Chương 22: Đừng Tự Tìm Cái Chết

“Trần Nhiên cháu ăn nhiều thịt vào, dạo này tăng ca vất vả rồi."

Dì Vân rất nhiệt tình, gắp thật nhiều thịt cho Trần Nhiên.

"Dì Vân, cháu thật sự không ăn được nữa, đây cũng không phải lần đầu tiên cháu đến, không cần khách sáo như vậy." Trần Nhiên che miệng bát.

Hắn đã ăn rất nhiều, bây giờ nhìn thấy thịt cổ họng hắn lại thấy ngưa ngứa.

“Được rồi được rồi, tôi nghĩ Trần Nhiên thực sự không ăn được nữa đâu.” Giám đốc Trương nói đỡ cho cậu.

“Vậy thôi dì không ép cháu nữa, Trần Nhiên, ăn thêm những món khác đi.” Dì Vân đặt đũa xuống.

Trần Nhiên thở phào nhẹ nhõm, nhìn giám đốc Trương với vẻ biết ơn.

Giám đốc Trương mỉm cười, hồi trước lúc ông đến nhà bố mẹ chồng cũng từng trải qua việc tương tự.

Nhưng lúc đó không chỉ có thịt, mà còn có rượu.

Bản thân giám đốc Trương cũng không thích uống rượu, nhưng hồi đó trước khi đến nhà, nghe nói bố vợ thích uống rượu, ông đã cắn răng tập luyện một thời gian rồi mới đến.

Trong lòng ông cảm khái, Trần Nhiên gặp được một ông bố vợ như mình, quả là phúc bảy đời.

Cùng lúc đó, điện thoại của Trần Nhiên vang lên.

Không ngờ Trương Phồn Chi lại gọi đến.

“Cô ta là thầy bói hay sao, sao mà biết được hắn đang ở nhà cô ta?” Trần Nhiên lẩm bẩm trong lòng.

Mặc dù mỗi lần đến nhà họ Trương, hắn đều gửi tin nhắn cho Trương Phồn Chi hoặc gọi điện cho cô ta để giả vờ, nhưng lần này thì không.

“Chi Chi gọi đến à?” Giám đốc Trương hỏi.

Trần Nhiên ngượng nghịu cười, sau đó đứng dậy nghe điện thoại.

Bước đến ban công phòng ngủ, Trần Nhiên hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Trương Phồn Chi ngừng một chút, hỏi: "Anh đang ở nhà tôi à?"

Trần Nhiên kinh ngạc hỏi: "Sao cô biết?"

"Không phải đã nói lúc nào anh đến nhà tôi cũng phải báo cho tôi trước sao?”

"Không phải, nếu lần nào tôi đến, cô cũng tình cờ gọi điện cho tôi, cô không sợ chú Trương dì Vân sẽ cảm thấy nghi ngờ à?"

"Có gì mà nghi ngờ? Anh tan làm thì mới đến nhà tôi, có chút thời gian như vậy, các cặp đôi còn không đủ thời gian nói chuyện." Trương Phồn Chi nói.

Trần Nhiên: "..."

Giờ trách hắn sao? Hắn còn chưa yêu đương bao giờ, làm sao biết các cặp đôi phải như thế nào.

Trương Phồn Chi không nói tiếp chủ đề này, thay vào đó, cô nói: "Tôi nghe nói anh đã thể hiện rất tốt trong chương trình và phá vỡ nhiều kỷ lục, chúc mừng anh."

Cô ta lấy tin tức ở đây vậy? Chú Trương nói với cô ta sao?



Nghĩ một lúc, chỉ có khả năng đó.

Trần Nhiên khiêm tốn nói: "Tôi không làm chương trình một mình, mà là sự nỗ lực của tất cả mọi người trong tổ chuyên mục."

Trương Phồn Chi: "Cũng khá khiêm tốn đấy, khiêm tốn quá mức sẽ thành kiêu ngạo, vậy tôi có thể hiểu rằng anh đang kiêu ngạo?"

Trần Nhiên: "..." Tôi kiêu ngạo lúc nào chứ?

"Thực ra, một chương trình địa phương dù hay đến đâu cũng không đáng để tự hào, đến khi nào nó là một chương trình truyền hình vệ tinh thì mới tính là lợi hại.", Trương Phồn Chi nói thêm.

Chương trình truyền hình?

Hắn cũng nghĩ vậy, nhưng truyền hình vệ tinh ở đâu mà dễ dàng như vậy!

Trần Nhiên hỏi: "Cô gọi đến chỉ để công kích tôi đấy à??"

Trương Phồn Chi lạnh lùng nói: "Không phải, tôi đang khích lệ anh."

Trần Nhiên nói: "Vậy thì thực sự cảm ơn cô"

Trương Phồn Chi nói: "Không cần cám ơn, dù thật giả thì chúng ta vẫn là người yêu, tôi cũng nên quan tâm một chút.”

“Có phải hôm nay cô biết tâm trạng tôi tốt mà cố tình dội gáo nước lạnh không?” Trần Nhiên đoán ra được phần nào.

Trương Phồn Chi: "Tôi rảnh vậy à?"

Trần Nhiên: "Tôi thấy vậy."

Trương Phồn Chi: "Anh thấy vậy cũng chỉ là anh thấy vậy thôi."

Trần Nhiên không nói nổi nữa.

