: “Có người nói vui quá hóa buồn, chuyện tối hôm đó đã làm tôi luôn tin câu này. Nhưng mà đêm đó diễn ra quá đột ngột, ngay cả thời gian khổ sở tôi cũng không có, anh rốt cuộc muốn tôi nhớ cái gì cơ chứ? Là người đàn ông tôi thích bỏ thuốc tôi? Là người bạn tốt nhất của tôi khi đó lừa gạt tôi? Là tôi ở con ngõ phía sau cùng với anh màn trời chiếu đất quấn lấy nhau, sau đó lại còn không biết xấu hổ tiếp tục theo anh đến khách sạn? Cho nên vì sao tôi phải nhớ nó?”

Cô rốt cuộc cũng phơi bày suy nghĩ của mình, không một chút giấu diếm! Là ai khổ sở hơn ai?



Diệp Tu vẫn luôn lẳng lặng nhìn cô nói, nhưng ánh mắt thì dần dần u ám âm trầm. Giản Ái tay vịn thành giường, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi. Khắp căn phòng chỉ còn lại sự trống vắng khiến người ta hít thở không thông.

Rốt cuộc Diệp Tu quay đầu, hơi hơi cong tay lau đi nước mắt trên mặt cô sau đó phất tay áo, không cần nói nữa rốt cuộc cũng không cần cô giải thích nữa ——

Hân Nhiên từ thành phố Viễn Thanh vừa trở về khách sạn, phòng thư ký tổng giám đốc đã cho người tìm cô: “Tổng giám đốc Diệp mời cô quá đó một chuyến.”

Cô hơi nao núng. Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện? Nhưng mà cũng tốt, liều mạng dồn toàn lực gặp một lần, có khi còn có thể có cơ hội vớ được ba ngàn phồn hoa.

Người tới cẩn thận dặn dò: “Nghe phòng thư ký nói tổng giám đốc Diệp tâm trạng không tốt. Cô cẩn thận chút.”

“Vâng.” Cô ta cúi người cám ơn người tới đã thông báo.

Khách sạn cách ký túc xá không gần, ngồi xe bus của công ty cũng mất tâm 20 phút, sau đó băng qua một hoa viên, mới có thể bước vào đại sảnh Nhạc Nhã Hiên, ở quầy lễ tân xác nhận đã hẹn trước, vì thế gọi điện thoại báo cho thư ký cấp trên: “Quản lý mà Tổng giám đốc Diệp muốn gặp đã đến.”

Cô lễ tân mặc đồng phục cười mỉm gác máy, “Cô Hân, cô có thể lên tầng 18.”

Dẫn cô ta đến phòng khách trên tầng 18, thư ký dừng lại nói: “Phiền cô ngồi chờ một lát, lát nữa tổng giám đốc Diệp sẽ tới đây.”

Tuy rằng đã chuẩn bị tư tưởng sẵn sàng, nhưng nghe thấy tiếng cửa nặng nè khép lại phía đằng sau, Hân Nhiên vẫn không tự chủ được mà vuốt vuốt ngực.

Nghe thấy trong phòng có người đi ra, cô ta vừa ngồi trên sô pha lập tức đứng bật dậy, cũng cụp mí mắt. “Tổng giám đốc Diệp!”

“Ngồi đi!”

Một lần nữa ngồi xuống sô pha, Hân Nhiên vừa ngẩng đầu liền phát hiện ánh mắt Diệp Tu nhìn cô ta mong manh giống như nhìn không khí. Hân Nhiên một lần nữa cúi đầu, dường như đã biết sắp đến sẽ gặp phải chuyện gì.

Diệp Tu ngồi dựa vào ghế sô pha đối diện cô ta, mười ngón tay giao nhau, nhưng đầu tóc hơi chút lộn xộn, áo sơ mi bên trong âu phục cũng cởi bỏ hai nút, khác xa bộ dạng ở trước mặt người khác.

Diệp Tu dùng ngón tay gõ lên bàn trà trước mặt một chút, rồi đứng lên, làm một chuyện nằm ngoài dự đoán của Hân Nhiên, thì ra anh mở tủ âm tường lấy hai ly rượu nâng ly từ từ rót rượu vào sau đó đưa một ly cho cô ta, “Có thể được một cô gái xinh đẹp thầm mến cũng là một niềm vinh hạnh, cho nên đáng uống một ly.”

