Chương 27

Ra khỏi bệnh viện, Giản Ái đứng ở bên ngoài, ngẩng mặt lên nhìn bầu trời xanh đen như mực, bên một góc trời đã điểm xuyết một vài vì sao nhỏ chớp sáng lung linh. Lại một đêm đen nữa lại tới, chỉ có đời người là giống như đêm dài đằng đẵng chẳng biết đến bao giờ là kết thúc. Đang lúc cô ngẩn ngơ có một chiếc xe lẳng lặng dừng lại ngay trước mặt.

Tài xế bước xuống cất giọng rất khách khí, “Tôi là người do anh Diệp phái tới, yêu cầu phải đưa cô Giản về nhà an toàn.”

Giản Ái trong mắt chậm rãi hiện lên một tia mờ mịt rối loạn, hơi thở nhẹ nhàng cũng trở nên rối loạn y như vậy. “Không cần.”

Anh tài xế chỉ cười nói: “Cô Giản, tổng giám đốc Diệp không có ý gì khác.” Anh ta mở cửa xe: “Chỉ là để một cô gái về nhà một mình, cho dù là ai cũng sẽ không yên tâm.”

Giản Ái qua quýt gật đầu rồi lên xe. Anh tài xế lái xe rất êm, mà bên trong xe điều hòa lại thật mát mẻ, Giản Ái lấy máy ảnh ra cúi đầu xem ảnh chụp bên trong, trong lòng cũng có hơi hơi lạnh.

Xe đến nơi, tiếng chuông điện thoại trên ghế tài xế đột ngột vang lên làm cô giật cả mình. Còn anh tài xế thì sau khi nghe được một lát liền chuyển di động cho cô nói: “Làm phiền cô nói với anh Diệp là cô đã bình an về đến nơi.”

Giản Ái nhận điện thoại, nỗ lực mỉm cười. “Cám ơn anh đã cử người đưa tôi về.”

“Vậy là tốt rồi.” “Cạch” một tiếng, anh liền cúp máy, Giản Ái tựa như mất đi ý thức ngồi im không nhúc nhích, cả một lúc lâu cũng không nhớ đến trả điện thoại lại cho người ta. Anh tài xế vươn tay, cầm lại di động sau đó nói một tiếng ngủ ngon.

Giản Ái sau khi trở về thì bắt đầu sốt cao, cũng hợp tình hợp lý xin nghỉ phép. Lúc Từ Hành Phong, đồng nghiệp của cô, đến thăm bệnh liền cảm thấy có gì đó là lạ, nhưng rốt cuộc lạ ở chỗ nào thì anh ta lại không nói được. Đúng vậy, trước đây Giản Ái cũng từng bị bệnh, nhưng chỉ cần nghỉ ngơi một buổi tối là cô đã lập tức có thể dư thừa tinh lực, chứ không phải như bây giờ xin nghỉ cả một tuần rồi mà vẫn mệt mỏi hốc hác.

Cô nghỉ ngơi dài đến mười ngày sau mới đến văn phòng tạp chí đi làm, sau khi đi làm cũng cũng không làm phóng viên nữa, mà chuyển sang làm biên tập, bởi vì Trương Nạp Bình hăng hái dâng trào ở trong thời gian Giản Ái xin nghỉ bệnh làm thế vài ngày, sau đó phát hiện làm phóng viên cũng không phải việc khó, cho nên Giản Ái không nói, cô ta liền mừng rỡ thế chỗ Giản Ái.

Cứ như thế một tháng sau, Trương Nạp Bình vẫn hào hứng theo Từ Hành Phong đi khắp nơi theo dõi, chụp ảnh, thỉnh thoảng cũng quang minh chính đại phỏng vấn, dường như cô ta chẳng biết mệt mỏi, có khi gặp Giản Ái tăng ca viết bản thảo, cô ta còn kéo Giản Ái cho cô xem những tấm ảnh đắc ý mình đã chụp.

