Chương 24: Con Biết Yêu Rồi À?

Bố của Trần Nhiên tên là Trần Tuấn Hải , mẹ là Tố Tống Tuệ.

Hai người tính tình hiền lành lương thiện, cả 2 đứa con đều sống ở ngoài, một đứa thì làm việc đứa còn lại vẫn còn đi học. Cho nên khi nhìn thấy Trần Nhiên trở về nhà, khóe mắt hai người đều tràn đầy niềm vui.

Trần Tuấn Hải châm một điếu thuốc hỏi: “Công việc ở đài truyền hình thế nào rồi?”

Trần Nhiên trả lời: “ Cũng tạm ổn, lãnh đạo đối xử với con rất tốt, tiền thưởng tháng này cũng khá nhiều.”

“Lãnh đạo tốt với con thì con cũng phải vì họ mà nỗ lực làm việc, đừng làm người ta thất vọng.”

“Con biết rồi ạ.”

Tố Tống Tuệ đang chọn món bên cạnh nói xen vào: “Nghe nói công việc của đài truyền hình con rất vất vả, thường xuyên phải tăng ca. Con ở ngoài một mình phải tự mình chú ý sức khỏe. Bây giờ thời tiết đang trở lạnh, nếu lỡ chẳng may bị cảm thì phải đi khám ngay, tuyệt đối không được trì hoãn, cũng đừng quá tiết kiệm.”

Trần Nhiên cười đáp: “Mẹ yên tâm đi, con đâu còn nhỏ nữa.”

Tố Tống Tuệ lắc đầu: “Mẹ thấy con chẳng khác con nít là bao.”

Trần Nhiên hỏi: “Gần đây Dao Dao ở trường thế nào? Con gọi điện thoại cho con bé, hình như là đã đổi số rồi, tin nhắn Wechat cũng không trả lời.”

“Con bé này, bảo nó đưa số cho con thì nó lại ngại.” Trần Tuấn Hải lắc đầu: “Lúc con học đại học đều phải tự mình trang trải tiền học phí, lại còn gửi tiền tiêu vặt cho nó, bây giờ con bé học đại học rồi, vẫn ngại đưa số điện thoại cho con, sợ con lại gửi tiền cho nó.”

Trần Nhiên khó xử: “Bao nhiêu đây có là gì, con là anh trai của nó, có gì ngại cơ chứ?”

“Từ lúc bé nó đã như thế rồi, tính cách có hơi mạnh mẽ, đợi lát bố đưa con số của con bé, con gọi điện thoại cho nó nói chuyện đi.”

Trần Nhiên vẫn nhớ số điện thoại của em gái Trần Dao, trong lòng có chút hụt hẫng, trong trí nhớ của Trần Nhiên quan hệ anh em giữa bọn họ rất tốt, nhưng từ sau khi con bé học cao trung, Trần Nhiên lên đại học thì ít liên lạc hơn hẳn.

Chủ yếu là vì khoảng thời gian này Trần Nhiên phải vừa đi học vừa đi làm thêm, gần như không có thời gian, sau này thì lại phải tập trung cho công việc, muốn gọi điện thoại cho em gái hỏi thăm thì phát hiện nó đã đổi số rồi.

Trần Nhiên vẫn còn muốn nói gì đó thì đột nhiên chuông điện thoại vang lên.

Hắn ho một tiếng, cầm điện thoại lên nói: “Con ra ngoài nghe điện thoại.”

Trần Tuấn Hải và Tố Tống Tuệ nhìn Trần Nhiên rời khỏi cửa, mơ hồ nghe thấy: “Tôi thật sự không có ở nhà, cô muốn thăm dò tôi à?”

Vừa nãy điện thoại của Trần Nhiên đặt trên bàn, hai vợ chồng đều nhìn thấy trên màn hình tên người gọi đến của Chi Chi.

Đây là tên của con gái à?

Lại còn là Chi Chi, thân mật tới như vậy...

Trần Tuấn Hải lưỡng lự hỏi: “Con trai chúng ta có chuyện gì thế nhỉ?”



Tống Tuệ cúi đầu chọn món: “Ông đợi nó quay lại rồi hỏi xem.”

“Không biết cô gái này như thế nào, nghe nói thanh niên bây giờ tìm bạn trai đều xem gia cảnh, có nhà có xe. Hoàn cảnh của nhà chúng ta không biết có gây trở ngại gì hay không...” Trần Tuấn Hải nói xong liền trầm mặc.

Tống Tuệ cũng không có nói gì, hoàn cảnh hiện tại như thế này, đích thực là không có biện pháp nào cứu chữa rồi.

Không lâu sau Trần Nhiên tắt điện thoại quay lại, nhìn thấy hai người đều đang trầm mặc, có chút thắc mắc.

“Con trai, con đang yêu à?” Trần Tuấn Hải không thử thăm dò mà trực tiếp hỏi.

Trần Nhiên “a” một tiếng, không nghĩ tới đột nhiên bố lại hỏi vấn đề này, hắn trả lời thành thật: “Không, vừa rồi là con gái của lãnh đạo gọi.”

Con gái lãnh đạo?

Bố mẹ Trần liếc nhìn nhau, đáy lòng bỗng trầm đi.

Thảo nào Trần Nhiên nói lãnh đạo rất tốt với hắn, thì ra là có con gái nhà người ta đã giúp đỡ cho/

Nhưng hai vợ chồng chợt cau mày, đã là con gái của sếp thì gia cảnh chắc chắn không tầm thường, không biết bọn họ có coi thường nhà mình không?

