Ngày hôm sau hết giờ học sáng, Hân Nhiên hưng phấn kéo Giản Ái vẫn còn đang mệt mỏi cùng đi ăn cơm.
“Mình muốn tiến hành chiến dịch giảm béo!” Giản Ái vẫn không hứng thú lắm phất phất tay. “Cho nên hôm nay không ăn cơm.”
“Con nhóc thối hay giả vờ!” Hân Nhiên kéo áo Giản Ái: “Giả vờ giả vịt làm gì, còn gầy nữa thì cậu chỉ còn nhúm xương khô thôi.”
Giản Ái còn chưa giãy ra khỏi ma chưởng của Hân Nhiên, phía trước đã có một nam sinh tư thái thanh nhàn giống như bị giọng nói thô lỗ của Hân Nhiên quấy nhiễu nên hơi quay đầu lại. Thấy cậu ta, Hân Nhiên liền nhẹ nhàng buông tay báo hại Giản Ái lảo đảo một cái suýt chút té xuống đất.
Hân Nhiên vừa làm bộ phủi phủi đồ cho Giản Ái, vừa ngụy trang thành thục nữ kéo cô nói: “Hôm qua đi ra ngoài đã mệt lắm rồi, lại còn không chịu để mình đỡ cậu đi, thấy chưa suýt chút nữa là ngã rồi đấy!”
Diệp Tu làm lơ, tiếp tục đi về phía trước.
Cơ hội hiếm có nha! Hân Nhiên sốt ruốt, hoảng hốt kéo Giản Ái đi về phía trước. “Ấy! Bạn học Diệp, khéo quá nhỉ!”
Ai khéo với cậu ta: “Mình không cần cậu dìu.” Giản Ái muốn tránh thoát khỏi tay cô nàng nhưng sức lại không đủ địch lại được, ngược lại còn bị bổ nhào về phía trước, theo bản năng tóm lấy vạt áo của Diệp Tu mới không bị ngã.
Cảm ứng được động tĩnh từ đằng sau, Diệp Tu thình lình xoay người đối diện với cô sau lạnh như băng cười nhạo. “Bạn học Giản lần nào cũng ngốc vậy nhỉ?”
Giản Ái bị lời cậu ta nói làm cho giật nảy cả mình, nhưng sau khi phản ứng lại thì đôi mày liễu cũng dựng đứng lên, hung ác trừng lại cậu ta. Hân Nhiên nhìn thấy tình hình như thế liền kinh hãi nhảy dựng lên.
“Bạn Diệp,” Giản Ái ngọt ngào cười nói, “Ôi! Sao mắt cậu thâm thế, có phải đêm qua có mỹ nữ hiến thân khiến cho lòng cậu chộn rộn ngủ không được không!”
Đôi con người lạnh lẽo của Diệp Tu cấp tốc liếc cô một cái: “Đầu óc cậu có bệnh rồi!”
Hân Nhiên đứng ngoài quan sát mà không hiểu ra sao.
Không phải bác sĩ mà cũng dám nói người ta có bệnh lung tung! Giản Ái chán ghét nghĩ.
“Bạn học Giản, để tôi nhắc nhở cậu, cậu đang chắn đường tôi đấy.”
Hân Nhiên kéo áo Giản Ái một cái: “Nhường một chút đi!”
“Nhường cái gì mà nhường,” Giản Ái quay đầu giận dữ trừng Hân Nhiên. “Đường cũng có phải do nhà cậu ta mở đâu.”
Nhìn dáng vẻ gầm gừ nhau của hai người, Hân Nhiên bỗng nhiên thấy đau khổ muốn chết, nhưng nơi khóe mắt lại bắt gặp đàn chị Tiếu Viện, hoa khôi của trường đang từ từ đi xuống cầu thang, lúc phát hiện thấy Diệp Tu, ánh mắt chị ta bất ngờ phát sáng giống như ánh mắt của một con sói mong săn được dê béo.
“Đàn em Diệp!” Tiếu Viện cười tươi như hoa đi tới chỗ Diệp Tu: “Tối hôm qua cậu xấu thật đấy.” Âm cuối còn đắc ý kéo dài không dứt, nhất thời làm người ta miên man bất định.
“Cái gì?” Hân Nhiên run rẩy cả người, chẳng lẽ đàn chị với bạn học Diệp…
“Đàn chị cứ từ từ tán gẫu nhé.” Giản Ái kịp thời thì thầm ở bên tai Hân Nhiên. “Biết điều thì đi mau thôi.”
Nhưng Tiếu Viện không thèm để ý đến cô, cứ như cô với Hân Nhiên là không khí vậy.
“Hai cô đàn em này xấu thì xấu, nhưng bọn nó rất biết điều nhỉ!” Hai nữ sinh đi theo sau Tiếu Viện cười duyên nói. “Chúng ta lần đầu tiên gặp được đàn em tự mình biết mình vậy đấy.”
“Nhưng mà…” Hân Nhiên vẫn chưa từ bỏ ý định mà giãy giụa.
“Không có nhưng nhị gì hết,” Giản Ái cười gian không có ý tốt hất cằm với mấy cô đó vừa nhìn: “Cản trở việc làm ăn của người khác sẽ bị thiên lôi đánh đó.”
