Chương 6: Nói Nhiều Ắt Nói Hớ

Chương trình muốn làm lại kia là một chương trình thời sự.

Sở dĩ muốn làm lại chính là vì số lượng người xem quá thấp.

Qua nghiên cứu có thể thấy được, lý do căn bản chính là vì bản tin thời sự này không có sự khác biệt với đài truyền hình Triệu Nam, nội dung trùng lặp.

Mọi người xem truyền hình, hầu như đều cảm thấy các chương trình thời sự trên các kênh truyền hình công cộng quá là dư thừa.

Trước khi Trần Nhiên đến, đã thảo luận qua với biên kịch, nội dung tiết mục gần giống với hình thức cố định. Hiện tại, Trần Nhiên đang cầm trong tay bản giới thiệu.

“Chương trình thời sự này phải khác biệt với chương trình thời sự của đài truyền hình Triệu Nam…”

Trần Nhiên nhìn tài liệu, thoáng suy tư.

Một hồi lâu, hắn cảm thấy chương trình mới gần như không có gì thay đổi cả.

Trọng điểm chú ý vẫn chính là một số những nhà lãnh đạo, các loại hình chính sách, trong đó xen lẫn một vài tin tức dân sinh nhưng độ dài không nhiều.

Dù có cố gắng tạo ra sự khác biệt với bản tin thời sự Triệu Nam thì tình thế cũng sẽ không mấy thay đổi.

“Việc này…”

Trần Nhiên xoa cằm, cân nhắc xem có nên nêu ra ý kiến hay không?

Cá nhân hắn cảm thấy nếu vẫn tiếp tục chuẩn bị giống như chương trình trên tư liệu thì đến khi chương trình được phát sóng, tỉ lệ người xem có lẽ sẽ càng “đẹp mặt” hơn.

Tất cả đều mang đến cho hắn cảm giác nhất định phải mạnh dạn thay đổi.

Nhưng hiện tại hắn vừa mới tới tổ chuyên mục, nếu đề xuất ý kiến ngay lúc này thì thực sự không thích hợp.

Nếu là người có kinh nghiệm lâu năm thì tốt rồi, còn hắn mới chỉ là một nhân viên vừa qua khỏi kỳ thực tập. Vừa mới đến đã nói này nói kia, chắc chắn mọi người sẽ nghĩ hắn không phải muốn đề xuất ý kiến, mà muốn đến để gây sự.

“Trước tiên phải xem tình hình đã, rồi sau đó mới nói cho chú Trương, để chú ấy nói với mọi người.”

Nghĩ đến đây, Trần Nhiên thở dài. Lai lịch quá ít thì cũng không còn cách nào khác, nếu hắn có thể tự mình tạo ra một chương trình thì quyền phát ngôn chắc chắn sẽ cao hơn nhiều.

Nhưng một người vừa mới nhận chức như hắn thì lấy đâu ra hi vọng để làm một chương trình?

Dù cho hắn có năng lực đi chăng nữa thì cũng phải tiến dần từng bước một.

Lúc hắn đến tổ chuyên mục, mọi người đều đã biết hắn là cháu của giám đốc Trương. Tất cả đều rất nhiệt tình, không hề cảm thấy e ngại.

Dưới sự chỉ đạo tận lực của bọn họ, Trần Nhiên rất dễ dàng hòa nhập.



Chỉ là một chương trình thời sự dự bị nên cường độ công việc ít hơn một chương trình chính rất nhiều, dù tăng ca cũng không đến quá nửa đêm.

Nếu so sánh với một tháng trước thì hắn thực sự cảm thấy thật may mắn.

Hắn đã vào tổ chuyên mục được hai ngày.

Lúc ăn cơm trưa, giám đốc Trương hỏi hắn: “Vào tổ chuyên mục cảm giác thế nào?”

Trần Nhiên trả lời: “Tốt lắm ạ. So với lúc còn làm “Đại mỹ Triệu Nam” thì nhẹ nhõm hơn hẳn. Mọi người cũng rất nhiệt tình.”

“Cháu chịu được là tốt rồi.” Giám đốc Trương lại hỏi tiếp: “Cháu có ý kiến gì cho chương trình này không?”

Trần Nhiên suy nghĩ một chút, hỏi ngược lại: “Vậy chú Trương có ý kiến gì không?”

“Đều là chương trình thời sự, cũng thay đổi kha khá so với bản tin thời sự trước đây. Chú thấy quá mức quy củ.” Giám đốc Trương nói.

Một chương trình được tạo ra đều phải thông qua ông, ông thấy, đây chỉ là một chương trình thời sự bình thường.

Mọi người đều có cùng suy nghĩ, không thể nhìn ra một điểm nở rộ.

Nói đến đây, giám đốc Trương liền phản ứng: “Cháu nhìn ra cái gì sao?”

Ông ấy có chút mừng rỡ, ý tưởng mới lạ của Trần Nhiên rất nhiều. Nếu hắn có cái nhìn khác về chương trình thì sẽ rất có lợi.

Hình thức của chương trình thời sự cũng chỉ có vậy, ông rất mong chờ Trần Nhiên có thể nghĩ ra được một thứ gì khác.

Trần Nhiên cân nhắc lời nói, sau đó mới lên tiếng: “Cháu cảm thấy chương trình này đúng như chú Trương nói, quá mức quy củ. So với trước đây, cũng chỉ khác biệt một chút về nội dung, thậm chí đến cả các phần sửa đổi cũng không đáng kể. Nói là làm lại nghe khá khoa trương, cũng không đến mức như vậy.”

