Chương 2: Vị hôn thê đến

Sau khi nghe được lời em gái nói, Lục Thành như chết lặng.

Đính hôn gì chứ?

Anh ta không có ở nhà, vậy thì người nhà sao có thể đặt hôn ước được?

Cha anh sẽ không bắt anh giống như những gì ông nội đã làm với cha chứ? Bắt ép con mình lấy người không yêu sao? Này đúng thật là đã thành truyền thống gia đình…

Chuyện này không thể tiếp tục vậy được, anh không muốn hạnh phúc cả đời mình của mình bị hủy hoại vì cuộc hôn nhân thương mại.

Tất nhiên điểm mấu chốt là anh vẫn chưa biết vị hôn thê của mình trông như thế nào và tính khí có tốt không đây. Nếu là một người có dung mạo không xuất chúng mà tính khí lại kém nữa thì e là cả đời này Lục Thành không có ngày được yên ổn. Phải nghĩ biện pháp giải trừ hôn ước này mới được.

Ngay khi Lục Thành nghĩ vậy, Lục Hoan Hoan ở đầu dây bên kia lại nói “Anh hai anh có tính toán gì chưa, cô gái kia khá xinh đẹp nhưng em không biết tính khí như nào”

Lục Thành lại hỏi “ Bộ dạng xinh đẹp sao? Có thể xinh đẹp đến như nào?”

Lục Hoan Hoan trả lời “Em đã xem ảnh cô ấy. Khuôn mặt của cô ấy chắc chắn đẹp hơn những nữ minh tinh nổi tiếng rất nhiều, vóc dáng cũng chuẩn nữa”

Nghe em gái nói, Lục Thành thở phào nhẹ nhõm, ít nhất vị hôn thê của anh cũng không xấu xí.

Bất quá thời đại này ảnh chụp không đáng tin cậy cho lắm, nói không chừng ảnh của em gái xem không phải nhan sắc thật mà chỉ là sự lừa dối. Đương nhiên, dù người phụ nữ đó có xinh đẹp đến đâu anh ta cũng không có ý định chấp nhận vị hôn thê được chỉ định của mình, người khác cũng chưa từng gặp qua cô ta, như thế nào liền có thể vội vàng đính hôn như vậy. Lục Thành căm hận đến tận xương tủy kiểu hôn nhân sắp đặt này.

Đã là lúc nào rồi mà con cái phải chịu sự sắp đặt hôn nhân của cha mẹ chứ. Chắc chắn anh ta không thể chấp nhận bất kỳ hành động hứa hôn nào rồi.

Vì vậy, Lục Thành nói với Lục Hoan Hoan “Hoan Hoan, hãy nói cho cha mẹ biết anh sẽ không vậy bao giờ chấp nhận cuộc hôn nhân này, tốt nhất là làm cho bọn họ dập tắt ý định này đi”

Lục Thành vừa nói xong liền nghe thấy tiếng cha mình trong điện thoại:

“Hoan Hoan, con đang gọi cho ai vậy? Là anh trai con sao?”

Lúc này, Lục Hoan Hoan đang đứng ngoài hành lang, cô không ngờ cha mình lại từ đại sảnh đi ra đây. Đang định ngụy biện, nhưng Lục Tư Dĩnh liền nói “Nói cho anh trai con biết, tiểu Lạc đã đến Giang Nam tìm nó rồi. Chắc là hôm nay đã đến rồi đó, bảo anh con nhớ nghe điện thoại a”

Giọng của Lục Tư Dĩnh rất lớn, như thể là không phải anh đang nói chuyện điện thoại với Lục Hoan Hoan, mà nói chuyện trực tiếp với ông ấy vậy.

Sau khi nghe những lời của cha mình Lục Thành nhất thời ngây người.

Gì cơ? Người phụ nữ đó thật sự đã đến đây tìm anh sao? Có phải là đùa không vậy?

Thực sự là người nhà muốn cưỡng ép anh lấy vợ sao?

Lúc này Lục Hoan Hoan thì thầm nói “Anh, anh có nghe thấy không, vị hôn thê của anh đã đến Giang Nam tìm anh rồi đó”

Lục Thành bất lực nói “Anh biết rồi, đến lúc đó anh sẽ cùng cô ta nói cho rõ ràng”

Lục Thành nghĩ thầm, người phụ này thật sự đến đây tìm anh, như vậy là cô ta muốn dựa vào mình.

Dù sao nhà họ cũng giàu có, con gái muốn dựa vào anh là chuyện bình thương, nhưng kì thực Lục Thành lại chán ghét loại con gái chỉ yêu tiền của anh ta như này.

Lục Hoan Hoan lại nói “Anh hai, nghe nói gia đình cô gái kia cũng rất giàu có”

A, cái này…

Lục Thành vừa rồi còn đang suy nghĩ xem người phụ này có phải là loại con gái ham vật chật hay không, nhưng em gái hắn lại nói cô ta cũng là người có tiền được sinh ra trong gia đình giàu có.