Giản Ái nhìn chằm chằm cô ta, làm như khen ngợi gật gật đầu, “Bình Bình à, chị muốn thay mặt mọi người cảm ơn em đã vì sự nghiệp giải trí mà cống hiến.”

Lời này trêu cho Trương Nạp Bình đến là vui vẻ, ngón tay lướt trên di động cũng đến là đẹp đẽ. Ngay lúc cô ta đang tự ngưỡng mộ mình thì di động vẫn không ngừng chạy hình ảnh. Chạy đến một đoạn thì Giản Ái bắt đầu có chút nghi ngờ: “Tấm hình này cũng là do em mới chụp hôm nay sao?”

Nhìn xem đi! Trương Nạp Bình đắc ý đưa di động qua: “Đây chính là tấm độc nhất vô nhị của tôi đó.” Đúng là độc nhất vô nhị sao? Giản Ái cầm di động của cô ta không ngừng lẩm nhẩm, trên hình là cô người mẫu Lâm Minh Dĩnh sau khi nổi tiếng ở trong nước lại tiếp tục được phía Hongkong chú ý, ở trên làn xe bên cạnh cô ta có một chiếc xe màu xám bạc đang đậu, lúc cửa xe mở ra, Lâm Minh Dĩnh liền nở nụ cười dịu dàng, nét mặt giống như y như lúc cô ta đến Tế Nam.

Gần đây cô ta quả thật rất nổi, ngoài việc cùng một siêu sao Hongkong chụp ảnh gây xôn xao vượt qua khỏi Hongkong, còn có một siêu sao quốc tế cũng mời cô đóng một bộ phim võ hiệp vừa hay vừa ăn khách.

Trong ảnh cô ta tao nhã cúi người hôn lên gò má người đàn ông ngồi ghế sau, có thể là do chụp bằng di động nên hiệu quả cũng không tốt, nhìn không rõ mặt của người đàn ông đó, nhưng ở ghế trước xe có một người đàn ông đeo một cái kính râm lớn, che kín hơn phân nửa gương mặt, nhưng nhìn vẫn rất quen.

“Từ tiền bối lúc đó có ở đó không?”

“Không có.”

“Bình Bình à, tấm ảnh này tốt nhất là đưa cho Hành Phong xem trước đi.” Giản Ái có chút không chắc chắn: “Người đàn ông ngồi ở phía trước này nhìn rất quen, nhất thời chị nhớ không nổi. Hơn nữa tấm ảnh độc nhất vô nhị này lại lấy quá dễ dàng, cho nên chị thấy có chút khác thường.”

Trương Nạp Bình “ồ” một tiếng sau đó không cho là đúng nói: “Tôi vận khí tốt, sao lại nói là khác thường.”

Giản Ái tức giận: “Cô bé à, cẩn tắc vô áy náy.”

Trương Nạp Bình cười hì hì đoạt lại di động: “Tôi thấy mấy người là Trường Giang sóng trước không muốn bị sóng sau xô thôi.” Thật sự là ngựa non háu đá không biết trời cao đất rộng.

Không ngờ lời này ở ngày hôm sau liền ứng nghiệm, tổng biên tập Đinh gọi Giản Ái vào văn phòng, nói: “Giản Ái à, cô về làm paparazzi lại đi mà.”

Giản Ái hỏi: “Tiểu Trương không phải làm rất tốt sao, ngày hôm qua cô ấy còn lấy được tin độc nhất vô nhị mà.” Tổng biên tập Đinh lắc lắc đầu: “Vấn đề chính là ở cái tin độc nhất vô nhị đấy đấy, làm cái nghề như chúng ta chẳng những phải da mặt dày, mà còn phải thận trọng, Tiểu Trương đúng là có nhiệt tình, nhưng mà có hơi chỉ vì cái lợi trước mắt, có nhận ra người đàn ông trên tấm ảnh hôm qua không?”

Giản Ái suy nghĩ một lúc lâu mới nói, “Ngồi sau thì không biết, còn người ngồi trước thì nhìn hơi quen, đúng rồi hình như thường xuyên xuất hiện trên thông cáo của chính phủ.”