Giám đốc Trương khẽ gật đầu, tỉ mỉ nghĩ lại, lời nói của Trần Nhiên mặc dù không hoàn toàn đúng nhưng cũng khá hợp lí. Thế nhưng chương trình thời sự vẫn luôn như vậy, nếu như thay đổi, cũng không thể tạo ra được thứ gì khác biệt.

“Cháu cảm thấy nên thay đổi thế nào?” Giám đốc Trương nói.

Trần Nhiên từ từ nói: “Nếu muốn chương trình của chúng ta khác biệt với chương trình của Triệu Nam, cháu thấy chúng ta phải thay đổi về mặt hình thức…”

“Ví dụ như biến hóa trong chính sách của tỉnh, hoạt động của các nhà lãnh đạo, những nội dung này hoàn toàn trùng lặp với bản tin thời sự của Triệu Nam. Cháu cảm thấy chúng ta có khả năng đơn giản hóa nó đi một chút.”

“Tiếp theo là về nội dung dân sinh, phần này có thể tăng thêm độ dài. Chúng ta là một kênh truyền hình công cộng, mà điểm khác biệt của chúng ta với truyền hình nhà nước là lượng người xem của chúng ta chỉ tập trung ở trong tỉnh, cho nên mọi người thường chỉ quan tâm đến những việc bên mình…”

“Trừ cái đó ra, các tin tức nóng hổi phải đi liền với sự phát triển của thời đại, tập trung phân thích những tin đồn thú vị, hay là những vấn đề nóng hổi để người xem cùng nhau thảo luận.

“…”

Trần Nhiên nói một hơi không ngừng nghỉ.

Ban đầu, giám đốc Trương chỉ nghĩ Trần Nhiên sẽ đưa ra ý kiến nhưng khi Trần Nhiên nói được một nửa, ông mới giật mình nhận ra, Trần Nhiên đã có sự chuẩn bị sẵn.



Trật tự câu chữ rõ ràng, còn liệt kê thêm một vài số liệu làm phong phú thêm quan điểm của mình, đồng thời còn nói rất trôi chảy. Trong hai ngày qua, có lẽ Trần Nhiên vẫn luôn suy nghĩ về chương trình này.

Trần Nhiên nói như vậy, chắc chắn không phải nói bừa.

Ngày trước, giám đốc Trương cũng làm chương trình. Khi nghe thấy những ý kiến của Trần Nhiên, ông cũng bắt đầu suy tư.

Sau đó ông mới ngạc nhiên nhận ra, căn cứ vào mạch suy nghĩ của Trần Nhiên thì chương trình chắc chắn sẽ thay đổi.

Nội dung không những phong phú hơn, mà còn khác biệt so với bản tin thời sự Triệu Nam, thậm chí cũng không còn là những tin tức dập khuôn như trước kia nữa.

Giám đốc Trương nhìn Trần Nhiên. Trước kia ông rất coi trọng chàng trai này, nhưng hiện tại xem ra, mình vẫn còn hơi xem nhẹ cậu ấy.

“Chú Trương, cháu chỉ nói ra suy nghĩ của mình. Có thể làm được hay không, cháu cũng không biết, chú đừng cười cháu nhé.”

Trần Nhiên nói xong, giám đốc Trương mất một lúc mới tỉnh táo lại, chỉ cười một tiếng.

Giám đốc Trương nhìn Trần Nhiên, tức giận nói: “Hai chú cháu ta cũng đâu phải người ngoài, cháu cần gì phải khiêm tốn. Nào, thảo luận với chú một chút, nội dung dân sinh phải làm thế nào mới được mọi người hưởng ứng. Còn các điểm nóng làm thế nào để tác động đến người xem, dựa vào đâu để sáng tạo…”

Trần Nhiên cũng không khách khí nữa, bắt đầu thảo luận với giám đốc Trương.

Giờ nghỉ trưa kết thúc, hai người vẫn chưa dừng lại.

Đến khi hai người nhận ra thì đồ ăn đã hoàn toàn nguội lạnh, bản thân mình đã quá mức chăm chú rồi.

Đến giờ, Trần Nhiên mới hiểu được câu nói nói nhiều ắt nói hớ.

Giám đốc Trương chép miệng, vẫn còn muốn cùng Trần Nhiên thảo luận tiếp.

“Hiện tại, chương trình này mới chỉ là dự bị, mọi việc vẫn còn kịp chuẩn bị. Những nội dung mà chúng ta vừa thảo luận, cháu làm thành một bản thảo cho chú, trong vòng hai ngày có làm xong được không?”

Trần Nhiên nói: “Chú Trương, những điều cháu nghĩ cháu cũng đã nói rồi. Cháu không có chức vụ gì lớn, không biết chương trình muốn làm thế nào, nếu như chú thấy được thì cứ thêm vào thôi ạ.”

Giám đốc Trương nhìn hắn rồi nói: “Đừng giả bộ ngu ngốc trước mặt chú. Chú bảo cháu làm thì cháu phải làm.”

Trần Nhiên chỉ đành gật đầu, nhưng trong lòng lại nghĩ, vừa nghĩ đến công việc hiện tại nhẹ nhõm hơn hẳn “Đại mỹ Triệu Nam”, nhưng xem ra hai ngày sau, có lẽ còn nặng nhọc hơn rồi.

Giám đốc Trương định rời đi, đột nhiên nói: “Đúng rồi, lần xem mắt trước của Chi Chi thất bại rồi, nó không thích người ta. Hôm nay chú và dì Vân lại hẹn một người khác tới, cháu có muốn đến xem không?”

“Dạ?” Trần Nhiên nghe thấy vậy, cảm thấy không hiểu. Mình qua đấy để làm cái gì?

Nhìn Trương Phồn Chi xem mắt?

Ăn no rửng mỡ à?