Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vợ Tôi Là Công Chúa

Chương 49: Tiểu Thành.n

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vợ Tôi Là Công Chúa

Tác giả: Hạ Hoa

Chương 49: Tiểu Thành.

Người dịch:Nữ hiệp

Nguồn:Mê truyện

Mặt trời đã lên cao, ánh nắng chói chang nhưng cũng không xuyên qua được vòm lá, cây mít tỏa bóng mát che kín cả sân.

Quả mít không giống những loại quả khác kết trái ở đầu cành, vì quả của nó rất nặng nên cành không thể chịu nổi, vì vậy quả mít thường kết quả ở thân cây, những quả mít vàng óng, điểm xuyết trên vòm lá cây trông rất đẹp mắt.

Lý Lộ Từ biết cây mít không phải là cây sinh mạng, nhưng cây sinh mạng và cây mít cũng gần giống nhau, quả của nó cũng kết ở đầu cành.

An Nam Tú nói người ở Thiên Vân thần cảh đều sinh ra từ cây sinh mạng, Lý Lộ Từ chỉ là cảm thấy thú vị, nhìn thấy cây mít đại thụ lại liên tưởng tới chuyện, có khi nào hái quả mít xuống rồi bổ ra liền có một đứa bé trắng trẻo mũm mĩm bước ra không?

- Chỉ có ở đế quốc Thiên Vân mới có cây sinh mạng, mới có thể kết thành quả công chúa. Ở đây không có.

An Nam Tú kiêu ngạo nói.

- Hai người đang nói cái gì vậy?

Lý Bán Trang không hiểu Lý Lộ Từ và An Nam Tú đang nói gì.

- An Nam Tú cho rằng mọi người đều sinh ra từ quả ở trên cây, cô ấy nghĩ trên những quả ở trên cây này bên trong đều có trẻ con.

Lý Lộ Từ cười nói.

Lý Bán Trang ngửa mặt lên nhìn cây mít, không nhịn nổi cười, cô không thể tưởng tượng nổi An Nam Tú đã mời bốn tuổi rồi mà còn ngây thơ như vậy.

- Khi học mẫu giáo các bạn hỏi cô giáo, trẻ con sinh ra từ đâu, cô giáo bảo chúng ta về hỏi mẹ, mẹ bảo em và anh đều từ trên cây hái xuống.

- Ừ, chính là hái xuống từ cái cây này.

Lý Lộ Từ mang một cái thang đến, để leo lên hái mít, anh nói:

- Tôi lại đi hái thêm một em trai em gái xuống nữa đây.

An Nam Tú nhìn thấy Lý Lộ Từ và Lý Bán Trang đều không tin vào mình, ngẩng đầu kên coi thường tên tiểu tử không biết gì.

Lý Lộ Từ trèo lên cây mít rất thuần thục, hắn leo lên cái thang bên hông đeo một con dao, sau đó cầm sợi dây quang lên trên cành cây, rồi đu mình lên trên giẫm lên cây mít chuẩn bị hái quả xuống.

- Anh à, cẩn thận nhé.

Lý Bán Trang kéo An Nam Tú rời khỏi gốc cây. Vào tháng chín tháng mười là thời điểm lứa mít cuối cùng chín, có những quả chín quá tự rụng xuống đấy, nếu không may bị quả mít nặng hơn chục cân rơi vào đầu không chết cũng bị bươu đầu.

Lý Lộ Từ ở trên vẫy tay với Lý Bán Trang, hắn lảo đảo đi qua đi lại, Lý Bán Trang trong lòng sợ hãi, từ lần Lý Lộ Từ ngã từ trên cây xuống, cô sẽ không bao giờ quên được cảm giác sợ hãi vì sắp mất đi anh trai vĩnh viễn này.

Nhưng ngã từ cách mặt đất khoảng ba mét Lý Lộ Từ lại tỉnh lại như kỳ tích, vui vẻ nhẹ nhàng như không xảy ra chuyện gì.

