Ô tô, đi tới rất nhanh. Diệp Tu hạ cửa sổ xe xuống, gió thốc mạnh vào khiến quần áo anh bay phần phật. Trên đùi anh là một tập tài liệu đang để mở, anh ngẩng đầu lên, bên ngoài ánh chiều tà chiếu sáng rọi.
Tài xế ở phía trước quay đầu lại nói: “Anh Diệp, có cần đợi cô Tiếu đang ở phía sau không.”
“Đuổi theo từ đến giờ, chị ta có chán không vậy.” Anh nhàn nhạt nói, giống như mọi chuyện đều không liên quan đến anh.
Tài xế sắc mặt nhất thời đen lại, tự nhớ tới lúc anh Diệp mới về cũng luôn không muốn gặp cô Tiếu Viện như vậy, nhưng mà cô ta đã đến làm việc cho công ty thời trang và trang sức Phi Điểu của mẹ anh. Nếu hai người không có khả năng, sao mẹ anh lại để một người ngoài đến công ty của mình đảm nhiệm chức vụ quan trọng như vậy! Nên biết mẹ của anh Diệp là một người theo chủ nghĩa bà ngoại cực đoan.
Mang theo đầy mình nghi vấn lái xe cũng không dám hỏi. Nhưng từ trong kính chiếu hậu vẫn có thể nhìn thấy một chiếc xe luôn không nhanh không chậm đi theo mình. Đột nhiên, tài xế cảm thấy một chút kỳ lạ. Anh ta nắm tay lái, bốn phía không có tiếng động gì lạ, tim anh ta đập đúng là càng lúc càng nhanh, thời gian cứ thong thả trôi qua.
Không lâu sau, tài xế lại mở miệng, “Anh Diệp, phía sau xe cô Tiếu Viện có một chiếc xe của nhóm paparazzi đi theo.”
Ánh mắt Diệp Tu đen sâu như vực sâu khôn cùng, “Được lắm, muốn cho người ta mượn cớ sao?” Hơi thở quanh thân anh không kìm được mà lạnh lẽo hẳn, anh lấy di động ra bấm số của quản lý an ninh của Nhạc Nhã Hiên: “Tôi ra giá mười vạn, anh phái người chặn đứng chiếc xe bảng số XXXX cho tôi.” Sau đó anh đưa di động cho tài xế, bảo anh ta thuật lại đoạn đường đang đi qua.
“Vâng!” Quản lý nhận lệnh vừa tính xoay người đi, Hân Nhiên ở bên cạnh đã thăng chức lên trưởng nhóm cười tủm tỉm nói: “Vừa nãy có người nói tổng giám đốc mới nhận chức tìm anh đúng không?”
“Ôi dào!” Quản lý an ninh lau một chút mồ hôi trên trán, “Anh ta ra lệnh, nói là ra giá mười vạn đồng cho người đến chặn xe cô Tiếu Viện. Trong khoảng thời gian ngắn anh cũng không biết tìm ai đi làm. Nếu lỡ bị phát hiện thì không phải là mất lòng cả hai sao.”
“Cái này thì có gì khó.” Hân Nhiên lén thở ra một hơi: “Em có quen một tổng biên tập tạp chí yêu nhất là tiền, đội paparazzi ở đó ngoài theo dấu các ngôi sao còn làm thêm mấy việc khác nữa. Hơn nữa giá nhiều lắm cũng chỉ đến tám vạn.”
Có thể dư ra hai vạn! Quản lý an ninh mở to mắt. “Hân Nhiên tiểu thư! Vậy là dư ra hai vạn “
“Chia cho em năm ngàn, em gọi người đến làm.” Hân Nhiên xoay người bước đi, “Còn không mau giao tư liệu cho em.”
Không cần ra tay, còn có thể ngồi im chờ một vạn năm ngàn đồng, quản lý an ninh một phút trước còn đang rầu rĩ lập tức vui mừng quá đỗi đem tư liệu giao cho Hân Nhiên.