Tổng biên tập Đinh chậm rãi nói: “Đúng đấy, hơn nữa lai lịch rất lớn, chỉ cần anh ta ra lệnh một tiếng, đừng nói là tạp chí chúng ta, mà ngay cả mọi người cũng lần lượt vào nhà giam. Cho nên Tiểu Trương còn phải học hỏi thêm kinh nghiệm.”



“Haizz!” Giản Ái lập tức cúi đầu ngồi ở trên ghế than thở: “Tôi không muốn làm paparazzi, ngày nào cũng bận rộn, bận đến thời gian du lịch cũng không có.”

Tổng biên tập Đinh lập tức nhạy bén nói : “Muốn du lịch chứ gì, anh cho cô đến thành phố Viễn Thanh du lịch ba ngày cao cấp, ở khách sạn bốn sao, chi phí anh trả.”

“Thật chứ!?”

“Anh viết giấy rồi đóng dấu luôn cho cô, nhưng mà nói trước là không được để Từ Hành Phong biết, đó là phúc lợi anh dành riêng cho một mình cô thôi đấy.”

“Hắc hắc! Sếp à, đứa con tiếp theo của anh tuyệt đối sẽ là con trai.”

Vừa nói xong, cửa văn phòng đã bị Từ Hành Phong đẩy ra thật mạnh, “Tin tức mới nhất thị trưởng Từ bị bắt, ngay sáng hôm nay lúc ông ta ở nhà nghỉ ngơi lơi lỏng nhất thì bị bắt, tin tức từ một nữ minh tinh nổi danh đang phát triển sang Hongkong.”

Phát tài rồi, phát tài rồi, tổng biên tập Đinh lúc này gọi Trương Nạp Bình vào: “Tiểu Trương, đem ảnh cô chụp được tức khắc cầm đến phòng sắp chữ.”

“Liên quan gì đến tấm ảnh đó?” Giản Ái không để lỡ thời cơ truy vấn.

“Giản Ái à, người ngồi ghế trước chính là thị trưởng Từ, ngày hôm qua Lâm Minh Dĩnh đó sau khi gặp mặt bọn họ liền trực tiếp bị mời vào văn phòng ủy ban kiểm tra kỷ luật, cho nên mới sáng sớm thị trưởng Từ đã bị bắt.”

Không thể nào! Nhưng quả thật như thế.

“Làm quan ấy à! Khi nhậm chức thì so với ai cũng đều nở mày nở mặt, nhưng sau khi mất chắc thì lại thê lương hơn ai hêt.” Tổng biên tập Đinh vừa lắc đầu vừa phân công: “Cử người đi khai thác chuyện của thị trưởng Từ, xấu tốt gì cũng lấy hết, tốt nhất là có thể khiến cho mọi người tranh luận.”

Giản Ái chọn nơi cửa sổ mà ngồi, bộ dạng thoải mái không nói nên lời. “Tiểu Trương lần này lập công lớn rồi! Tôi cũng không cần quay về làm paparazzi hà hà.” Cuối cùng cũng kiếm được một lần du lịch miễn phí.

Tổng biên tập Đinh đem ngón trỏ đặt ở bên môi lắc lắc: “Cô thấy anh làm ăn lỗ vốn khi nào như vậy chưa, cô bề ngoài là đi du lịch, nhưng thực tế là phải đi theo dõi Diệp Tu, Diệp công tử.”

Sao không lúc nào tránh được anh ta vậy, Giản Ái quả thực tức điên rồi: “Tôi không đi. Muốn đi thì tự anh đi đi.”

Nhắc đến đây, tổng biên tập Đinh vẻ mặt tươi cười: “Hắc hắc, Giản Ái, cô với anh ta là bạn cùng trường đúng không! Lần trước tôi cũng nghe tài xế nói, cô còn đi đến cứu người ta, tuy rằng sau đó người ta xua cô đi, nhưng cô không cần lo lắng, lần này tâm trạng anh ta tốt, bề ngoài nói là đi khảo sát chứ thực ra là dẫn theo người phụ nữ khác đi du sơn ngoạn thủy, thế nào cũng sẽ không thể đuổi cô đi nữa đâu, dù sao cô gái ở bên cạnh anh ta cũng chỉ mong quan hệ giữa mình với anh ta được phơi ra ánh sáng, để còn tranh cái ngai vàng bà Diệp.”