Lý Lộ Từ vứt một quả mít xuống đất, theo đó là một đám bụi lá cây rụng xuống theo. Sau một giờ, dưới gốc cây một đống mít chất cao như núi.

Lý Lộ Từ từ trên cây nhảy xuống, nhận lấy chiếc khăn Lý Bán Trang đưa cho để lau mặt, uống ngụm nước, nói với An Nam Tú:

- Có cần tôi bổ ra cho cô xem không?

An Nam Tú hơi lo lắng, nếu bổ quả ra có thêm một lũ trẻ con nữa, Lý Lộ Từ lại phải chăm sóc bọn chúng à? Đương nhiên An Nam Tú không muốn như vậy, Lý Lộ Từ là người hầu của riêng cô, chỉ cần hầu hạ một mình cô là được rồi.

Rốt cuộc chuyện cây mít không phải là cây sinh mạng, An Nam Tú vốn không nghĩ đến, sao cô lại lầm được?

Lý Lộ Từ nhanh chóng bổ một quả mít ra, làm gì có đứa trẻ nào, hắn móc một múi mít đưa cho An Nam Tú:

- Có ăn không?

An Nam Tú cầm múi mít lật ngược lật xuôi.

- Cô hồi nhỏ trông như thế này sao?

Lý Lộ Từ bật cười ha hả.

- Lẽ nào khi cô còn nhỏ được trồng giống cái cây này, ngày ngày tưới nước chăm bón, rồi từ từ lớn lên sao?

Khuôn mặt xinh đẹp của An Nam Tú ửng hồng xấu hổ, bực mình nhét miếng mít vào miệng Lý Lộ Từ nói:

- Không được cười ta, câm miệng.

An Nam Tú thấy mất mặt, càng thêm nghi hoặc, mặt dù quả của cây sinh mệnh này hơi nhỏ… đến giờ cô vẫn đinh ninh đây là cây sinh mệnh, miếng mít trong miệng Lý Lộ Từ không phải là múi mít mà là một quả nhỏ của cây sinh mệnh, rõ ràng là đã kết thành quả, nhưng làm sao bên trong lại không có trẻ con?

Nếu nó là cây sinh mệnh thật, sao lại có thể xuất hiện ở đây? Lại biến thành như thế này… Lẽ nào nó cũng giống như cô, tự đến địa cầu biến thành một đứa bé bình thường có dòng máu của con người, cây sinh mệnh cũng không sinh được trẻ con?

An Nam Tú nghĩ mãi mà không có lời giải đáp, cuối cùng cô lấy ra một cái hộp, lấy vỏ mít, sơ mít, múi mít và cả một ít lá cây cho vào hộp cất đi.

Lý Lộ Từ gọi điện thoại cho chủ cửa hàng hoa quả, đến nhập nốt lứa mít cuối cùng.

Tháng năm mít bắt đầu kết quả, cho đến giờ, lý Lộ Từ bán mít kiếm được không ít tiền. Chỉ là mít của vùng bản địa có chút hơi nóng, nếu không Lý Bán Trang một năm có thể kiếm được một vạn đồng tiền bán mít.

Một lúc sau, ông chủ cửa hàng hoa của đã cho xe tới chở mít đi.

Lý Lộ Từ bán rẻ cho họ, cũng chẳng còn cách nào khác, dù sao cũng là bán ở vùng quê. Nhưng Lý Lộ Từ biết, chủ cửa hàng hoa quả mua mít của hắn với giá thấp cũng không mang đi bán ở trấn nhỏ, mà mang đến các siêu thị và thành phố lớn bán, sẽ kiếm lời rất nhiều.

Đây cũng là việc không còn cách nào khác, Lý Lộ Từ không tìm được mối tiêu thụ, chủ cửa hàng hoa quả có thị trường tiêu thụ rộng lớn, đưa hoa quả của địa phương vào các siêu thị trong thành phố, nếu không hoa quả của địa phương không có dấu kiểm định chất lượng, giấy chứng nhận của hải quan thì mít cũng không có được giá cao như vậy.

