Chỉ trong chốc lát, sau khi làm xong thủ tục chuyển tài sản, Diệp Tu nhìn Giản Ái, rồi lại quay đầu nhìn Diệp Thắng Kiền ngồi trên xe, sau khi gật đầu chào cô, tay vừa mới chạm vào cửa xe, lại dừng lại, xoay người, cậu ta nhìn Giản Ái nói, “Nếu bạn học Giản đã khỏe hơn thì có thể ở lại cùng dùng bữa tối với chúng tôi?”
Giản Ái tất nhiên là không ở lại dùng bữa tối cùng bọn họ.
“Bạn học con thật biết điều.” Diệp Thắng Kiền buông cái khăn tay đang lau trán, Diệp Tu nói, “Bạn học Giản nhìn thì có vẻ cẩu thả! Chứ thực ra là người rất cẩn thận, cũng rất chu đáo.” Cậu ta dừng lại một giây, “Ba, đừng lại vì chuyện năm đó mà áy náy nữa, chuyện công chứng phân chia tài sản này, ba cũng đừng lo lắng nữa.”
Diệp Thắng Kiền nhíu mày, “Tim ba đã không còn khỏe được như năm đó nữa, cho nên nếu dì con thật sự phá vỡ quy tắc, ba thực sự cũng không có sức mà ngăn cản bà ấy.”
Diệp Tu cúi đầu, nhưng sau khi ngẩng lên đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh và ôn hòa, “Hay là như vậy đi! Ba viết một văn bản khác, ghi chú rõ tài sản chia làm ba phần, trước lúc em gái tròn hai mươi tuổi thì tạm thời do con giữ.”
Diệp Thắng Kiền trầm mặc thời gian rất lâu vẫn không nói gì.
Con ngươi đen sâu thẳm của Diệp Tu chợt lóe sáng, một lát lại nói, “Con là con trai ba, nhưng mà em gái con cũng là cốt nhục của ba, cho nên phải đối xử bình đẳng mới đúng.”
“—— Cái này?!”
Diệp Thắng Kiền ngữ khí có chút ngập ngừng, “Ba sẽ suy nghĩ lại.”
Lòng Diệp Tu khẽ run lên, một cảm giác thất vọng ứ trệ dưới đáy lòng.
“Hay là như vậy đi ba! Để con soạn trước, sau đó mang cho ba xem qua một lần.” Sau khi ngẩng đầu, nét mặt Diệp Tu đã khôi phục vẻ ôn hòa vốn có, chỉ có giọng nói là mơ hồ có chút khàn khàn u ám.
Tối hôm sau, Thu Quý Mị ở trong phòng bệnh đèn đuốc sáng trưng, nghe thấy tiếng gõ cửa, ngực cũng nghẹn lại, là Diệp Tu đến, sau khi im lặng mấy giây mới đáp: “Vào đi!”
Diệp Tu sau khi vào, nhìn Thu Quý Mị nằm trên giường vuốt ve bụng mình, năm tháng trôi qua cũng không để lại nhiều dấu vết trên mặt cô ta lắm, phong thái thiếu nữ theo thời gian lại lại càng thêm dáng vẻ thùy mi trước kia chưa từng có.
“Cậu tới làm gì?” Thu Quý Mị nhìn Diệp Tu đứng ở cửa, giọng điệu chua ngoa, “Nói cho cậu biết, lần này tôi không sao, sau này cũng sẽ không sao, cậu mau ngoan ngoãn chờ em trai cậu chào đời đi!”
“Dì, Huệ Huệ chào đời khiến mẹ tôi lấy được từ ba một nửa gia sản, còn em trai trong bụng dì cũng làm cho anh nó được làm chủ Diệp gia trước thời hạn! Tôi thực sự rất cám ơn hai mẹ con các người!”
Diệp Tu lạnh lùng lướt qua trước mặt Thu Quý Mị, cô ta không thể tin nhìn Diệp Tu, “Cái gì, cái gì?!”
Cậu ta chậm rãi cúi người xuống, lấy một tập tài liệu nhẹ nhàng đặt ở trước mặt Thu Quý Mị, “Thấy không, giấy tờ chuyển nhượng tài sản, ba đang chờ tôi tối nay ký tên đấy, cho nên dì đây cứ an tâm ở trong này từ từ dưỡng thai đi!”
Thu Quý Mị có chút sốt ruột, “Làm sao có thể, làm sao có thể?”
“Buồn cười, sao lại không thể? Năm đó dì tìm tới mẹ tôi, cố ý nói chỉ cần cho dì sinh hạ Diệp Thành Huệ, dì sẽ không tính toán gì hết, nhưng kết quả thì sao, ngày nào cũng dắt con gái dì đến gọi ba, tốt lắm, như dì ước muốn, ba và mẹ tôi rốt cuộc trở mặt, cả lúc ba đang cân nhắc rốt cuộc có muốn kết hôn với dì hay không, dì lại tìm được chiêu mới, nói đồng ý với ba tôi cả đời chỉ có một đứa con trai là tôi, còn chủ động viết cam kết, nhưng còn bây giờ thì sao lặng lẽ lại mang thai em trai tôi hả dì Thu, bội ước sẽ bị trời phạt đấy.”