Mẹ Tống nói: “Con trai, đã có bạn gái rồi thì sau này tiền lương của con không cần phải gửi về cho bố mẹ nữa, các khoản vay của nhà mình cũng đã trả hết rồi, mẹ và bố đi làm cũng kiếm được không ít tiền, con để lại tiền mà dùng.”

Trần Nhiên vội đáp: “Bố mẹ, con thực sự chưa có bạn gái, nhưng hiện tại tiền lương của con cũng khá tốt, tháng này còn được thêm tiền thưởng, nhiều hơn bình thường một khoản, nếu không gửi về cho bố mẹ thì con cũng không dùng hết.”

“Mẹ con nói giữ lại thì giữ đi, đàn ông lúc nào cũng phải có tiền trong người, không thể đợi đến khi gặp chuyện lại không có tiền được.” Trần Tuấn Hải nói: “Nghe lời mẹ con nói đi, nhà chúng ta bây giờ không cần dùng nhiều tiền, mặc dù không thể giúp con nhưng cũng không thể cản đường con được!”

Trần Nhiên gãi đầu, sao lại thành như thế này.

Cả hai đều cho rằng hắn có bạn gái rồi, nói như thế nào cũng không nghe, Trần Nhiên quả thực hết đường chối cãi.

Có nên nói chuyện của mình và Trương Phồn Chi không?

“Bố mẹ, nếu không thì như thế này đi, sau này tiền lương con sẽ gửi về một nửa, bố mẹ giữ giúp con. Trong tương lai con muốn mua một căn nhà nhưng không thể tự tiết kiệm được.”

Bố mẹ Trần vẫn còn lưỡng lự, Trần Nhiên lại nói: “Con cũng không phải là đứa ngốc, con cũng phải chắc chắn mình đủ tiền tiêu thì mới gửi về cho ba mẹ chứ.”

Sau khi thuyết phục hồi lâu thì hai người mới gật đầu đồng ý.

Bởi vì Trần Nhiên trở về thì cũng đã muộn,

Tuy rằng món ăn rất đơn giản nhưng Trần Nhiên ăn được rất nhiều, sau khi phụ giúp dọn dẹp chén đũa xong, bị mẹ đuổi ra ngoài hắn mới ngồi trên sofa lướt điện thoại.



Vừa rồi Trương Phồn Chi có gọi điện thoại đến, giọng nói nghe giống như đang không vui, trước khi ăn cơm hắn có nhắn tin hỏi thăm, nhưng đối phương không nói, không nóng không lạnh trả lời hai câu.

Trần Nhiên cũng không quan tâm lắm, thành ý của hắn chỉ có vậy, vốn dĩ không hi vọng gì nhiều. Vì vậy Trương Phồn Chi có nói hay không hắn cũng không ngạc nhiên.

Trần Nhiên vừa nói chuyện với ba mẹ vừa tùy ý lướt xem mục tin tức, chủ yếu là về những chuyện thường nhật.

Hầu hết đều là bố mẹ nói, hắn ngồi nghe.

Chẳng hạn như nhà nào có con cái vừa kết hôn, trong thị trấn có gia đình nào vừa tổ chức tiệc tùng.

Nhưng càng nghe, Trần Nhiên phát hiện những người bạn thời thơ ấu của hắn đều đã kết hôn cả rồi.

Nếu như trước đây nghe thấy những tin tức này, dựa theo tính cách của hắn, thì tiếp theo sẽ cảm thấy có chút quẫn bách hoặc sốt ruột.

Nhưng hiện giờ Trần Nhiên có những cảm giác mới lạ khó nói, cùng với những kí ức thời còn thơ bé, những cái tên, khuôn mặt quen thuộc dần hiện lên.

Nói về thanh niên trong thị trấn, có người rời thị trấn đi học, học xong đại học thì tốt nghiệp, giống với Trần Nhiên hiện tại, hoặc đang trong kì thực tập hoặc vẫn đang tìm việc làm.

Có người vừa học xong cao trung thì nghỉ, tìm một công việc nào đó để kiếm tiền trang trải cuộc sống, sự nghiệp ngày càng đi lên. Hoặc có người vẫn đang trong giai đoạn rối ren, nhưng dù là kiểu nào thì đa số đều đã kết hôn rồi.

Nói chuyện với bố mẹ một lúc, gần 10 giờ hắn mới quay về phòng ngủ.

Hắn nghĩ nghĩ, lấy số điện thoại bố mẹ vừa đưa cho mình ra.

Chuông reo được hai tiếng thì đầu bên kia bắt máy.

Đầu bên kia rất yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng thở đều đều. Một lát sau, một giọng nói yếu ớt vang lên: “Anh? Là anh phải không?”

Trần Nhiên đáp: “Em vẫn còn biết là anh à, sao đổi số rồi mà không báo anh một tiếng?”

Trần Dao nói một cách thiếu tự tin: “Em, em quên nói với anh.”

“Thế tại sao không trả lời tin nhắn?”

“Hả? Em đổi số điện thoại rồi, nên cũng đổi tài khoản WeChat.”

Trần Nhiên rầu rĩ: “Em hay lắm vẫn còn nhớ người anh này à?”

“Anh là anh ruột của em. Sao em có thể không nhận anh, chỉ là em quên mất thôi.”

“Vậy thì được, em lưu số của anh, sau này em có đổi số cũng đừng quên nữa là được!” Trần Nhiên nói “Nếu em lại quên thì anh xem như anh là con một của nhà mình.”

“……”