Nhận được một cuộc gọi khác không lâu, tổng biên tập Đinh ở văn phòng tạp chí sau khi mừng rỡ như điên liền gọi Giản Ái cùng Từ Hành Phong đang muốn tan tầm lại: “Làm tăng ca không?”
Không làm!
Giản Ái cùng Từ Hành Phong cực kỳ ăn ý đồng loạt lắc đầu.
“Ba trăm đồng một giờ.”
Lắc đầu.
Tổng biên tập Đinh khẽ cắn môi: “Năm trăm đồng một giờ.”
“Không làm!” Giản Ái ngáp 1 cái. Mặt Từ Hành Phong còn đen hơn một chút: “Bọn em đã hai ngày không ngủ rồi đó.”
“Tám trăm tệ đấy tổ tông của tôi ơi!” Tổng biên tập Đinh vừa nói vừa nhảy đến, chỉ thiếu là chưa vẫy cái đuôi nữa thôi: “Đi đi mà! Lúc về anh sẽ cho hai người ba ngày nghỉ, thế nào?”
“Dóc tổ!” Giản Ái cực kỳ không lịch sự phỉ báng ông ta: “Tổng biên tập à! Lần trước anh nói cho hai đứa bọn em nghỉ năm ngày, kết quả còn chưa được năm phút đã lại bị phái đi làm nhiệm vụ cho anh rồi.”
Tổng biên tập Đinh nhìn đồng hồ trên tường mà lòng nóng như lửa đốt, thời gian không đợi người nha, huống hồ loại chuyện này phải giao cho hai người tài năng như bọn họ mới có thể thuận lợi hoàn thành.
“Anh ký giấy nợ!” Ông ta không nói hai lời, viết lên một tờ giấy trắng giấy nợ kỳ nghỉ cho bọn họ.
Từ Hành Phong chậm rãi nhận lấy: “Không kí tên à, đến lúc đó tổng biên tập lại có thể tận tình đổi ý à!”
“Bút bị tắc mực không viết ra được thôi!” Tổng biên tập Đinh giả dối trả lời. Vừa dứt lời, Giản Ái liền rút một hộp mực đóng dấu sau đó bắt lấy tay ông, sau khi ấn tay ông ta vào liền lôi ra đóng một dấu tay hoàn mỹ xuống giấy nợ. Sau đó cầm bút viết thêm lên chỗ trống: làm ngoài giờ một ngàn đồng một giờ.
Từ Hành Phong sau khi liếc tổng biên tập Đinh một cái liền nói: “Nếu đồng ý thì bọn tôi sẽ đi ngay.”
Tổng biên tập Đinh vội vàng gật đầu, tiếp đó đưa cho bọn họ một tờ giấy, trên đó có viết việc bọn họ phải làm còn cả bảng số xe cùng một số điện thoại: “Nếu không tìm thấy đường thì có thể gọi cho số này.”
“Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!” Giản Ái đã âm thầm tính toán trong lòng xem làm thế nào để kéo dài thời gian tăng ca.
Nhưng lúc bọn họ vừa ra cửa, tổng biên tập Đinh liền ngưỡng cổ vừa cười tủm tỉm nói một câu: “Một ngàn đồng một giờ, phải khấu trừ thuế 20%, nhé!”
“Tổng biên tập! Con trai anh sinh ra sẽ không có lỗ đ.t!” Giản Ái xoay người hung hăng đáp lại ông ta một câu.
“Ha ha! Nhà anh chỉ có con gái thôi!” Tập biên tập Đinh kiêu ngạo cười.
Từ Hành Phong tặng một ngón giữa cho ông ta.