Hân Nhiên cứng đờ như con rối gỗ nhận ly rượu sau đó cùng anh chạm cốc, sau một tiếng thủy tinh chạm vào nhau lanh lảnh, cô ta ngẩng cổ uống một hơi cạn sạch. “Uống xong rồi!” Cô ta lau đi một chút rượu đọng bên miệng: “Kế tiếp tổng giám đốc Diệp muốn tôi mất hết danh dự, hay là đuổi tôi khỏi thành phố này.”

“Suỵt!” Diệp Tu dịu dàng đặt ngón trỏ ở bên miệng: “Đối với cô gái vừa xinh đẹp lại thông minh như cô, tôi sẽ vô tình đến như vậy sao?”

Hân Nhiên quả thực khó có thể tin, đôi mắt nước kia trong nháy mắt trở nên quyến rũ dị thường, “Ý của tổng giám đốc Diệp là…”

Đáy mắt Diệp Tu không tiếp tục che dấu vẻ mỉa mai hơn nữa, anh xoay người từ kẹp tài liệu bên cạnh rút ra một tập văn kiện ném đến trước mặt cô ta. “Trước tiên cứ xem xong cái này rồi hẳn nói.”

“Vâng!” Hân Nhiên cẩn thận che dấu vẻ đắc ý của mình khom người lấy tài liệu trên bàn, nhưng theo động tác cúi người, khe ngực của cô ta cũng như ẩn như hiện, sau khi lấy tài liệu, đôi chân xinh đẹp tuyệt trần của cô ta cũng tao nhã từ bên trái chếch đổi sang bên phải. Nhưng vừa mở một trang giấy ra, trán cô ta đã rịn mồ hôi.

“Tổng giám đốc Diệp.” Hân Nhiên sợ hãi đến suýt chút răng va vào nhau lập cập, sau khi đọc xong tập tài liệu lại càng sợ hãi nhìn Diệp Tu.

Diệp Tu ngắt lời cô ta: “Cô là người thông minh, nên chắc là biết, từ lúc cô vào tập đoàn Nhạc Nhã Hiên, tôi cũng chỉ có thể xem cô là cấp dưới, mà nhận định cô có phải mà một cấp dưới có đạt tiêu chuẩn hay không, tôi đương nhiên muốn xem lúc cô đối mặt với cám dỗ, thật đáng tiếc, cô đã làm tôi thất vọng. Tuy rằng bên trong có phần vì sự dung túng của tôi.”

Hân Nhiên lúc ấy cứng đờ, thật lâu sau mới gian nan mở miệng nói: “Tôi ——”

Diệp Tu một lần nữa rót đầy ly rượu trước mặt cô ta sau đó không chút để ý khoát tay lên một bên tay vịn: “Chỉ dựa vào việc cô cùng quản lí Chu lén bán thấp giá phòng tư thu chiết khấu đã đủ để cô ngồi tù vài năm rồi!” Giọng anh vừa tiếc hận lại khó nén thâm ý.

Cô ta biết Diệp Tu có thể giáp mặt nói chuyện này cho cô biết, như vậy chứng tỏ anh sẽ không để cô ta ngồi tù, nhưng cô ta vẫn cảm thấy trái tim mình bất an đập không ngừng. Cô ta cắn môi dưới hỏi: “Tổng giám đốc Diệp muốn tôi làm gì?”

Diệp Tu dịu dàng mỉm cười, ánh mắt càng dịu dàng hơn. Nhưng nụ cười này lại khiến lông tơ trên người Hân Nhiên đều dựng đứng lên, suýt chút là có cảm giác tuyệt vọng.

“Đúng là người thông minh.” Anh tán dương gật gật đầu: “Cô Hân, nếu cô phạm sai lầm ở Nhạc Nhã Hiên, tôi tất nhiên không thể để cô tiếp tục ở lại Nhạc Nhã Hiên, cho nên tôi sẽ chỉ cho cô một con đường tươi sáng khác.” Sau đó từ miệng anh nhẹ nhàng thốt ra một cái tên công ty.



Tên công ty này khiến Hân Nhiên không nhịn được mà rét run, “Không được, nếu tôi qua công ty Phi Điểu, đàn chị Tiếu Viện sẽ không tha cho tôi!”

“Cô không qua đó, chị ta cũng sẽ không bỏ qua cho cô, sếp cô, quản lí Chu đã bị chị ta mua chuộc. Chẳng lẽ cô không biết? Đến lúc đó không phải cô chết thì chính là quản lí Chu chết.” Diệp Tu nhắm hai mắt lại dưỡng hơi nói. “Hay là cô nói cho tôi biết, ngoài giúp cô thoát thân, cô còn muốn gì nữa?”