Đây có lẽ là trạng thái nói chuyện giữa hắn và Trương Phồn Chi, bên kia lấy việc công kích hắn làm niềm vui, chuyên tâm trêu chọc hắn.

Mỗi lần trò chuyện, cả hai đều sẽ cãi qua cãi lại.

Trương Phồn Chi có vẻ ít nói, nhưng thực chất cô ta là kiểu người cứng đầu cứng cổ.

Lại thêm cái tính khí nóng giận.

Có mấy lần nói chuyện không cãi lại được Trần Nhiên, liền trực tiếp cúp máy.

"Cái người này ai lấy về, người đó khổ!"

Trần Nhiên bĩu môi.

Oán giận một lúc, Trần Nhiên mới sảng khoái tắt máy.

Về phòng khách, vợ chồng giám đốc Trương đều đang nhìn hắn.

“Phồn Chi gần đây thế nào?” Dì Vân hỏi.



Trần Nhiên khựng lại một chút. Hai người vừa mới cãi nhau, cũng không đề cập tới tình huống mới nhất, nhưng nghĩ đến cô còn trêu chọc hắn, có thể nói tâm trạng không tệ, mọi chuyện ổn thỏa.

Dì Vân hài lòng nói: "Nhìn hai đứa tình cảm như vậy, dì cũng yên tâm. Hay là khi nào nó về, cháu đưa nó đi gặp bố mẹ cháu đi.

“Gặp bố mẹ cháu?” Trần Nhiên không kịp phản ứng.

Mới có bao lâu chứ?

Từ lúc quen nhau đến giờ, cùng lắm mới được tầm 1 tháng, vậy mà đã đi gặp bố mẹ rồi sao?

Đạo diễn Trương ho khan một tiếng, kéo dì Vân, sau đó nói: "Ý của dì Vân cháu là, cháu đã lâu không về nhà rồi, đợi Chi Chi quay lại thì nghỉ ngơi vài ngày về thăm bố mẹ.”

Dì Vân cũng thấy mình có chút vội vàng, cười nói: "Ý của dì là vậy. Dù bận rộn công việc cũng đừng quên quan tâm đến cha mẹ."

Trần Nhiên cười nói: "Mấy ngày nay cháu cũng gọi điện về nhà mà, vài ngày nữa được phát lương, cháu sẽ xin nghỉ vài ngày rồi về."

Dù biết ý của dì Vân, nhưng hắn cố tình tránh đi.

Trong khi Trần Nhiên và hai vợ chồng Trương gia đang nói chuyện, thì người đang ở tận Hoa Hải – Trương Phồn Chi cũng cất điện thoại đi.

Quản lý Đào Lâm mặc một chiếc váy hoa đen trắng, đi giày cao gót, lại ngồi vắt chân trên ghế sô pha, nhìn cô đầy nghi ngờ.

Trương Phồn Chi nhíu mày: "Chị nhìn em như vậy làm gì?!"

Đào Lâm tỉ mỉ quan sát cô, nói: "Chị có cảm giác gần đây em có gì đó không ổn."

“Em thì có gì mà không ổn?” Trương Phồn Chi nhướng mày.

Đào Lâm đứng dậy, đi vòng quanh Trương Phồn Chi, nói: "Có hương vị của tình yêu!"

Trương Phồn Chi bước tới ngồi xuống, ôn tồn nói: "Chị điên rồi hả?"

Đào Lâm haha nói: "Chị không biết chị có điên không, nhưng chắc chắn là em điên rồi. Hi Vân, em không biết cơ hội của mình bây giờ tốt như thế nào đây, bây giờ yêu đương là muốn hủy hoại tiền đồ đấy?”

Trương Phồn Chi quay đầu lại nói: "Thứ nhất, em không yêu đương. Thứ hai, em cũng không phải thần tượng, hẹn hò sao tính là tự hủy hoại tương lai?"

Đào Lâm lắc đầu: "Người hâm mộ của em không nghĩ vậy. Em phải biết rằng em không có nhiều bài hát, danh tiếng của em không được củng cố. Phần lớn người hâm mộ của em là fan yêu sắc đẹp."

Trương Phồn Chi nói: "Điều em cần là fan thích nghe hát, em không quan tâm đến fan sắc đẹp.”

"Nhưng công ty quan tâm!" Đào Lâm nói: "Hi Vân, mấy cái thông báo em không nhận, cũng từ bỏ rất nhiều ân huệ. Công ty có ý kiến với với em, nguồn lực hiện đang nghiêng về phía Lâm Hàm Vận. Lúc này, em bùng lên tin tức yêu đương, công ty sẽ từ bỏ em ngay lập tức. "

"Người hâm mộ, nhân khí là tất cả nền tảng của em, Hi Vân, tương lai của em rất tốt, rất tươi sáng, đừng tự tìm đường chết!”

Trương Phồn Chi cau mày: "Chị Lâm, chị biết đấy, em chỉ muốn hát thôi, ngoài ra không nghĩ đến chuyện gì nữa."

Đào Lâm nói: "Chị biết em nghĩ gì. Em không thích giao tiếp và mệt mỏi với những thông báo, nhưng trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy. Nếu em muốn công ty cung cấp cho em nguồn lực, em phải tạo ra giá trị cho công ty. Đây là một sự trao đổi tương đương, và cũng là quy tắc. "

Trương Phồn Chi mím môi không nói gì.

Đào Lâm cảm thấy đau đầu khi nhìn thấy cô như này.

Sao lại gặp phải một nghệ sĩ như vậy chứ...