Giản Ái mắng ông ta: “Vậy cũng đâu liên quan đến tôi.”

Tổng biên tập Đinh lười nhác dựa vào ghế sau đó trách móc: “Đúng là không liên quan đến cô, nhưng nếu chuyện ngày đó cô cứu người mà được đăng lên thì không là chuyện của cô cũng sẽ biến thành chuyện của cô.”

Lời này vừa nói ra, Giản Ái lập tức dao động, không hé răng ngoan ngoãn đi ra ngoài, nhưng sau khi rời khỏi đó lại nhân tiện sập cửa một cái rầm.

Chờ cô vừa đi, tổng biên tập mặt mày hớn hở vội vàng gọi điện thoại cho Hân Nhiên: “Cô Hân, tôi đã phái người đến thành phố Viễn Thanh, yên tâm, nhất định sẽ đưa tin tức của cô và Diệp công tử lên trang đầu.”

Bên kia, Hân Nhiên hài lòng thả điện thoại xuống, sau đó cùng những người có liên quan chờ lên tầng 18. Tầng 18 của tòa nhà Nhạc Nhã Hiên khí thế rộng rãi không ngoài dự kiến, bên ngoài cửa sổ sát đất là vườn treo với đủ loại hoa, cây cối xinh đẹp che phủ, hai bên hành lang là tranh hoặc thư pháp của các tác giả tiếng tăm, làm toát lên vẻ thanh lịch hiếm có trên đời. Bên kia hành lang là một tòa nhà xa hoa bên trong có bể bơi, trần nhà trong suốt phản chiếu sắc trời xanh lam, lúc ánh mặt trời phản chiếu trên mặt hồ lấp lánh như trong một giấc mộng.

Rẽ vào khúc cua, sau khi vào phòng họp, Diệp Tu vẫn chưa đến, được rảnh rỗi Hân Nhiên đứng trước tấm kính thủy tinh quan sát quang cảnh thành phố quen thuộc, đúng là giống đứng ở trên một núi cao nhất mà nhìn những ngọn núi nhỏ khác, khí thế khiến cô ta cũng dần mạnh mẽ hơn. Đang lúc bành trướng, lại nghe thấy tiếng bước chân từ xa tiến đến gần. Cô ta vội vã nhụt chí quy củ ngồi trở lại chỗ ngồi, những người khác đã sớm bắt đầu mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim. Đợi Diệp Tu vừa tiến đến, bọn họ nhất tề đứng dậy.

Cánh cửa gỗ lim nặng nề khép lại ở phía sau anh, nhưng dáng vẻ của anh hình như vẫn tương đối ôn hòa, đáy mắt mang theo ý cười nhàn nhạt có vẻ nho nhã ấm áp hiền lành.

“Mọi người mời ngồi.”

Nhân cách cũng rất lễ độ, nhưng mọi người vẫn chờ anh ngồi xuống, mới vô cùng cẩn thận ngồi xuống vị trí của mình. Diệp Tu ngồi ở bên bàn họp màu đen, cùng nhân viên tham dự cuộc họp mở sơ đồ phát triển thành phố Viễn Thanh. Nhạc Nhã Hiên lấy cái giá 4538 ngàn vạn đồng thu mua Phiêu Lưu cốc, khách sạn, siêu thị Kỳ Hạ cùng với một thôn dân tộc xinh đẹp của thành phố Viễn Thanh, cái giá này ở thị trường mà nói đúng là hơi cao, thành phố Viễn Thanh Thị lấy du lịch làm trọng tâm, nhưng vị trí hẻo lánh nên bình thường ít có người đến. Nhìn ánh mắt hoài nghi của mọi người, Diệp Tu cũng không hỏi bọn họ vì sao.