“Sẽ không!” Thu Quý Mị cả người run run như lá khô tàn rơi trong gió lạnh: “Tôi sẽ không để cậu thực hiện được. Nhất định sẽ để Huệ Huệ cùng đứa bé trong bụng có được phần của chúng.”
Diệp Tu nhìn về người phụ nữ năm đó đã biến điều không thể thành có thể này, giọng nói lại lạnh đến không thể lạnh hơn, “Đúng là một người mẹ vĩ đại đấy, cô Thu Quý Mị.” Cậu ta chậm rãi thu hồi giấy tờ chuyển nhượng tài sản, “À, dì vẫn là nên ở trong bệnh viện mà dưỡng cái thai của dì cho tốt đi! Ha ha ha.” Cậu ta không thể ức chế cười lớn rồi đi ra ngoài.
Thu Quý Mị có chút sốt ruột, “Chuyện năm đó, là dì không đúng, Diệp Tu, Tu Tu, cậu quay lại đi, dì sẵn sàng chịu lỗi với con!”
Diệp Tu đi ra cửa phòng, nói với y tá trưởng ngoài cửa đối diện: “Dì tôi hình như tâm trạng không ổn định, lúc này tôi có trêu thế nào dì ấy cũng không cười, cho nên phải phiền các chị giám sát dì chặt chẽ.”
“Ừ!” Y tá gật gật đầu.
Diệp Tu từ trong bệnh viện đi ra, không khí bên ngoài u ám, bức bối, oi bức tới cực điểm, chỉ vì sắp nghênh đón một trận bão táp đã ấp ủ lâu ngày.
Trở lại nhà ba, người giúp việc đã ra mở cửa, “Diệp tiên sinh đang ở trong thư phòng chờ cậu.”
“Biết rồi.” Diệp Tu đổi dép lê thật thoải mái sau đó mới đi lên trên lầu, khi đi tới cửa thư phòng, cậu ta nhấc tay gõ của.
“Tu Tu, đến đấy à, ba đang chờ con đây.” Diệp Thắng Kiền cười đi đến gần cậu ta vài bước.
“Ba, đây là văn bản con đã chuẩn bị, ba xem qua một chút đi!” Diệp Tu chìa một phần giấy tờ đưa cho ông ta cười nói.
Diệp Thắng Kiền sau khi xem lại càng không biết làm như thế nào cho phải, ông ta ngập ngừng thật lâu sau mới nói, “Tu Tu, con luôn là đứa con tốt của ba, hiếm có đứa con nào lại thương em trai, em gái mình như con đâu!”
“Việc nên làm mà ba.” Diệp Tu sau khi trả lời thì xoay người từ bên cạnh ông ta đi đến sô pha, đôi chân hữu lực mà không cao ngạo bắt chéo nhau, cho nên cậu ta càng có vẻ ân cần và ôn hòa: “Chúng ta đều là người một nhà, chảy cùng một dòng máu, có lý do gì mà con không yêu thương các em ấy.”
Diệp Thắng Kiền chỉ cười không nói. Nhưng trên mặt là vẻ rất lấy kiêu ngạo vì con trai.
Diệp Tu sau khi nhìn đồng hồ liền đem một cây bút nhét vào trong tay ông ta, “Ba mau kí đi!”
“Nếu ba ký, con sẽ không thể nào chỉ một mình được.” Diệp Thắng Kiền ngừng một hồi, “Chẳng lẽ con không sợ hối hận sao?”
Diệp Tu cúi đầu uống trà, bắt chước cái kiểu chỉ cười nhạt không nói của ông ta vừa rồi.
Đột nhiên từ cầu thang vọng đến tiếng bình bịch vội vàng lên cầu thang.
“Huệ Huệ à?” Tiếng bước chân vội vàng như vậy khiến Diệp Thắng Kiền không hiểu sao lại thấy bất an.
“Không được kí.”
Rầm! một tiếng, Thu Quý Mị đẩy cửa đi vào phát hiện Diệp Thắng Kiền đang muốn ký một phần giấy tờ, còn Diệp Tu ngồi ở một bên cúi đầu, tóc mái rợp bóng trên mí mắt, biểu hiện của cậu ta đắc ý kỳ lạ.
Không ngờ đấy, Thu Quý Mị nghĩ lợi ích đang bị đe dọa nên hung mãnh chọc thủng phòng tuyến của bác sĩ.
“Quý Mị, sao em lại xuất viện.” Diệp Thắng Kiền quay đầu có chút kinh ngạc nhìn cô ta, nhưng mà vậy cũng tốt: “Lại đây đi, anh vừa hay có việc muốn nói với em!”
“Không cần!” Thu Quý Mị vung hai tay, thét chói tai ra tiếng, “Không được cho Diệp Tu, anh mà cho nó, nó sẽ đẩy cục cưng trong bụng đến chỗ chết!”
“Ấy, dì, dì cẩn thận một chút.” Diệp Tu đỡ cô ta. “Có chuyện gì cứ từ từ nói, đừng kích động!”
