- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Vợ Tôi Là Một Ngôi Sao Tương Lai
- Chương 1: Thiếu gia không chịu về nhà
Vợ Tôi Là Một Ngôi Sao Tương Lai
Chương 1: Thiếu gia không chịu về nhà
Lại là một ngày xuân ấm áp, tràn ngập ánh nắng.
Lục Thành đang đi trên phố đông người qua lại, toàn thân cảm thấy như sắp bị gió thổi bay, chỉ muốn đi ngủ. Nhìn thấy Lục Thành bước đi lắc lư với cơ thể lảo đảo, người đàn ông mập mạp bên cạnh bèn nói:
“ Thành ca, cậu gần đây buổi tối đều đi câu cá"*", tại sao một chút tinh thần đều không có”
Lục Thành xoa xoa thái dương, vừa xoa vừa nói:
“Lười biếng cái gì vậy, mấy ngày nay ông đây đều thức khuya viết nhạc”
Nghe vậy, Từ Triển kinh ngạc hỏi “ Cậu vẫn không định bỏ cuộc sao?”
Lục Thành và một số người bạn đại học thành lập một ban nhạc mang tên “Tình yêu dưới ánh trăng” ban đầu họ dự định sau khi tốt nghiệp sẽ phát triển ban nhạc và đi theo con đường chuyên nghiệp, nhưng vì nguyên nhân khách quan cuối cùng ban nhạc của họ vẫn đi tới bước đường tan rã.
Một thời gian trước, bọn họ có đi tham gia thử giọng nhưng kết quả là bị loại ngay từ vòng đầu, sau đó lại chạy đi tham gia tuyển chọn thực tập sinh để thành thần tượng, cuối cùng vẫn là bị loại. Ban nhạc không còn đủ khả năng kinh tế để chống đỡ, hết biện pháp họ đành phải tự tìm mọi việc để làm. Mặc dù phòng làm việc vẫn còn, nhưng chỉ có Lục Thành và Từ Triển ở lại đó, những người còn lại đều đã tìm việc khác làm.
Lục Thành ngáp một cái, nghiêm mặt nói “ Béo, cậu phải hiểu rõ tôi vì muốn trở thành một ngôi sao mà bỏ nhà đi, hiện tại cậu xem tôi trở về như thế này chẳng phải sẽ bị cha trừng phạt sao? Các cô, chú, dì bảy, dì tám v.v từ lâu đã chờ để chê cười tôi, tôi không thể để họ làm như vậy được”
Lục Thành và Từ Triển không giống các thành viên khác trong nhóm, cả 2 đều có gia đình tương đối giàu có, nhất là Lục Thành gia đình của họ là một gia tộc lớn, các công ti có chi nhánh trên khắp thế giới.
Sau khi tốt nghiệp, Lục Thành được cha mẹ cho đi du học nước ngoài, kết quả hắn sống chết không đi, nói phải ở lại trong nước chuyên tâm hoạt động âm nhạc.
Sau đó, chi phí sinh hoạt hàng triệu đô la mỗi năm của Lục Thành đều bị cắt đứt, ngay cả thẻ ngân hàng cũng bị đóng băng.
Lục Thành ban đầu nghĩ đập nồi dìm thuyền mới có thể khơi dậy tinh thần chiến đấu của mình, và sẽ tiến gần hơn đến thành công, nhưng trong vòng chưa đầy một năm, ban nhạc của họ đã không duy trì nổi nữa và đứng trên bờ vực tan rã.
Lục Thành thậm chí hoài nghi không biết rằng có phải bố mẹ mình đã làm gì đó sau lưng mà khiến ban nhạc của họ thảm hại như vậy không.
Kỳ thật, ngay từ đầu Lục Thành cũng không phải quá mê mẩn âm nhạc như vậy, hơn nữa anh ta cũng không phải sinh viên ngành nhạc, học nhạc đơn thuần chính là vui đùa mà thôi. Giấc mơ ngôi sao chỉ là một cái cớ để không phải đi học nước ngoài, anh ta căn bản là không muốn học nữa rồi.
Ở trong một gia đình giàu có như vậy, Lục Thành không có động lực để tiến về phía trước. Bất quá sau khi sống cuộc sống tự lập, anh rất nhanh liền bị xã hội vả mặt tàn nhẫn, mặc dù động lực từ cuộc sống đã tiếp thêm chút động lực cho bản thân, nhưng chút động lực nhỏ nhoi này làm sao đủ để ban nhạc của họ phát triển
Sau khi nghe Lục Thành nói, Từ Triển ở một bên tiếp lời “Thành ca, tôi nghĩ cậu về xin lỗi cha đi. Khi cậu du học trở về, sẽ tiếp tục theo đuổi giấc mơ thành ngôi sao của mình, chẳng phải cũng giống nhau sao? Có phải không?
Lục Thành chỉ cười nói “ Nào có dễ dàng như vậy, sau khi đi du học trở về, chắc chắn cha sẽ bắt tôi vào công ty làm, còn gì giấc mơ ngôi sao, nằm mơ a”.
Từ Triển nghĩ nghĩ, điều hắn nói cũng đúng, anh ta và Lục Thành hoàn cảnh cũng không khác biệt là bao, cho nên đối với việc của Lục Thành cũng là có chút cảm động.
