Chương 11: Diễn, Lại Tiếp Tục Diễn!

Một bát canh nóng hổi trôi qua cổ họng rồi chui xuống dạ dày khiến Trần Nhiên cảm thấy toàn thân nóng rực, đầu óc cũng bớt choáng váng.

Hắn nhìn xung quanh, nhưng không thấy Trương Phồn Chi đâu, vội hỏi: “Dì Vân, chị Chi Chi đâu rồi ạ? Cháu có chuyện muốn nói với chị ấy.”

Dù như thế nào cũng phải nói rõ hết mọi chuyện.

Nhân lúc này giải thích ngay trước mặt mọi người, phòng ngừa Trương Phồn Chi lại giở trò.

Dương Vân nói: “Tâm trạng của Chi Chi cả ngày hôm nay rất xấu. Vừa nãy mới đi ra ngoài giải sầu với trợ lí.”

Dương Vân do dự một lúc, nói tiếp: “Trần Nhiên, người già cả như dì cũng không nên xen vào chuyện của người trẻ các cháu, nhưng việc này liên quan đến Chi Chi, dì cũng đành mặt dạn mày dày hỏi, rốt cuộc cháu nghĩ như thế nào về Chi Chi?”

Suy nghĩ như thế nào á?

Bên ngoài xinh đẹp, dáng người quyến rũ, nhưng bên trong thì lại là một người xấu xa, nóng tính.

Trần Nhiên trong lòng nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng lại nói: “Chị Chi Chi là một người rất tốt, không những xinh đẹp mà còn hào phóng.”

Dương Vân lại nói: “Nếu cháu cảm thấy nó tốt đẹp như vậy, tại sao vẫn từ chối nó?”

Trần Nhiên không biết Trương Phồn Chi đã nói với người nhà cô ta những gì mà ngay cả dì Vân cũng tin tưởng đến vậy. Thật là đáng sợ!

“Cháu không từ chối chị ấy. Lời tỏ tình của chị ấy rõ ràng là giả!” Trần Nhiên thẳng thắn nói.

Dương Vân cau mày: “Không thể nào là giả được. Dì hiểu rất rõ tính cách của Chi Chi, dù trước kia nó chưa từng yêu ai nhưng chắc chắn nó sẽ không lừa dối chuyện đó. Hơn nữa, nó cũng đã cho chú dì nhìn nhật ký trò chuyện, rõ ràng các cháu nói chuyện với nhau rất vui vẻ, cháu còn tỏ vẻ thích nó, vậy mà sau khi nó tỏ tình cháu lại cự tuyệt, còn không trả lời tin nhắn của nó.”

Trần Nhiên: “???”

Hắn và Trương Phồn Chi nói chuyện với nhau rất vui vẻ sao?

Dương Vân lại nói tiếp: “Nếu cháu thích Chi Chi, dì và chú sẵn sàng tán thành cho hai đứa, cháu cũng không cần phải làm như vậy. Lần trước cho cháu gặp Chi Chi, chính là cố ý mai mối cho hai đứa rồi. Nếu cháu nói rằng cháu thích nó, thì chú dì cũng không phải tìm người mai mối cho Chi Chi nữa. Giày vò nó mãi như vậy, cuối cùng chuyện vẫn quay về lối cũ, cháu bảo dì phải làm sao mới tốt đây?”

“Nhưng mà…” Trần Nhiên vừa định mở miệng thì đã bị giám đốc Trương cắt lời.

“Cháu đừng có nhưng nhị gì nữa. Nếu cháu thích Chi Chi thì hãy nghiêm túc với nó đi, đừng chơi đùa trên tình cảm của người khác như thế. Cháu đừng tưởng là chú không biết, người trẻ các cháu lúc nào cũng có cái gọi là “lốp dự phòng”. Nhưng Chi Chi nhà chú là ngôi sao lớn, lại còn xinh đẹp như vậy, cháu nỡ lòng nào coi nó là “lốp dự phòng” của cháu cơ chứ? Cháu có cảm thấy có lỗi với chú dì không?”