Lên xe, Từ Hành Phong đánh tay lái, nhấn ga, động tác lưu loát sinh động mây bay nước chảy, liền mạch lưu loát. Nhìn chiếc xe đã đi rất xa, tổng biên tập Đinh lau mồ hôi trên trán sau đó gọi cho một người: “Cô Hân Nhiên, người của chúng tôi đã xuất phát rồi, sẽ nhanh chóng giúp sếp cô làm chuyện thỏa đáng thôi! Đến lúc đó nhớ chuyển năm vạn đồng vào tài khoản cho tôi nhé.”
“Okie!” Tài xế nhận được điện thoại của quản lý an ninh liền buông di động xuống nói với Diệp Tu: “Người bên công ty gọi điện nói người do tổng biên tập tạp chí kia phái đã xuất phát rồi ạ.”
“Nếu trong vòng năm phút bọn họ không đến được thì sẽ cũng đừng mong lấy được tiền.” Lời Diệp Tu nói chẳng khác nào lưỡi dao nhọn, sắt ngọt cắt vào da thịt người khác.
“Năm phút, kẻ có tiền đúng là không thể nào chịu nổi!” Nhận được lệnh, Từ Hành Phong cắn răng một cái, đồng hồ tốc độ xe lại vυ"t lên.
Lúc này điện thoại của tài xế lại vang lên. Diệp Tu không để anh ta nghe mà trực tiếp cầm lấy nghe: “Nói đi!”
Từ Hành Phong ở trên một chiếc xe khác hỏi: “Có phải là ở trước mặt đường dốc Đồng Đức không.” Ngoài cửa sổ, gió hiu hiu phất qua, ánh mắt Giản Ái lấp lánh. “Hỏi lại anh ta xem có thể cho thêm một chút thời gian không.”
“Quá tệ, anh chỉ còn lại 3 phút.” Không đợi Từ Hành Phong đặt câu hỏi, Diệp Tu sắc mặt trầm tĩnh như nước đã cúp máy. Đúng vậy, anh trả giá thù lao hậu hĩnh, bởi anh chỉ quan tâm đến kết quả, chứ không cần để ý đến quá trình hay là sự an nguy của họ.
Giản Ái khẽ cắn môi: “Không biết bất thường ở chỗ nào mà tính tình lại hà khắc như vậy!” Cô thấp giọng rủa một tiếng sau đó nhanh chóng cầm mũ, khẩu trang, tiếp đó là xõa tóc xuống.
Vất vả lắm mới thấy được ba chiếc xe đang chạy tới ở phía xa xa, Giản Ái sau khi nhìn kỹ biển số, cả người không tự giác mà nghiêng qua một chút, chiếc xe thứ nhất chạy qua là xe con màu đen, chắc cũng là xe của cố chủ. Cô híp mắt lại một chút nhìn thật kỹ chiếc xe thứ hai, cũng là xe con mồi. Đang lúc do do dự dự, Từ Hành Phong sau khi xuống xe liền dùng sức khéo léo đẩy mạnh cô một cái.
“Á!” Khi tiếng thét chói tai của Giản Ái vang lên, Diệp Tu ở trong chiếc xe đằng trước quay đầu lại nhìn qua cửa kính phía sau xe, chỉ thấy một cô gái chạy ra giữa đường, không biết vì sao trái tim anh lại nặng nề rung lên một nhịp. Nhưng chỉ một lát, anh lại làm như không có việc gì bảo tài xế tiếp tục đi.
Chuyện xảy ra đột ngột nên vẻ hoảng sợ trên mặt Giản Ái cũng không phải là giả, may mà trước khi va chạm chiếc xe kia cũng kịp thời phanh lại, một cô gái từ trên xe đi xuống, phía sau còn có một người đàn ông lẽo đẽo đi theo giúp cô ta cầm ô che nắng.
“Cô gì ơi, cô không sao chứ?”
Cô gái đó tiến lên đỡ Giản Ái đứng dậy. Tiếp đó là bốn mắt nhìn nhau, là cô ta! Đàn chị Tiếu Viện, tóc của cô ta được vấn lên ngay ngắn, nói thẳng ra là không xinh đẹp như xưa, ngược lại có thêm vài phần ung dung hiền thục.