Người đến thu mua mít là con trai của chủ tiện bán hoa quả tên là Tiểu Thành, cùng đi với Tiểu Thành còn có hai người giúp việc nữa, bọn họ đang ngồi nói chuyện ở của hàng thì được ông chủ phái đi chở mít về.

Ở trong thôn này Từ Tiểu Thành có thể nói là rất có giá, tốt nghiệp cấp ba, không học lên đại học, trường hợp này ở đây cũng là hơi hiếm, mặc dù thời nay mọi người cũng không đến nỗi coi thường chuyện học hành, nhưng chỉ cần gia đình có điều kiện, có khả năng kiếm tiền thì không đi học tiếp cũng không vấn đề gì.

Từ Tiểu Thành đi vào trong sân, lặng lẽ nhìn An Nam Tú, bây giờ con gái đều trắng trẻo xinh xắn, nhưng cô cái vẻ cao ngạo thông minh hơn người như cô bé này không thể sinh ra trong một gia đình bình thường được. Từ Tiểu Thành cũng chưa bao giờ nhìn thấy.

An Nam Tú trề môi, liếc xéo hắn một cái, vì sao ở nơi này trừ Lý Lộ Từ ra đàn ông đều có bộ mặt đáng ghét như vậy?

Từ Tiểu Thành cũng không đến nỗi nào, ngoại trừ việc ít học, bao nhiêu năm lăn lộn trên thương trường hắn có vẻ bất cần, thấy An Nam Tú ra vẻ lạnh lùng như vậy hắn cũng không thèm lại gần bắt chuyện.

Ánh mắt của hắn rất nhanh chuyển hướng sang Lý Bán Trang. Từ khi Lý Bán Trang ra thành phố học trung học cô ít về quê nên Từ Tiểu Thành ít có cơ hội gặp mặt, không ngờ mới ngày nào vẫn là cô bé học cấp hai gầy nhẳng bé xíu, vậy mà nay đã trổ mã thành một thiếu nữ xinh xắn đáng yêu, khiến ba người bọn Từ Tiểu Thành động lòng.

Bọn họ cũng không phải là những đứa trẻ ngoan như Lý Lộ Từ, giờ học sinh trung học phát dục sớm, không ít người đã có quan hệ nam nữ, huống chi là những người đã va vấp xã hội.

- Lý Tử à, quay lại nhìn Tiểu Thành ca ca đi, lát nữa đến nhà tôi chơi nhé.

Từ Tiểu Thành cười híp mắt, xoa xoa tay lại gần Lý Bán Trang.

- Lý Tử là để cho anh gọi sao?

-

Lý Bán Trang cười lạnh lùng.

Lý Lộ Từ nhíu mày, khiến cho Từ Tiểu Thành tránh xa Lý Bán Trang một chút. Hồi nhỏ Từ Tiểu Thành không ít lần ức hϊếp hai anh em họ. Lý Lộ Từ từ nhỏ đã cao lớn, nhưng một mình hắn không đấu lại được đám bạn kết bè kết đảng của Từ Tiểu Thành.

- Anh của cô gọi được sao tôi không được gọi?

Từ Tiểu Thành vẫn không ngại, mặt dày cợt nhả. Gã biết tính Lý Bán Trang, cô bé không phải là người dịu dàng, dễ bắt nạt, nhưng chính vì điều đó mà Từ Tiểu Thành lại rất thích, rất có hương vị nha.

- Anh gọi lại thử xem.

Lý Bán Trang sớm đã khác trước đây, hiện giờ cô vẫn có thói quen dựa vào anh trai, đi bên cạnh hắn hưởng thụ sự quan tâm bảo vệ của hắn, , nhưng có lúc cô cũng tự giải quyết được vấn đề của mình, nếu không cô cũng không to gan lớn mật đến mức đứng cùng với kẻ có suy nghĩ không an phận với cô là Dương Cảnh Tân.