Hân Nhiên là quản lý cao cấp của Nhạc Nhã Hiên, đương nhiên cũng hộ tống Diệp Tu cùng đến thành phố Viễn Thanh khảo sát. Đương nhiên tổng giám đốc không lên tiếng, có ai dám phá hỏng tiếng pháo đầu tiên của anh, ngược lại chen lấn ra chủ ý, có người nói thấy một cái suối nước nóng ở trong rừng trong khe núi, có người nói tốt nhất là xây thêm khu vui chơi, có người nói chi bằng thêm một câu lạc bộ đêm, thực hành dây chuyền ăn nhậu chơi bời. Đang nói vô cùng náo nhiệt. Cửa phòng họp liền mở rầm một tiếng, Tiếu Viện vọt vào.



“Diệp Tu, anh dựa vào cái gì mà bảo cô gái này đi cùng với anh đến cái nơi hoang sơn dã lĩnh đó.” Cô ta hổn hển chỉ vào Hân Nhiên nói.

Hân Nhiên đứng lên nghiêm nghị chính trực nói: “Đàn chị Tiếu, tuy rằng tôi luôn luôn tin cây ngay không sợ chết đứng, nhưng tôi vẫn muốn nói rõ một lần cuối giữa tôi và tổng giám đốc Diệp ngoài quan hệ cấp trên cấp dưới hoàn toàn không có gì khác.”

“Bây giờ là thời gian làm việc.” Diệp Tu lạnh lùng lườm cô ta. “Chị đang gây trở ngại đến công việc của tôi! Hơn nữa chị cũng không phải người của Nhạc Nhã Hiên, dựa vào cái gì mà ở trong này vung tay múa chân.”

Tiếu Viện nghẹn lời. “Nhưng mà cô gái này từ lâu đã tung tin đồn, nói là anh đặc biệt đưa cô ta đi.”

“Tôi không nhắc lại lần thứ hai.”

“Không mang theo cô gái này thì tôi sẽ đi.”

“Không thể!” Diệp Tu không hề thay đổi, quả quyết cự tuyệt. “Chị muốn tôi gọi bảo vệ đến mời chị đi ra ngoài hay là tự chị đi ra ngoài.”

“Diệp Tu!”

“Chị còn tiếp tục quấy rối thì về sau đừng mong đặt chân vào Nhạc Nhã Hiên, cho dù là mẹ tôi đưa chị đến, cũng không vào được nơi này một bước.”

Lời này khiến Tiếu Viện ngượng nghịu tái mét mặt, hung hăng liếc mắt nhìn chằm chằm Hân Nhiên đang làm bộ làm tịch xoay người bỏ đi.

Đàn chị càng sống càng thụt lùi! Hân Nhiên nhất thời cảm thấy thắng mà không cần dùng sức!

Đợi Tiếu Viện đi rồi, mọi người cũng thu hồi tâm tình bàn bạc các loại hạng mục công việc, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng rơi vào Hân Nhiên liền có chút khác biệt. Khi hội nghị đến lúc kết thúc, điện thoại nội bộ ở bên cạnh vang lên. Nam thư ký nối máy nói, “Anh Hạ đã đến.”

“Cuộc họp hôm nay dừng ở đây, hi vọng mọi người có thể lấy tư cách là một du khách đến cốc Phiêu Lưu của thành phố Viễn Thanh thả lỏng tâm trạng.” Diệp Tu tươi cười lễ phép nói xong liền bước đi đi ra ngoài.

Vừa đến văn phòng: “Thiếu gia Diệp gia, vừa rồi cậu chọc tức vị hôn thê do mẹ cậu chỉ định như vậy để làm gì?” Giọng nói như đang nói chuyện phiếm của Hạ Sầm Minh vang lên bên tai anh, Diệp Tu giương mắt nhìn lên, Hạ Sầm Minh đang đứng bên cửa sổ sát đất ngoài hành lang, “Chuyện tối hôm qua cậu làm rất tốt đó. Đầu tiên là lấy giá trên trời hối lộ khiến thị trưởng cùng tình nhân của ông ta xuất hiện, vừa vặn để người có tâm bắt được.” Đáng thương lúc ấy khi Diệp Tu thám thính bí mật, anh ta còn tưởng thằng nhóc chỉ là tò mò chuyện bí mật.