Sắc mặt Giản Ái hơi biến, vốn là ngoài ý muốn, bây giờ lại càng nói không nên lời. Cho nên không khỏi nới lỏng tay cô ta ra, một lần nữa ngồi bệt xuống đất.
“Cô gì ơi!” Tiếu Viện nhìn xe Diệp Tu càng chạy càng xa, trái tim cũng giống như bị một bàn tay bóp chặt, nhịp đập cũng không tránh khỏi mà nhanh hơn một chút.
“Ai da ui ái đau quá, đau chết tôi rồi.” May mà trong lúc nguy cấp, Giản Ái ôm chân bắt đầu kêu đau.
“Tôi gọi người tới đưa cô đến bệnh viện! Tiền thuốc men tôi lo.”
Giản Ái lắc đầu, miệng bịt khẩu trang, rêи ɾỉ nói: “Không được rồi, tôi đau đến mức đi cũng đi không được, để tôi ngồi một lát đã rồi từ từ nói sau.”
Tiếu Viện ngây ra một lúc, nhưng tài xế ở đằng sau đã mở miệng: “Cô Tiếu, nếu còn không đi thì e là không đuổi kịp xe của anh Diệp đâu. Hay là cho cô ta ít tiền, bảo cô ta tự xử lí đi.”
“Ai da ui, ui đau quá, đau.” Giản Ái khóc lóc trừng cô ta, “Tôi đã bị cô tông thành như vậy, cô còn tính gọi người ép buộc kéo tôi đi nữa à!”
“Tôi xin lỗi, cô gì ơi, để tôi đưa cô đến bệnh viện được không?” Tiếu Viện sau khi nhìn chiếc xe của nhóm paparazzi ở đằng sau thì tiếp tục nhẫn nhịn hỏi cô.
Giản Ái quay đầu đi chỗ khác, không để ý đến cô ta. “Ôi! Đau quá đi! Ôi!”
Người đi đường trên đường thấy vậy cũng nhao nhao dừng lại nhìn cô. Tiếu Viện kéo khóe miệng, nhưng mà, cô thở dài một tiếng, vội vàng nói: “Nhìn cô đau như vậy thì phải lập tức đưa đi bệnh viện mới đúng chứ!”
“Không được!” Giản Ái lại nghiêm sắc mặt, “Tôi đang đau đến đứng không được đây này.” Ánh mắt cô trầm xuống, “Cô gì ơi, cô nghĩ là tôi sẽ bắt chét một chút tiền thuốc men của cô à!”
Tiếu Viện nghe thấy lại co rút khóe mắt. Từ Hành Phong trốn ở trong một ngõ tối, vô cùng vui vẻ dùng tay ra hiệu cho Giản Ái tiếp tục giữ vững.
“Ôi! Đau quá đi! Ai ~ ai ~ đau đau quá!” Giản Ái lại kêu đau.
Kêu lớn tiếng như vậy, ai mà chẳng biết cô bị thương không nghiêm trọng, Tiếu Viện nghĩ nghĩ, lại một lần nữa mở miệng nói: “Một ngàn tệ!”
Nhưng Giản Ái lại càng la ai ui lớn tiếng.
“Ba ngàn!”
Giản Ái trợn trừng mắt, tiếng ui da càng thảm thiết.
Từ Hành Phong ở con ngõ tối bên kia bắt đầu làm động tác đếm ngược. 10, 9, 8, 7, 6, 5
Lúc đếm tới 1, Giản Ái ở trước mặt mọi người làm như kì tích xuất hiện đứng bật dậy nói: “Đã nói không cần tiền của cô rồi mà.” Nói xong, kết thúc công việc liền bỏ đi, thực sự là cô gái đến như gió, đi như điện, cấp tốc biến mất. Tiếu Viện mải nhìn theo cô đến ngẩn người, sau khi lấy lại tinh thần mới phát hiện đã không còn thấy bóng dáng xe của Diệp Tu đâu, cô ta liền dậm chân la lên.