Muốn làm bà Diệp. Nhưng Hân Nhiên vẫn ức chế không nói đến đề tài ngu ngốc này. Nên đổi thành nói: “Nếu tôi muốn một nụ hôn của anh thì sao!”

“Là vì tôi đã từng ở KTV đỡ cô đứng dậy sao?” Lời nói của Diệp Tu giống như một con dao thép đâm toạc máu thịt cô ta. “Vậy thì là tự cô tưởng tượng rồi, ngày đó cô hắt rượu dư trong ly lên người tôi, hơn nữa ánh mắt cũng mơ hồ, khi đó là kẻ ngốc cũng nhìn ra cô đã ở trong đó hút thuốc phiện. Tôi đương nhiên sẽ không so đo với người hút thút phiện, nhưng sau đó cô lại trước mặt bọn tôi cởϊ qυầи áo, tôi sợ nhìn sẽ nhớp mắt, mới trực tiếp gọi người tới kéo cô đi. Nếu cô muốn hiểu hành động của tôi là tốt bụng thì tôi cũng không thể nói gì hơn.”

“Đương nhiên sau khi dược tính khiến cô xảy ra chuyện không thoải mái.” Diệp Tu phun ra một câu cuối cùng, một câu đơn giản như phủi bụi vậy.

Với sự ấm áp, hiền lành, ân cần mà đối xử với mọi người của anh trước kia, không biết bao nhiêu người coi anh như một khối thịt màu mỡ, cho rằng anh chỉ là một cậu thiếu niên bình thường, Hân Nhiên mới vào KTV thấy anh hòa ái, giả vờ thiện lương, mới dũng cảm thử thứ không nên thử, tự tay biến mình thành một ván bài mà vứt ra ngoài.

Nhưng kết quả thì sao? Kết quả là một cô gái hút thuốc phiện, cũng không được quý công tử trong truyền thuyết hảo tâm cứu giúp, ngược lại còn mất không đêm đầu tiên.

Hân Nhiên tự ra tay rót một ly rượu nốc thẳng xuống, chẳng những không hề say mà ngược lại còn nghe thấy răng mình nghiến kèng kẹt: “Anh có biết sau khi tôi bị thuộc hạ của anh kéo đi đã xảy ra chuyện gì không?”

“Tôi gọi người ném cô vào một căn phòng cho cô thỏa sức nổi điên, nhưng thật không ngờ thuộ hạ của tôi lại lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn,” Diệp Tu ngữ khí bình thản từ tốn, “Sau đó cô vào được khách sạn, tôi không những cho cô làm chủ quản, còn tạo cơ hội để cô có thể tư thu hoa hồng. Mặt khác, đối với việc xử lý người kia, cô còn biết rõ kết cục của anh ta hơn tôi.”

Đúng vậy, cái gã vào đêm năm đó đυ.c nước béo cò đúng là quản lí Chu hiện thời của Nhạc Nhã Hiên, trong vụ hoa hồng đó bị Hân Nhiên kéo xuống nước, tự hủy hoại tiền đồ cả đời mình.

“Nhưng mà cả đời tôi cũng đã bị hủy trong cái đêm năm đó.” Hân Nhiên đứng dậy, chẳng khác nào kẻ điên không ngừng đi qua đi lại.

Diệp Tu chầm chậm ngẩng đầu lên, “Người hủy diệt cô chính là bản thân cô. Nếu cô không mơ mộng hão huyền thì cô đã không xảy ra chuyện như vậy.” Vẻ mặt nghiêm túc của anh nhìn thật mê người —— cũng thật ngấm. “Giản Ái là bạn tốt của cô năm năm trước. Năm năm trước cô lại cùng với Âu Thượng giăng bẫy cô ấy, đương nhiên Tiếu Viện không biết. Bởi vì đêm đó tôi đối với cô cũng có trách nhiệm gián tiếp, cho nên cô cũng muốn dùng thủ đoạn tương tự mà hủy hoại Giản Ái, cũng muốn để tôi sau khi nhìn thấy sẽ có thể nếm được mùi vị đau lòng đến chết. Nhưng mà người tính không bằng trời tính, Tiếu Viện bất tri bất giác cuối cùng lại thành ngư ông đắc lợi. Sự vinh quanh vủa chị ta hôm nay, sự phú quý của chị ta hôm nay, thực ra đều là nhờ cô ban tặng. Cho nên cuối cùng có thể chấm dứt ở trong tay cô cũng là số mệnh của cô.”