Thu Quý Mị hung hăng bỏ hai tay Diệp Tu ra, la lên, “Cút ngay! Đừng có đυ.ng vào tôi! Diệp Tu, trong lòng cậu rõ ràng hận tôi muốn chết, lại phải ở trước mặt ba cậu giả vờ thiện lương, cậu không phiền lụy, tôi cũng mệt thay cậu!”
Diệp Thắng Kiền khϊếp sợ, không thể tin được nhìn Thu Quý Mị, “Em nói cái gì?! Thu – Quý – Mị!”
Thu Quý Mị giật lấy giấy tờ trên mặt bàn, xé nát sau đó hất bay tung tóe: “Diệp Thắng Kiền, tôi nói mà ông không nghe thấy sao, cái nhà này là nhà của tôi, ông, Huệ Huệ với cục cưng trong bụng, không dính dáng một chút gì với Diệp Tu.”
Diệp Tu nhanh chóng cúi đầu, bởi vì ánh mắt cậu ta đã không còn chút hơi ấm.
“Đủ rồi!”
Diệp Thắng Kiền sau khi giáng một cái tát thật mạng lên mặt cô ta liền ôm ngực từ từ, từ từ ngã xuống: “Tu Tu!”
“Con đây, ba!” Diệp Tu tiến lên một chút đỡ ông ta: “Ba đừng giận, dì đang mang thai, nên tính tình có hơi nóng nảy!”
“Đúng nói giúp bà ấy, Tu Tu —— ba ngoại trừ mắc nợ con, cũng không chưa từng mắc nợ bà ấy, cho nên…” Diệp Thắng Kiền không ngừng thở phì phò: “Sau này con chỉ cần bảo đảm cuộc sống hàng ngày của em trai, em gái con là được, những cái khác không cần con để ý.” Ông khoát tay có chút vô lực “Chỗ giấy tờ kia dì con xé cũng được, ba cũng sẽ không thể đem tiền chia cho em trai, em gái con, như vậy sớm hay muộn gì cũng sẽ rơi vào tay bà ấy.”
Thu Quý Mị chật vật lui ra phía sau từng bước, vô cùng kinh ngạc nhìn ông ta.
Diệp Tu có chút sốt ruột, “Ba, ba đừng nói nữa, con đỡ ba về phòng trước!”
Diệp Thắng Kiền chậm rãi xoa mặt cậu ta, “Không thể lại mềm lòng, máu trên người ba con không có yếu đuối như con đâu.”
“Vâng!” Giọng Diệp Tu khàn đặc chua xót, “Con nhất định sẽ thành công giống ba vậy.”
Thu Quý Mị nhìn về phía cha hiền con thảo trước mắt mà cười lạnh chậm rãi ngồi xổm xuống bên người Diệp Thắng Kiền, sau đó cầm giấy tờ bị xé nát bên chân lên, “Thắng Kiền, con ông diễn giỏi quá, cho nên cả ông cũng bị lừa sao? Vì sao ông không hỏi tôi vì sao biết tối nay ông sẽ ký vào mấy giấy tờ này chứ!”
“Dì!” Diệp Tu hét lớn: “Đừng nói nữa, để ba con đi nghỉ trước đi! Chờ ông nghỉ ngơi xong, dì đánh con chửi con gì cũng được!”
“Diệp tiên sinh!” Người giúp việc đột nhiên hét lớn: “Thực xin lỗi, là tôi đã lén báo cho phu nhân, nhưng tôi thật không ngờ sẽ ầm ĩ đến nước này. Phu nhân, tôi sẽ lập tức đem tiền trả lại bà, mau để Diệp tiên sinh khám bệnh đi, ngàn vạn lần đừng ầm ĩ đến tai nạn chết người.”
“Đừng ngăn tôi nói.” Diệp Tu nhìn thân mình run rẩy của Diệp Thắng Kiền mà hét lớn: “Ba, đừng nhắm mắt lại, con lập tức đưa ba đến bệnh viện, con lập tức đưa ba đến bệnh viện.” Sau đó cậu ta cõng Diệp Thắng Kiền lên, đi chân không xông ra ngoài.
Tiếng xe cứu thương thê lương, trần nhà bệnh viện trắng như tuyết, Diệp Thắng Kiền mơ mơ màng màng nghe Diệp Tu cuống quít nói với vợ trước của mình – Thư Mai: “Mẹ! Mẹ đừng đi, ba bị nhồi máu cơ tim cấp tính, mẹ chăm sóc ông ấy một chút đi!”
“Tìm vợ ông ấy đi.” Thư Mai cười lạnh, “Mẹ với ông ta chẳng có quan hệ gì hết!”
“Nhưng ông ấy là ba con, mẹ!” Diệp Tu tiếp tục cầu xin mẹ mình.
“Kiếp trước khẳng định là thiếu nợ hai cha con các người.” Sau khi nghe thấy Thư Mai hung hăng quẳng lại những lời này, Diệp Thắng Kiền đang mơ hồ yên tâm mà nhắm hai mắt lại.