Lúc này di động của Tiếu Viện giống như sấm sét vang lên, cô ta bấm nút nghe: “Một người đàn ông không yêu mình, đàn chị nếu chị không buông tay thì cứ từ từ chờ biến thành tro tàn đi!”
Giọng Hân Nhiên tựa như một tia sét bổ vào không khí quanh người Tiếu Viện khiến cô ta phải cấp tốc thở dốc. “Là cô cho người làm!”
Hân Nhiên không nói, nhưng thấp giọng cười, càng cười càng lớn tiếng, càng cười càng càn rỡ. Tiếu Viện chịu không nổi kiểu đắc ý như thị uy của cô ta, cạch một tiếng cúp máy…
Thoát khỏi Tiếu Viện, Diệp Tu tất nhiên đi thuận buồm xuôi gió. Sau khi đến nơi, tài xế ra mở cửa, Diệp Tu thản nhiên cong khóe môi cười nhạt, nhưng rất nhanh anh đã phải rút lại nụ cười này.
Nhìn hội sở Hoàn Vũ năm năm không tới vẫn yên tĩnh thấp thoáng trong núi xanh nước biếc như trước. Một vẻ mặt rất nhỏ mơ hồ xuất hiện trên gương mặt anh: “Tôi đã về.”
“Tôi thật sự đã trở lại, Giản Ái!” Anh nghĩ như thế.
Lúc này trong đại sảnh tiệc bên trong hội sở, ánh đèn chùm thủy tinh to lớn hào nhoáng phản xạ trên người khách khứa, cũng âm thầm lặng lẽ xoay tròn ở trên vẻ mặt thì thào to nhỏ của bọn họ.
Là ai?
Có thể khiến lão tổng giám đốc Diệp Thắng Kiền của Nhạc Nhã Hiên đứng ở cửa chờ.
Là ai?
Có thể khiến Hạ Sầm Minh tiếng tăm ngạo mạn kiễng chân trông ngóng.
Vậy rốt cuộc là vị danh môn hiển quý nào nhỉ?
Cánh cửa được yên lặng đẩy ra. Đáp án cũng sắp được công bố!
Anh xuất hiện trong sự chú ý của mọi người, anh đứng giữa muôn vàn hào quang bước lên sân khấu.
Tiếng bước chân của người tới rốt cuộc cũng chậm rãi vang lên. Mọi người đồng thời cũng ngểnh cổ ra ngóng.
Anh đến, toàn thân âu phục đen, nhưng sau khi anh nhìn khắp chung quanh chỉ ngại ngùng cười, giống như một nhánh cây nhỏ từ trong nhà kính này chuyển sang nhà kính khác vậy, có thể khỏe mạnh hơn, nhưng dù sao vẫn không dấu được vẻ ngây ngô.
“Tu Tu, rốt cục con đã trở lại.” Diệp Thắng Kiền rất có cảm giác lệ già tuôn rơi.
“Diệp Tu, cậu rất không trượng nghĩa đấy nhé, nói 6 giờ rưỡi đến kết quả tới bảy giờ mới đến, cậu nói xem, nên phạt thế nào!” Hạ Sầm Minh cũng tiến lên bắt tay anh.
Mọi người đang hồi thất vọng cũng nhao nhao hóa trang lên sân khấu.
“Là Diệp Tu à, cháu cao lớn quá rồi này.”
“Cháu trai Diệp, thế nào, ở nước ngoài có quen không.”
Đại sảnh tiệc lại một lần nữa râm ran tiếng nói cười. Còn Diệp Tu cầm ly rượu vội vàng gật đầu đáp lại, nhìn khôn khéo lại vô hại.