“Nếu lão tổng giám đốc Diệp biết anh vì toan tính cá nhân mà phóng túng nhân viên xâm hại lợi ích công ty, ông ấy sẽ xử lý thế nào.” Hân Nhiên bắt buộc mình phải nói ra đối sách.

Diệp Tu ngồi ở trên sô pha duỗi người, dáng vẻ rất chi là nhàn nhã: “Không chỉ cô, những người khác tôi cũng đã từng dung túng, cho nên mới nói tham lam là nhược điểm cuối cùng của con người. Nhưng bọn họ đều ở trong lòng bàn tay tôi, đến lúc đó bọn họ cũng sẽ giống như cô bị tôi sử dụng triệt để. Đương nhiên thù lao tôi cho rất cao. Ngược lại nếu không chịu nghe lời thì hậu quả cô sẽ không thể nào tưởng tượng được, đến lúc đó cô sẽ thấy ngay cả chết cũng là một sự may mắn.”

Hân Nhiên lập tức đứng dậy khỏi ghế, quả thực không thể tin, “Anh không phải là con người. Anh không có nhân tính.”

“Nhân tính?” Diệp Tu chậm rãi cười lạnh, “Nếu tôi có nhân tính thì đã bị người ta ăn từ lâu rồi.”

“Là anh động vào tôi trước.”

Diệp Tu nhàn nhã xoay cái ly trong tay, bên môi mỉm cười. “Vậy Giản Ái cũng động đến cô trước sao? Cô lợi dụng bản tính trọng tình cảm của cô ấy mà đầu tiên là cắt đứt liên lạc với cô ấy, sau đó lại vào Nhạc Nhã Hiên, lại còn ba lần bảy lượt thông báo tin độc nhất vô nhị, làm cô ấy cứ nghĩ là cô vẫn luôn si tình với tôi. Lúc cô ấy rơi vào tình thế nguy hiểm vẫn cảm động trước sự chấp nhất của cô, mà không đào sâu vào nội tình của cô. Đương nhiên cô làm như vậy chính là vì muốn để lại một đường lui cho mình, lại không cho chúng tôi cơ hội gặp nhau, bởi vì cô biết tôi thích cô ấy, nếu sau khi cô xảy ra chuyện, nếu cô ấy mê muội trong giả dối đau khổ cầu xin tôi, tôi thật sự có thể sẽ bỏ qua cho cô.”

Khắp cả người Hân Nhiên đều run lên, người này rốt cuộc đã biết rõ bao nhiêu chuyện? Mà làm sao lại biết? Cô ta không tự giác nắm chặt tay, cả hồi lâu vẫn không có phản ứng.

Diệp Tu khoanh tay mà đứng, “Tôi cho cô hai lựa chọn, một, vào công ty thời trang và trang sức Phi Điểu phá Tiếu Viện, sau đó tôi sẽ lại cho cô một khoảng thù lao lớn. Hai, vào trong tù mà chôn cất những nỗ lực quá khứ cùng tương lai đã đánh mất của cô.” Đáy mắt anh nhàn nhạt ý cười, lặng lẽ áp bức thần kinh của cô ta.

Hân Nhiên thoáng chốc tái mặt, tay cô ta cũng run lên, sau đó tóm lấy cái ly trên mặt bàn như túm lấy ngọn cỏ cứu mạng: “Anh không phải nói là anh dung túng tôi tư thu hoa hồng sao. Vì sao còn muốn tống tôi vào tù.”

Trên mặt Diệp Tu vẽ ra một tia khinh thường, “Tôi là dung túng hơn nữa còn tạo cơ hội, nhưng không có bắt buộc cô đi tư thu hoa hồng! Ai bảo cô cứ muốn dâng nhược điểm lên tận cửa cơ chứ!” Sau khi nói xong, anh nhìn nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Tôi cho cô mười giây suy nghĩ!” Sau khi nói xong anh bắt đầu đếm, 9, 8, 7,

Hân Nhiên bỗng như đứng lên, đi qua đi lại như con thú bị bao vậy.

6, 5, cô ta bịt tai lại.

Đừng đếm nữa

4,3, cô ta đầu bắt đầu xoay tròn.

Diệp Tu đi tới bàn cầm lấy điện thoại, chuẩn bị bắt đầu bấm số.

“Không được!” Hân Nhiên ra sức xông đến, “Tôi đồng ý, đừng gọi người tới bắt tôi vào tù, tôi muốn tiền.” Sau khi nói xong cô ta che mặt vô lực ngã vào sô pha.
« Chương TrướcChương Tiếp »