Trần Nhiên bất lực đến mức muốn ứa nước mắt. Chú Trương tìm hiểu mấy vụ này ở đâu vậy? Chú có biết là lời chú nói ra rất kỳ quái không?

Nếu hắn là một tên xấu xa như vậy thì cũng sẽ không độc thân đến tận bây giờ.

Bị chú Trương và dì Vân nhìn chằm chằm, Trần Nhiên hết lời chối cãi.

Hắn đột nhiên nhận ra, rõ ràng là Trương Phồn Chi đã suy tính kế hoạch này rất lâu rồi.

Nhật kí trò chuyện sao? Rõ ràng là ngụy tạo.

Có lẽ lúc trước mình nói trước ba mươi tuổi không muốn kết hôn, chị ta còn chưa lập ra kế hoạch này.

Có thể là sau khi chú Trương thúc giục chị ta kết hôn nhiều quá, mới khiến chị ta rơi vào thế bí phải đưa ra hạ sách.



“Các ngôi sao lớn đều đáng sợ như vậy sao? Thủ đoạn, mưu kế lợi hại như vậy, cũng là do đã trải qua quá nhiều chuyện rồi ư?” Trần Nhiên thực sự không hình dung ra được.

Đôi vợ chồng vẫn đang chờ Trần Nhiên lên tiếng thì đột nhiên, có tiếng chìa khóa tra vào cửa. Cạch cạch, một dáng người thon thả bước vào.

Hôm nay, Trương Phồn Chi mặc một cái áo nỉ màu đen, bên trong là một chiếc áo len bó sát lộ ra cần cổ trắng ngần.

Vừa nhìn thấy cô, Trần Nhiên liền thở phào nhẹ nhõm. Trương Phồn Chi đã về rồi, nói chuyện với nhau một hồi chắc chắn sẽ lộ ra chân tướng.

Dương Vân nói: “Chi Chi, con về rồi sao? Trần Nhiên cũng đến đây đó, nó nói có chuyện muốn nói với con…”

Nhìn thấy Trần Nhiên, động tác của Trương Phồn Chi hơi ngừng lại nhưng sắc mặt cũng không có gì thay đổi, chỉ là vành tai hơi đỏ lên một chút.

Cô chậm rãi cởϊ áσ khoác, sau đó bĩu môi nhìn Trần Nhiên, giống như đang phải chịu oan ức. Sau đó, dưới ánh mắt của ba người, cô bước nhanh vào trong phòng của mình, đóng sập cửa lại.

Trần Nhiên trợn mắt há mồm.

Tôi đã đến tận đây rồi mà chị vẫn còn diễn sao?

Nhìn bộ dạng của chị ta, Trần Nhiên cảm giác như mình đã biến thành một kẻ phụ tình rồi.

“Đây là người phụ nữ hơn mình một tuổi sao? Thật là đáng sợ!”

Trần Nhiên hít một hơi thật sâu, quay người nhìn chú Trương và dì Vân.

Lúc này, đôi vợ chồng đều nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt quái dị.

Không được, phải nói cho rõ ràng!

Trần Nhiên đứng lên nói: “Cháu sẽ vào đó nói chuyện với chị Chi Chi.”

Giám đốc Trương nói: “Trần Nhiên, cháu đừng để chú phải thất vọng về cháu.”

Trần Nhiên đi đến trước phòng của Trương Phồn Chi, gõ cửa: “Chị Chi Chi, em vào trong được không?”

Bên trong không có tiếng đáp lại.

Trần Nhiên đưa mắt nhìn, chú Trương và dì Vân vẫn đang nhìn chằm chằm hắn. Hắn đành cắn răng, mở cửa đi vào.

Ngoại trừ phòng của em gái, đây là lần đầu tiên Trần Nhiên bước vào phòng của một cô gái khác.