Do gia đình nhà gái cũng giàu, vậy đây có lẽ là một cuộc hôn nhân thương mại, Lục Thành đoán rằng người phụ nữ đó cũng có thể không hề nguyện ý lấy anh ta.

Trong thời đại yêu đương tự do này, Nào ai muốn có một cuộc hôn nhân thương mại đâu. Hầu hết những cuộc hôn nhân này đều không hạnh phúc, về cơ bản chính là chơi đùa. Mặc dù nhìn vào thì giống như một gia đình hạnh phúc nhưng trên thực tế hầu hết họ chỉ là ở cùng một chỗ có người thậm chí còn không sống chung. Nhiều nhất cũng chỉ là một tờ giấy đăng ký kết hôn, sau đó có một vài đứa con hay gì đó.

Lục Thành nói “Gia đình người phụ nữ kia cũng giàu có, hẳn là cô ta cũng không thích hôn nhân thương mại như này”

Em gái lại nói “Chuyện này rất khó nói, bên kia đã chủ động đi tìm anh vậy, hẳn là có hứng thú”

Lục Thành đáp “Anh chưa từng gặp người phụ nữ đó, làm sao cô ta có thể hứng thú với anh được”

Lục Hoan Hoan hỏi “Nếu cô ấy thật sự có ý định dựa dẫm vào anh thì sao?”

Khi Lục Thành định trả lời em gái mình thì điện thoại đột nhiên có tiếng bíp, chắc là có người đã gọi cho anh. Lục Thành bèn cầm điện thoại ra để nhìn, là một dãy số lạ.

Lục Thành khẽ nhíu mày, nghĩ nghĩ, đây chẳng lẽ là cuộc gọi của cô gái kia sao.

Lục Thành sau đó nói với em gái mình “Hoan Hoan có người gọi cho anh. Anh cúp máy đây”

Lục Hoan Hoan bèn nói “Được, vậy em cúp máy trước”

Ngay sau khi điện thoại với em gái tắt, anh liền cúp điện thoại, Lục Thành kết nối với số điện thoại kia.

Lục Thành lễ phép hỏi “Xin chào, cho hỏi là ai vậy?”

Sau đó một giọng nói lanh lảnh vang lên từ đầu dây bên kia

“Xin chào, Lục Thành, tôi là Lạc Khuynh Tư, tôi đang ở trước cửa, anh hãy ra ngoài đi?”

Nghe thấy giọng nói này, Lục Thành sững sờ một chút. Thanh âm này thật sự rất êm tai, đặc trưng của giọng một ngự tỷ, nhưng không hề có sự cố ý vì vậy nghe rất nhẹ nhàng.

Lục Thành giả bộ bối rối hỏi “Tôi chính là Lục Thành, cô có chuyện gì cần sao?”

Lạc Khuynh Tư nói thẳng “Tôi là vị hôn thê của anh, chú Lục nhờ tôi đến gặp anh”

Nghe đến đây, đại não của Lục Thành như đông cứng lại.

Người bên kia thẳng thắn như vậy, vừa đến đã chỉ đích danh thân phận hôn thê của mình. Điều này không hề dễ làm a

Cô ta thừa nhận là vị hôn thê của anh, điều này chẳng phải chứng tỏ cô ta đã đồng ý với cuộc hôn nhân này sao. Phải cùng nói chuyện vui vẻ với cô ta mới được.

Nghĩ đến đây, Lục Thành nói “Ồ, tôi đang đi ra ngoài, tôi hiện tại ở…”

Nói tới đây, Lục Thành liền giật mình, vừa rồi hình như anh ta đã xem nhẹ một vấn đề. Làm sao người phụ nữ này biết anh đang sống ở đâu? Lại còn đang ở trước cửa nhà của anh ta?

Lục Thành lập tức hỏi “Chờ đã cô vừa nói cái gì? Cô đang ở trước cửa nhà tôi?”

Lạc Khuynh Tư lập tức đáp lại “Đúng vậy, tôi đang đứng trước cửa nhà anh đó”

Lục Thành nghi hoặc hỏi “Làm sao cô biết tôi đang ở đâu chứ?”

Lục Khuynh Tư lại nói “Chú Lục đã cho tôi địa chỉ nhà anh”

…………...........................

Lục Thành đột nhiên cảm thấy ban nhạc của mình không thể phát triển hẳn là có mối liên hệ với cha anh, cha thậm chí còn biết nơi anh đang sống.

Thật đáng sợ. Một chút riêng tư anh ta đều không có. Vì họ có thể theo dõi cuộc sống của anh ta, nên việc thao túng vốn khiến ban nhạc của anh gặp khó khăn phải chạy loạn khắp nơi hoàn toàn có thể xảy ra.

Lục Thành xoa xoa thái dương, sau đó nói với Lạc Khuynh Tư “Đợi tôi, tôi lập tức trở lại”

Nói xong Lục Thành cúp điện thoại, nói với Từ Triển “Béo, tôi có việc phải ra ngoài một chuyến, trước hết cậu hãy thu dọn đồ đạc chút đi, cái gì không cần nữa liền vứt đi”

Sau đó Lục Thành rời phòng làm việc và vội vã về nhà…