Chương 39: Múa Rìu Qua Mắt Thợ

"Đang suy nghĩ gì vậy?"

Giọng nói của Trần Nhiên vang lên.

Trương Phồn Chi lấy lại tinh thần, thấy Trần Nhiên đã tắt máy tính, có lẽ đã hoàn thành xong công việc.

Lúc làm việc, hắn rất chăm chú, dù cô ở bên cạnh cũng không bị phân tâm, một mực tập trung vào công việc.

"Không có gì." Trương Phồn Chi bình tĩnh nói.

Trần Nhiên cất hộp giữ ấm đi, rồi nói: "Có phải công việc của tôi nhàm chán quá hay không?"

Trương Phồn Chi thản nhiên nói: "Khác gì nhau đâu."

Trần Nhiên cười nói: "Sao vậy được? Cô là minh tinh, sinh hoạt phải muôn màu muôn vẻ hơn chúng tôi suốt ngày quanh quẩn trong đài truyền hình chứ."

"Cũng không khác là bao, ngoại trừ đi tham gia hoạt động, còn lại chủ yếu là luyện nhảy, luyện hát." Trương Phồn Chi muốn nói với Trần Nhiên là công việc minh tinh cũng rất nhàm chán, nhưng lại không biết giải thích ra sao.

Hai người rời khỏi đài truyền hình, ngồi vào trong xe của Trương Phồn Chi. Trần Nhiên thấy Trương Phồn Chi cởi khẩu trang, dùng khăn lau lau chóp mũi đỏ ửng, liền hỏi: "Sao cô lại bị cảm vậy?"

Trương Phồn Chi nhìn hắn, không chê hắn phiền phức, mà trầm thấp nói: "Đi ngủ không đắp chăn kín."

Trần Nhiên biết cô vì chuyện bị cướp mất ca khúc mà không vui, hắn cân nhắc từ ngữ một lúc rồi nói: "Thật ra, nếu nghĩ theo góc độ khác thì việc bị cướp mất ca khúc cũng không hoàn toàn là việc xấu."

Trương Phồn Chi đang định khởi động ô tô, chợt ngừng lại, nhìn chằm chằm Trần Nhiên.

Trần Nhiên bị cô nhìn như vậy có hơi xấu hổ, vội nói: "Tối qua, tôi đã nghe bài hát của Lâm Hàm Vận, cũng không như bài hát lần trước, chất lượng chỉ ở mức trung bình mà thôi."

Trương Phồn Chi cau mày. Không hiểu Trần Nhiên nói vậy để làm gì, cố ý khiến cô thêm đau khổ sao?

Trần Nhiên lại tiếp tục nói: "Tôi không phải người biết rõ về nhạc lý nhưng từ một góc độ của người bình thường thì tôi thấy bài hát này rất nhạt nhẽo, giai điệu không hút tai, ca từ không được chau chuốt. Nếu như không được quảng cáo rầm rộ thì bài này cũng chẳng có ai nghe."

Trương Phồn Chi cau mày: "Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?"

Trần Nhiên nói tiếp: "Thật ra cô không hát bài hát kia thì cũng có sao đâu, vốn dĩ nó cũng chẳng xứng với giọng hát của cô. Nếu như đó là ca khúc mới của cô, nhất định sẽ chỉ khiến fan hâm mộ của cô thất vọng hơn mà thôi."

Trương Phồn Chi suýt nữa bị sặc. Hóa ra Trần Nhiên nói nhiều như vậy cũng là vì muốn an ủi cô mà thôi.

"Độ nổi tiếng của cô hiện tại cộng thêm việc đã lâu không phát hành ca khúc, sẽ khiến fan hâm mộ vô cùng mong chờ. Nếu bài hát tiếp theo của cô khiến cho fan hâm mộ thất vọng thì còn khiến cho độ nổi tiếng của cô giảm sút." Trần Nhiên phân tích cho Trương Phồn Chi cái hay cái dở.

Trương Phồn Chi nhìn Trần Nhiên, không ngờ hắn có thể nói ra những lời này.



"Dù tôi chưa bao giờ làm trong ngành giải trí nhưng tôi cũng là một người viết kế hoạch, cho nên tôi biết rất rõ đạo lý này. Ví dụ như lần này, cô thấy việc bị cướp ca khúc là một chuyện xấu nhưng thật ra lại không phải vậy. Fan hâm mộ cô nhiệt tình như vậy, weibo có hơn một vạn bình luận, nên ca khúc chọn lựa để phát hành nên cẩn thận hơn. Nếu dính phải ca khúc chất lượng không tốt sẽ làm mất đi độ nhiệt tình của fan hâm mộ."

Trần Nhiên thấy Trương Phồn Chi không nói gì trước những lời nhắc nhở của hắn.

"Anh nói tất cả những điều này chỉ là vì muốn an ủi tôi chứ gì?"

Trương Phồn Chi nhìn chằm chằm Trần Nhiên.

Bị cô nhìn kĩ như vậy, Trần Nhiên hơi xấu hổ, không từ tốn nói như trước nữa mà ho khan một tiếng: "Không phải an ủi, chỉ là nói sự thật thôi."

Trương Phồn Chi nhăn mũi nói: "Nói nhiều vậy cũng vô dụng."

Cô cũng muốn có ca khúc tốt nhưng những thứ đó chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.

Ca khúc lần này, theo cô, là một ca khúc không tệ, ít nhất cũng hay hơn ca khúc trước.

Nhưng sau khi thảo luận, Lâm Hàm Vận đã giở trò nên công ty mới hướng về phía cô ta.