Thoạt nhìn thì khá gọn gàng, không có mấy thứ như kiểu búp bê rối, hay búp bê vải. Ngược lại còn có một cây ghita và một cây đàn piano.

Về việc phòng của một đứa con gái có mùi thơm ngào ngạt hay không, Trần Nhiên không ngửi thấy được, bởi vì cái mũi của hắn vẫn đang bị tắc.

Bên cạnh giường, có một chiếc sô pha. Lúc này, người mặc áo len bó sát là Trương Phồn Chi đang ngồi trên đó, vẻ mặt không cảm xúc, đôi mắt đen thẫm nhìn chằm chằm Trần Nhiên, không nói lời nào.

Vóc dáng của cô rất đẹp, áo len màu đen càng tôn lên những đường nét quyết rũ trên cơ thể cô, nhưng Trần Nhiên hiện tại không có tâm tư để suy nghĩ đến mấy thứ đó, hắn hỏi: “Chị Chi Chi, chị muốn làm gì?”



Trương Phồn Chi quay đầu đi, không muốn nhìn hắn.

Trần Nhiên hoàn toàn bái phục.

Diễn, vẫn tiếp tục diễn!

Chị nghiện rồi đúng không?

“Chị cứ như vậy, em sẽ không thể nào làm hòa với chú Trương được. Ngày đó, em đã nói rõ ràng với chị qua điện thoại rồi mà, em không muốn nói dối.”

Trần Nhiên tiếp tục nói.

Trương Phồn Chi nhìn chằm chằm hắn, mím môi: “Tôi chỉ muốn cậu làm bạn trai của tôi.”

Giọng điệu mặc dù rất bình thường, nhưng nghe kỹ thì lại cảm thấy có chút tủi nhục trong đó.

Trần Nhiên thở dài: “Em không làm được đâu. Chị dù gì cũng là một ngôi sao lớn, chuyện này không đàng hoàng chút nào.”

Trương Phồn Chi nói tiếp: “Chỉ cần cậu đồng ý làm bạn trai tôi, vậy thì tôi sẽ đàng hoàng với cậu.”

Két.

Cánh cửa đột nhiên kêu lên.

Trần Nhiên quay đầu lại, trông thấy hai cái đầu lấp ló trước cửa.

Đôi vợ chồng có chút xấu hổ. Vốn định nghe lén, ai mà ngờ Trần Nhiên quên không đóng cửa nên không cẩn thận đẩy cửa ra.

Ông ho khan vài tiếng, rồi dắt vợ mình đi ra. Trước khi đi còn tiện tay đóng cửa lại.

Trần Nhiên quay người lại nhìn Trương Phồn Chi, nói: “Chị làm như thế thực sự không có ý nghĩa gì cả. Với suy nghĩ này, chị cứ tìm đại một người bạn trai không phải tốt hơn sao.”

“Tôi không muốn kết hôn trước ba mươi tuổi.”

“Vậy chị có thể tìm một người khác để giả vờ. Em làm việc với chú Trương thường xuyên như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ bị lộ tẩy.”

“Không, bọn họ rất thích cậu, lúc nào cũng khen ngợi cậu.” Nói đến đây, Trương Phồn Chi khẽ cong môi.

“Dù sao thì em cũng không đồng ý.” Trần Nhiên nhìn cô.

“Tùy cậu.” Trương Phồn Chi đối mặt với hắn, dáng vẻ rất tự tin.

Trần Nhiên chịu thua: “Người nổi tiếng các chị đều mặt dày như vậy sao?”

Trương Phồn Chi nói: “Thật là thô lỗ khi nói vậy với một cô gái. Xin lỗi vì những đánh giá tốt đẹp mà bố mẹ tôi đã nói về cậu.”

Trần Nhiên: “…”

Nếu tôi thực sự thô lỗ thì hiện tại tôi đã tát chị một cái rồi.