“Anh khen trật rồi, nếu không phải anh tham gia cho người ở cục xuất nhập cảnh bí mật theo dõi Lâm Minh Đĩnh cùng Từ tiên sinh thì làm sao tôi tích cực phối hợp làm việc với chính phủ như vậy được.” Diệp Tu cho người đưa lên hai ly rượu, lúc rót được 8 phần ly thì đưa một ly cho Hạ Sầm Minh.

“Sau khi nhận được tin, đã có không ít con buôn bất động sản dự định bỏ chạy. Cho nên chẳng những giá nhà đất trong thành phố theo đó mà rớt. Ngay cả những khu vực xung quanh cũng đã bị ảnh hưởng.” Hạ Sầm Minh tiêu sái nâng ly, “Trái lại cậu lội ngược dòng cũng phối hợp với người có tâm thuận lợi mua được 20 mẫu đất ở trung tâm thành phố Viễn Thanh, người khác đều nghĩ cậu là người trẻ muốn chơi đùa cho đã, nhưng lại không nghĩ tới, chính quyền tỉnh cùng thành phố sắp triển khai xây dựng đường cao tốc nối liền thành phố Viễn Thanh, đến lúc đó chờ cậu thắng được cả trước lẫn sau, người khác cũng chỉ có thể uống nước lèo cuối của cậu.”

Diệp Tu tác phong nhanh nhẹn sớm ra tay nắm lấy, “Cho nên uống nước không thể quên nguồn. Sầm Minh ca, tôi đã sớm để cho anh nửa phần.”

Trong con ngươi đen của Hạ Sầm Minh thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên, sau đó dùng tay chống trán cười to nói, “Diệp Tu, hèn gì nhiều người thích làm ăn với cậu như vậy!”

Ngay lúc hai người đang nói chuyện vui vẻ, ở một đầu khác của thành phố, trong công ty thời trang và trang sức Phi Điểu, Tiếu Viện toàn thân đều cuồn cuộn nổi lên cơn giận sục sôi, bị sỉ nhục ở trong phòng họp của Nhạc Nhã Hiên khiến cô ta suýt chút mất hết lý trí, đến lúc này vẫn còn tức đến run rẩy cả người: “Diệp Tu, cậu chờ đấy, chờ sau khi hai ta kết hôn. Xem cuối cùng rốt cuộc là ai thắng?”

“Đã dẫn người đến.” Bên ngoài truyền đến giọng của thư ký. “Cô Tiếu, bây giờ có cho anh ta vào không.”

Người đã đến, Tiếu Viện lập tức thu cơn giận, “Cho anh ta vào đi!” Cô ta thở ra một hơi, một lần nữa ngồi trở lại ghế.

Người đi vào là cấp trên của Hân Nhiên, quản lí Chu của khách sạn. Muốn xem ai là người thắng thì phải xem ai cười đến cuối cùng.

Tiếu Viện khóe miệng cong lên một nụ cười nhạt, “Mời anh tới đây không có chuyện gì khác, chính là muốn anh sau khi đến Viễn Thanh, nhớ để ý cấp dưới Hân Nhiên của anh.”

“Chỉ là việc nhỏ như vậy không thành vấn đề.” Quản lí Chu nói thẳng, “Cô ta tuyệt đối sẽ không thể làm ra chuyện có lỗi với cô.”

Tiếu Viện vừa nghe, tự nhiên thấy yên lòng.

Nhưng Giản Ái lại không an tâm, bởi vì cô đang ở nhà trang bị vũ khí hạng nặng của paparazzi —— chính là một bộ dụng cụ hóa trang mua ở trên chợ ladies về, tuy là hàng đẹp giá rẻ, nhưng không biết hiệu quả như thế nào?!