Tiếu Viện nghe thấy rõ ràng nên sắc mặt trong phút chốc sa sầm xuống, còn hai cô nữ sinh kia thì lập tức tiến lên tính tóm lấy Giản Ái, nhưng vì Giản Ái thân thủ nhảy nhanh thoăn thoắt mà không cách nào bắt được, thẹn quá thành giận hai người này vô cùng muốn giật lấy tóc Giản Ái: “Đàn chị Tiếu, kem sundae tám mươi tám tệ chị vẫn còn chưa trả đấy!” Giản Ái cười tủm tỉm, nghiêng người vươn tay hướng về phía Tiếu Viện đòi tiền.
“Trả tiền gì chứ?” Tiếu Viện nghe xong, biểu hiện trên mặt liền cực kỳ khủng bố. “Tôi nợ tiền cô khi nào.”
“Đàn chị đúng là hay quên thật đấy, ngày hôm qua còn ở khách sạn mượn tiền, sao trong nháy mắt đã quên rồi chứ!” Giản Ái lại làm mặt thần bí thấp giọng nói ở bên tai chị ta: “Đừng hòng trốn nhé, Diệp Tu có thể làm chứng.”
“Ha!” Diệp Tu không nhịn được liền phì cười.
Tiếu Viện lại toàn thân đổ mồ hôi hột.
“Không có tiền à! Chị có thể viết giấy nợ mà.” Giản Ái cười liếc Tiếu Viện đang toàn thân kinh hãi. “Nhưng mà có rất nhiều bạn học nam sẵn sàng trả thay chị lắm đó, bởi vì bọn họ từ sau hôm khai giảng gặp được chị, trái tim thật giống như bị đạn mềm xuyên qua vậy, từ dạo đó ngoài chị ra, không có thuốc nào cứu được!”
“A!” Tiếu Viện mất hồn mất vía ném sách vở trên tay ôm đầu chạy trối chết.
Giản Ái bắt tay đặt lên miệng làm loa nói: “Đàn chị, quen thì quen, nhưng tiền thì vẫn mau trả lại nhé, có điều chị yên tâm, em sẽ nhẹ nhàng đòi nợ chị.”
Lời này liền đổi lại là tiếng thét của Tiếu Viện càng chói tai hơn.
Diệp Tu biết được nội tình cũng không khỏi đồng thời cùng Giản Ái ôm bụng cười ngặt nghẽo, nhưng sau khi ánh mắt hai người không cẩn thận chạm nhau lại đều tự hừ lạnh một tiếng, vừa khéo Hân Nhiên cung kính chào cô giáo đang đi qua bên cạnh: “Em chào cô Vương!”
“Là Hân Nhiên và bạn học Giản à!” Cô giáo Vương là một người phụ nữ trung niên tính tình hòa ái, bình thường rất ân cần với mọi người, cho nên Giản Ái nhanh chóng thay đổi thái độ, tươi cười trả lời: “Em chào cô Vương.”
“Ừ!” Cô giáo Vương đẩy gọng kính trên mặt một cái sau đó mỉm cười nói: “Bạn học Diệp, em cũng ở đây à!”
“Dạ vâng!” Diệp Tu sau khi mỉm cười đáp lại liền lễ phép cáo từ.
Nhìn nụ cười ấm ấp như ánh mặt trời, như gió xuân của cậu ta, Hân Nhiên lại mê muội nói: “Bạn học Diệp cười rộ lên lại càng đẹp trai nha!”
Giản Ái sở trưởng quan sát tất cả những chỗ nhỏ nhặt lại không cho là đúng nói: “Chẳng lẽ cậu không phát hiện lúc cậu ta cười rộ lên lỗ mũi sẽ hơi bự sao?”
Đi chết đi! Hân Nhiên đá Giản Ái một cước.
“Đi, đi ăn cơm đi.” Giản Ái đột nhiên thấy có khẩu vị.
Hân Nhiên đuổi theo: “Cậu còn ăn cơm gì chứ, không phải muốn giảm béo sao?”
“Giảm béo, giảm béo, nhưng càng giảm càng phì, không giảm nữa!” Giản Ái hào hùng vẫy vẫy tay. “Đi! Mình mời cậu ra ngoài ăn cơm.”
Hân Nhiên lại không dễ dàng dàn xếp như vậy: “Khoan đi đã, trước tiên cậu phải nói cho mình biết, có chuyện gì xảy ra giữa cậu, bạn học Diệp với đàn chị hả?”
“Đánh chết mình cũng không nói, cậu sẽ không sử dụng mỹ nhân kế đấy chứ!”
Hân Nhiên nghe vậy lại rất là hưởng thụ: “Nể tình cậu gián tiếp khen ngợi mình là mĩ nhân, mình sẽ không bức cung, nhưng mà bữa trưa cậu phải biết điều một chút mời mình ăn tôm hùm!”
Giản Ái đập bình bịch vào ngực mình: “Được! Bào ngư cũng không có vấn đề, chỉ cần là cậu trả tiền.”