Bài hát này dù có không hay nhưng cũng đã bị cướp rồi, dù Trần Nhiên có nói thế nào thì nội tâm cô cũng cảm thấy không dễ chịu.

Tối hôm qua, cô cân nhắc một hồi lâu, dự định bàn bạc lại với công ty.

Đấy là trong trường hợp có thể bàn bạc, nếu không thì sẽ hủy hợp tác.

"Được rồi, tôi đưa anh về nhà trước." Trương Phồn Chi khởi động xe, đưa Trần Nhiên về nhà.

Trần Nhiên hỏi: "Tôi nhớ là cô có một cây ghi ta?"

Trương Phồn Chi tập trung lái xe, thờ ơ "ừ" một tiếng.

Trần Nhiên nói tiếp: "Vậy đến nhà cô trước đi, tôi muốn mượn ghi ta của cô vài ngày, cô đồng ý chứ?"

Trương Phồn Chi nghĩ thầm. Anh nói như vậy tôi còn có thể không đồng ý à?

Cô chở Trần Nhiên về nhà, giám đốc Trương và dì Vân đều đang ở đó, trông thấy con gái đưa Trần Nhiên về, cảm thấy hơi kì lạ.

"Chú, cháu qua đây mượn ghi ta của Chi Chi." Trần Nhiên giải thích.

Hắn phát hiện, sau khi hắn nói xong câu nói, vẻ mặt của cặp vợ chồng nhà họ Trương đều tràn đầy thất vọng.

Thất vọng cái quần gì vậy?

Trương Phồn Chi cũng không chịu được cái vẻ mặt này, dắt Trần Nhiên vào phòng, đưa ghi ta cho Trần Nhiên.



"Anh cầm đi, đừng làm hỏng." Trương Phồn Chi nói.

Trần Nhiên hỏi: "Cái ghi ta này có ý nghĩa đặc biệt gì với cô à?"

"Nghỉ hè làm thêm kiếm tiền mua." Trương Phồn Chi vẫn nói những câu rất ngắn gọn.

Trần Nhiên bĩu môi, không phải bạn trai cũ tặng là được rồi.

Hắn ngồi xuống, kiểm tra thử các nốt trên ghi ta nhưng càng gảy càng thấy mắc nhiều lỗi.

Hắn ngẩng đầu, thấy Trương Phồn Chi đang quan sát hắn. Mặc dù không chế giễu nhưng ánh mắt này nhất định không mang ý tốt.

"À, lâu rồi không chơi ghi ta, không quen tay. Tôi mang về cho đỡ chán thôi ấy mà." Trần Nhiên cất ghi ta ra sau, không muốn tự làm mất mặt mình nữa.

Ánh mắt như nhìn trò hề của Trương Phồn Chi thực sự khiến người ta xấu hổ. Trước mặt một người học chuyên âm nhạc, hắn chẳng khác gì múa rìu qua mắt thợ.

"Tôi cũng vừa mới học, chẳng khá hơn anh là bao." Trương Phồn Chi biết hắn xấu hổ, an ủi một câu.

Trần Nhiên nhìn cô, không biết có phải là cô đang có ý mỉa mai anh hay không? Lúc mới học của cô đã là từ thời trung học rồi, tôi đã chơi được một thời gian rồi đấy, đúng là chễ giễu mà.

Trương Phồn Chi lại chở Trần Nhiên về nhà, khi chuẩn bị đến nơi, Trần Nhiên bảo cô rẽ vào con đường bên cạnh, ở đó có một phòng khám.

Trần Nhiên nói: "Đây là phòng khám chuyên trị bệnh cảm mạo, hiệu quả tốt lắm. Tuy bị cảm nhưng tôi thấy cô cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ một lần thuốc là khỏi thôi. Cô đợi tôi ở đây."

Trương Phồn Chi ngơ ngác, trông thấy Trần Nhiên mở cửa xe, không biết nói gì.

Cô ở trên xe trông thấy Trần Nhiên chạy vào phòng khám, nói với bác sĩ cái gì đó. Chỉ chốc lát sau, hắn thanh toán bằng wechat rồi cầm một cái túi nhỏ trở về.

"Ba liều thuốc, sau mỗi bữa ăn sẽ ăn một viên, sau khi ăn sẽ rất buồn ngủ nên buổi tối hẵng ăn. Nếu có chuyện gì vội thì nuốt luôn cũng được." Trần Nhiên nói, nhét thuốc vào qua ô cửa sổ.

Trương Phồn Chi vẫn nhìn chằm chằm hắn, Trần Nhiên chỉ ra sau: "Cô về đi. Ở đây có một con hẻm nhỏ, tôi đi xuyên qua là về nhà rồi. Cô bị cảm mạo thì nên về trước đi."

Trương Phồn Chi nhìn đống thuốc rồi lại nhìn Trần Nhiên, nói: "Tôi không vội vậy đâu, với cả anh còn chưa lấy ghi ta."

Trần Nhiên gãi đầu, quên mất ghi ta. Hắn mở xe ra, lấy ghi ta, rồi rời khỏi xe: "Được rồi, cô đi đường cẩn thận."

Hắn nói xong liền xoay người đi.

Trương Phồn Chi mím môi, vẫn chưa nổ máy.

Đợi đến khi Trần Nhiên biến mất ở chỗ ngoặt, cô mới từ từ lái xe. Mặc dù chiếc mũi vẫn khó chịu nhưng đầu dường như không còn đau đớn như lúc trước nữa.