- Lý Tử!

Từ Tiểu Thành liếc mắt gọi một tiếng thân thiết, giơ tay kéo Lý Bán Trang nói:

- Để bọn họ mang hoa quả về, anh Tiểu Thành đưa em đi chơi.

Lý Lộ Từ nắm lấy tay Từ Tiểu Thành, lạnh lùng nói:

- Từ Tiểu Thành, bố cậu không phải bảo cậu đến đây gây sự chứ.

- Đều là hàng xóm mà, lâu lâu mới về một lần, không sang nhà chơi một chút không được sao?

Từ Tiểu Thành né sang bên, nhưng không thể giãy ra được, Lý Lộ Từ rất mạnh gã biết, nhưng gã vốn không tin Lý Lộ Từ có thể đối xử với hắn thế nào.

- Cậu nghĩ nhà chúng tôi chiếu cố anh em nhà cậu bao nhiêu năm nay như vậy, làm người không thể phụ nghĩa như vậy.

- Chiếu cố cho anh em tôi nhiều năm ư? Ha ha, mua mít của chúng tôi một hai tệ, mang đến siêu thi bán bốn năm tệ, đó là chiếu cố chúng tôi sao?

Lý Bán Trang còn nhớ rất rõ, từ nhỏ đã cùng anh trai chứng kiến lòng người biến đổi, lật lọng. Cô nhớ một lần anh cô muốn kiếm thêm năm hào, nhưng ông chủ hàng hoa quả ức hϊếp anh em cô còn nhỏ kiên quyết không trả thêm tiền, lại còn hạ giá xuống.

Khi đó vào đúng dịp khai giảng, hai anh em đều đang cần tiền, cuối cùng bất đắc dĩ phải giảm giá cho lão.

- Không phải sao? Vậy đám mít này chúng tao không mua nữa.

Lợi dụng lúc Lý Lộ Từ nới lỏng tay, Từ Tiểu Thành thoát khỏi tay của Lý Lộ Từ. Hắn cười khẩy nói, nghèo mà còn sĩ, hắn không tin anh em họ Lý có thể đấu nổi được với hắn.

Lý Lộ Từ cười lớn, bây giờ khác xa so với trước kia rồi, mặc dù hắn vất vả, nhưng hắn là sinh viên, thời gian và cơ hội kiếm tiền khác xa với trung học.. Tiền bán mít không còn quá quan trọng với hai anh em họ nữa.

- Đi!

Từ Tiểu Thành vẫy hai người làm bỏ đi, trợn mắt nhìn quanh sân một lượt không thấy cái xe bò đâu nữa.

An Nam Tú đứng ở cửa, cơn gió thổi nhẹ làm lộ ra bắp chân trắng trẻo của cô, cô cầm trên tay một cọng cỏ di vào những con kiến đang bò trên tường.

- Em gái à, có thấy cái xe lúc nãy đâu không?

Từ Tiểu Thành trong lòng lo lắng, không thấy xe đâu, nếu bị mất cắp, về nhà cha hắn sẽ đánh chết mất.

- Ngươi mua mấy cái quả sinh mạng kia giá một cân phải trả một trăm cái kem, tôi sẽ nói cho tôi có nhìn thấy nó hay không.

An Nam Tú bôi đường sữa lên tường, không cho bất cứ một con kiến nào đến gần, khiến chúng vây xung quanh.

Đúng là một cô bé buồn tẻ, Từ Tiểu Thành nhìn cô làm như vậy, thầm nghĩ, đứa bé này khó có thể làm quen được, liền cười ha ha nói:

- Cần một trăm cây kem sao? Chỉ cần em nói cho anh trai biết, anh trai sẽ mua kem cho em ngay?

- Anh trai? Có phải ngươi muốn chết không?

An Nam Tú quay đầu lại, nghi ngờ chờ câu trả lời của hắn.

biglove
« Chương TrướcChương Tiếp »