Hai người vừa cười vừa đi ra ngoài cửa trường mới phát hiện trời sắp mưa, lúc này có một chiếc xe từ hướng đối diện chạy tới.
“Ta khinh! Lại còn là màu vàng nữa chứ, đúng là khoe khoang trắng trợn mà.” Mắt Hân Nhiên cũng sắp nhíu thành đường thẳng rồi. “Nếu bọn mình mà có xe thì bây giờ đã khỏi phải chạy về lấy ô.” Cái gọi là lý tưởng thịt, mệnh cải trắng chính là bất đắc dĩ như vậy.
Giản Ái không có khái niệm gì về xe sang đúng lúc phát biểu về xuất thân của cô: “Không phải là xe sao, mình cũng có mà, mẹ già của mình chẳng những có xe mà còn là loại xe tự vận hành nữa!”
Ngay lúc cô vừa nói xong, chiếc xe kia lại ngừng trước mặt các cô. Cửa kính từ từ hạ xuống để lộ khuôn mặt của người lái xe, thật sự có thể nói là: núi xanh còn đó, chỉ thêm hồng. Khụ! Là ánh mắt Giản Ái cùng chủ xe nhìn nhau có hơi đỏ.
Bởi vì chủ xe chính là Cổ Lâm, cũng chính là kẻ chủ mưu hại cô đêm hôm khuya khoắt lưu lạc ở bên đường quốc lộ, ngẫm lại khi đó thực nguy hiểm, còn thiếu chút nữa đã thành người ba không rồi.
“Ăn cơm chưa!” Cổ Lâm hỏi cô.
Cả câu xin lỗi cũng không biết nói, Giản Ái xoay người bước đi, ở cùng với loại người phẩm chất kèm này thì chả có cách nào mà nuốt nổi cơm.
“Này! Hôm nay thời tiết không tồi, vừa gió vừa mưa, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đi!”
Hân Nhiên đáp một tiếng rồi cười. Giản Ái không để ý, một mình đi thẳng về trường.
“Cô mà cũng không để ý đến tôi thì tôi đây không thành chó thì sẽ không để ý?” Cổ Lâm ở trong xe thò đầu ra nhất quyết không từ bỏ nói.
Chó không để ý (Cẩu bất lý, đây còn là một loại bánh bao)?! Nhìn Hân Nhiên cười đến mức không thể đứng thẳng thắt lưng, Giản Ái nắm chặt nấm đấm: mối thù này không báo thì khó mà nuốt trôi cục tức này mà!
“Vậy làm thế nào mới có thể khiến cô tắt thở vậy?” Cổ Lâm đương nhiên biết đạo lí này, vì thế lại tự chủ trương bỏ thêm một câu.
Sách xưa từng viết: Đúng thấy tôi khoan dung với anh mà nghĩ anh là tư bản không biết xấu hổ!
Giản Ái xoay người: “Thực xin lỗi, chị Cổ, chị là nhân vật lớn, tiểu nhân không có tư cách ăn cơm với chị.”
“Đừng thấy tôi xuất thân cao quý là nghĩ tôi xa vời thì không thể trèo cao không thể kết thân, thực ra tôi là hải nạp bách xuyên (trăm sông đổ biển, ý chỉ lòng bao dung như trời biển) đấy.”
Mọi người nghe vậy liền ào ào cười ngất!
Giản Ái lại càng phải xoa trán cho bớt đau đầu: “Tôi no rồi!” Bị cô chọc tức tới no rồi.
“À! Không ăn cơm với tôi chứ gì!” Cổ Lâm bắt tay đặt lên miệng nói: “Tôi đây sẽ bảo người ta, cô đêm hôm khuya khoắt ở một mình trên quốc lộ.”
A! Giản Ái tiến lên một bước xa bịt miệng chị ta: “Ai, điều nên nói, không nên nói nhỏ giọng.”
“Hì hì!” Cổ Lâm ở bên tai Giản Ái nói nhỏ: “Đừng khẩn trương, tôi không là người tốt gì đâu! Cho nên đi ăn cơm đi!”
Giản Ái nghiến răng nghiến lợi nói: “Chị xuống xe, tôi mời chị ăn cơm, ngay gần đây.”
Cổ Lâm phản đối: “Tôi không thích, sẽ ăn không quen.”
“Nhưng người của chị và xe của chị đều khiến tôi thấy không an toàn!”
“Miễn cả người cô an toàn là được.”
Giản Ái thật muốn một ném một chiếc giày qua: “Đến chỗ đó ăn, tôi muốn ăn món đắt nhất, hơn nữa còn muốn gói về.”
“Đắt nhất, không thành vấn đề, tôi nghèo đến mức chỉ còn mỗi tiền, đúng rồi bảo bạn học cô đi luôn, như vậy chúng ta có thể tụ tập ba người nhân tiện có thể làm thợ giày vậy. Nghe nói chân của ba người thợ giày có thể thối chết một Gia Cát Lượng.”
Đại tỷ, Gia Cát Lượng đâu có thù gì với chị chứ!
Giản Ái yên lặng nhìn trời không nói.
Hơn nữa chân người ta cũng không có thối có được không!