Lúc này, khóe miệng Lục Thành giương lên, lộ ra một nụ cười tự tin:
“Béo, đừng lo lắng, sau khi tôi phát hành bài hát mới, chắc chắn nó sẽ thành một hit lớn”.
Lục Thành trong lòng nghĩ thầm, ông trời không triệt đường sống của mình, cũng may thượng đế cho hắn khôi phục ký ức kiếp trước ở trên trái đất, hơn nữa ở thế giới song song này cũng không tác phẩm nghệ thuật nào. Thật không dễ dàng gì để anh ta trở thành người vận chuyển.
Nghe giọng điệu tự tin của Lục Thành, Từ Triển thầm nghĩ sao câu nói này lại quen thuộc như vậy, có vẻ như mình đã nghe nó hơn mười lần rồi. Bất quá Từ Triển cũng không nói gì thêm, Lục Thành dù sao cũng là người cùng cảnh ngộ với anh, đương nhiên anh ta sẽ không đi chế nhạo giấc mộng hão huyền của Lục Thành.
Sau khi nói chuyện xong, hai người đến phòng làm việc, cảnh tượng rất bừa bộn, đã lâu rồi không có người đến dọn dẹp. Nhìn đống nhạc cụ chất đống trong phòng, Lục Thành chỉ biết thở dài rồi nói “ Đã đến lúc giải tán ban nhạc rồi”
Từ Triển nghe xong nói “Cậu không phải là chưa từ bỏ sao? Giải tán ban nhạc để làm gì?”
Lục Thành nói “ Những thành viên của ban nhạc đều đã rời đi, vậy giữ lại cái vỏ này có ích lợi gì chứ”
Từ Triển lại nói “Có thể thử tuyển người mới xem”
Lục Thành cúi xuống nhặt một cây guitar đầy bụi bặm rồi nói:
“Quên đi, sau này tôi dự định đến một phòng thu âm khác để thu âm bài hát, khi có tiền tôi sẽ mở lại một phòng thu âm”
Bọn họ hiện tại chỉ còn lại 2 người, mặc dù phần nhạc đệm được ghi âm gì đó có thể tổng hợp bằng máy, nhưng không thể so sánh với phần nhạc được ghi âm bằng tay. Không bằng bỏ ra một số tiền để dến những phòng thu chuyên nghiệp để thu âm.
Lục Thành quay đầu nhìn thoáng qua Từ Triển, sau đó hỏi “Béo, tiếp theo cáu định làm gì”
Từ Triển thờ dài , trả lời “ Hai vị nhà tôi bắt về tính chuyện kết hôn”
Lục Thành cười cười rồi nói “Kết hôn cũng tốt, bọn họ đều nói thành gia lập nghiệp, trước tiên phải lập gia đình sau đó mới lập nghiệp”
Từ Triển nói : “Cậu đâu phải là tôi mà có thể hiểu được chứ, cậu chưa gặp qua hai người tôi phải hẹn hò trước đây nên không thể biết tôi đã phải trải qua những chuyện gì. Hai người đó nhan sắc đều tầm thường, và tính khí cũng đặc biệt kém, chắc chắn là những cô công chúa nhỏ bị nuông chiều thành hư”
Gia đình Từ Triển thuộc tầng lớp giàu có, họ vẫn luôn coi trọng việc môn đăng hộ đối, không phải ai cũng có thể trở thành con dâu nhà họ Từ. Những lần xem mắt mà cha mẹ hắn sắp xếp cho đều là con gái của nhà giàu có, cha mẹ cũng ít ở bên từ nhỏ, tính cách các phương diện đều có chút vấn đề.
Sau khi nghe Từ Triển nói xong, Lục Thành cảm thấy rất may mắn, cũng may anh ta không còn liên hệ gì với gia đình, căn bản là đã tự lập. Bây giờ ngay cả những gì anh ăn đều là tiền tự kiếm ra được.
Nếu vẫn còn liên hệ với gia đình và dựa vào họ, có thể cha mẹ cũng ép anh phải kết hôn theo sự sắp đặt mà thôi.
Hơn nữa nhà bọn họ khẳng định càng nghiêm túc hơn. Có thể không cần xem mắt qua lại, họ cứ ép anh lấy một người phụ nữ con nhà giàu có nào đó mà thôi. Gia đình họ vốn có truyền thống hôn nhân thương mại, ông nội và cha đều kết hôn với đối tượng được gia đình chỉ định.
Ngay lúc Lục Thành đang hả hê khi thấy người khác gặp chuyện xui xẻo thì điện thoại trong túi vang lên, Lục Thành lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua phát hiện là em gái Lục Hoan Hoan gọi đến
Anh bắt máy và hỏi “Hoan Hoan, không phải em vừa gọi cho anh tối qua sao?”
Quan hệ giữa 2 anh em nhà họ tương đối hòa hợp, thường xuyên nói chuyện điện thoại với nhau, nhưng Lục Hoan Hoan không thể gọi điện cho anh 2 ngày liên tiếp như vậy.
Ngay sau khi nghe thấy giọng nói của Lục Thành, giọng của Lục Hoan Hoan ở đầu dây bên kia lại vang lên:
“Anh à, chuyện lớn rồi, ba mẹ ở nhà đã định hôn ước cho anh rồi”
* đi câu cá: ám chỉ trốn việc, một người lười biếng làm việc, vừa làm vừa chơi
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Vợ Tôi Là Một Ngôi Sao Tương Lai
- Chương 1: Thiếu gia không chịu về nhà