Hôn lễ của An Đông Dương và Đường Tô được cử hành đúng hạn, ngoại trừ Kiều Niệm Nô âm thầm cảnh giới, còn có hải cảnh tuần tra xung quanh, các vệ sĩ mặc đồ đen của công ty bảo an có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi, còn có thêm một nhóm cảnh vệ, với sự bảo vệ nghiêm ngặt như thế, không ai dám làm chuyện gì hết.
Đương nhiên, cũng không ai biết là đã có mười người đã bị chết, có cả một rổ trái tim đã rơi xuống biển.
Có rất nhiều phóng viên của các hãng truyền thông đến phỏng vấn, truyền thông inte thậm chí còn cho truyền hình trực tiếp, ngoài ra thì cũng có một số báo truyền thông nước ngoài đến, tin tức này có thể được đăng tải trong mục tin tức mới của các kênh truyền hình lớn.
Trong buổi tiệc chiều trên sảnh lớn của du thuyền, đèn được trang hoàng khắp nơi, khách khứa đều tập trung ở đó, An Tri Thủy không thể nhàn nhã mà đi cùng Lý Lộ Từ và An Nam Tú nữa, lúc này cô cùng với cha và mẹ mới đi chào hỏi khách, An Đông Dương vui vẻ ọi người thấy sự nghiệp không ngừng thành công của mình, đồng thời cũng là một gia đình hòa thuận, đối với một người đàn ông mà nói, đời người được như vậy thì chẳng còn mong ước gì hơn nữa.
Đương nhiên nếu như phụ nữ không thường xuyên để ý Lý Lộ Từ, thì đây xem như là đã viên mãn rồi.
- Mấy hôm nay chơi có vui không?
Chấm dứt một vòng mời rượu, nhân lúc rỗi rãi, An Đông Dương đã trấn tĩnh lại, trên mặt toát ra vài nét mệt mỏi, nhìn quanh mọi người, cũng vui vẻ ra mặt, nhưng không khỏi thở dài, đối với phụ nữ mà nói thì tình yêu và sự quan tâm mới là quan trọng nhất. Mấy hôm nay tuy Đường Tô rất hạnh phúc, nhưng tâm tư trong ánh mắt thì từ trước tới giờ chưa từng thấy, lần này con gái tới cùng với Lý Lộ Từ, toát lên một vẻ đẹp châu tròn ngọc sáng, làm cho An Đông Dương cảm nhận được niềm hạnh phúc và ngọt ngào mà trước đây chưa từng có.
- Rất vui vẻ, bọn con còn đi câu cá, Lý Lộ Từ câu được một con rất lớn, An Nam Tú không ngờ còn câu được cả một con cá mập, con cá đó có lẽ gặp xui rồi, nhảy lên thuyền, Lý Lộ Từ một quyền đã đánh được vào bụng nó, nhưng sau đó nó lại nhảy đi mất.
An Tri Thủy vô cùng cao hứng nói.
- Cá mập còn hung hơn cả hổ, Lý Lộ Từ có thể đánh được cá mập sao?
Đường Tô cười dài rồi lắc đầu, đại khái là tâm thái của bề trên đều như vậy, nghe con gái nói mấy chuyện có chút hoang đường đó cảm thấy trong lòng rất nhẹ nhàng.
- Đúng rồi, con chuẩn bị đi, chuyển về nhà ở, trải ngiệm cuộc sống bình dân như vậy cũng đủ rồi.
An Đông Dương đã nhận điện thoại của Kiều Niệm Nô, biết rằng cảnh giới đã bỏ, con gái rất an toàn, trái tim An Đông Dương đã trở về vị trí vốn có của mình.
- Vâng.
An Tri Thủy rầu rĩ gật đầu, vừa rồi cao hứng như vậy giờ không biết bị tiêu tan đi đâu hết rồi.
- Tri Thủy, gọi Lý Lộ Từ và cô bé đứng bên cạnh nó qua đây đi.
Đừơng Tô rất ấn tượng với An Nam Tú, bất kỳ ai gặp được một cô bé kiều diễm như Từ Oa Oa, đều khó mà quên được.
- Chúng ta qua đó đi.
An Đông Dương khoát tay, ông biết Đường Tô rất thích Lý Lộ Từ, Lý Lộ Từ cũng rất tôn trọng Đường Tô, cho nên Đường Tô luôn đối xử với Lý Lộ Từ như người thân, bảo An Tri Thủy gọi Lý Lộ Từ lại, là một cách thể hiện thái độ vui mừng. Nếu như là Đường Tô muốn gặp một người bình thường, nhất định sẽ không bảo An Tri Thủy đi gọi, hiện tại trừ phi Lý Lộ Từ trở thành bạn trai của An Tri Thủy, trong mắt người khác thì cũng đều như vậy... An Đông Dương rất hiểu tâm tư của Đường Tô, Đường Tô muốn trong mắt những người xung quanh thì Lý Lộ Từ thực sự là bạn trai của An Tri Thủy, cố gắng tạo cho An Đông Dương một chút áp lực.
An Đông Dương tự mình đi qua đó, bởi vì Đường Tô chỉ nghĩ An Nam Tú là một cô bé bình thường, nhưng An Đông Dương biết cô bé này chắc chắn rất lợi hại. Hơn nữa, dù có nói thế nào, mấy hôm nay mình có thể yên tâm, cũng là vì có Lý Lộ Từ đã chăm sóc cho con gái, ông ta chủ động đến tỏ một chút gọi là coi trọng Lý Lô Từ thì cũng là chuyện nên làm.
- An tiên sinh, dì Đường, tân hôn vui vẻ.
Nếu như chỉ có Đường Tô ở đây, thì có lẽ Lý Lộ Từ đã gọi An thái thái hay An bá mẫu gì gì đó, nhưng bộ dạng An Đông Dương khá nghiêm túc và khách sáo, nên Lý Lộ Từ chỉ cười.
- Nghe Tri Thủy nói thành tích thi cử của cậu cũng không tồi, có chắc sẽ qua không?
An Đông Dương cũng giống như các vị trưởng bối khác luôn quan tâm đến chuyện học hành trước.
- Không vấn đề gì ạ.
Lý Lộ Từ đầy tự tin.
- Việc học của Lý Lộ Từ không có vấn đề gì, thì em lại lo lắng thành tích của An Tri Thủy, em thấy con bé không có tâm tư học hành lắm, đứa con gái này cứ nói đến chuyện yêu đương thì chẳng còn tâm trí nào mà học cả.
Đường Tô căn bản không sợ An Đông Dương, hiện tại hai người chính thức là vợ chồng, Đường Tô đương nhiên ủng hộ chuyện của Lý Lộ Từ và An Tri Thủy, nhưng bà biết An Đông Dương rất không thích nói đến chuyện hai đứa đang yêu nhau.
- Bây giờ tuổi còn nhỏ, học tập là chuyện quan trọng nhất, chuyện yêu đương đợi khi tốt nghiệp hãy nói.
An Đông Dương kéo cánh tay Đường Tô.
- Chúng ta quen biết nhau hơn hai mươi năm, hiểu biết rõ về nhau rồi mới kết hôn, các con đã quen biết nhau bao lâu rồi? Hãy cứ làm bạn bè đi đã.
Đường Tô bất đắc dĩ lắc đầu, bà biết thay đổi được tâm ý của An Đông Dương không phải là chuyện một sớm một chiều là có thể làm được, cứ lấy mình và ông ấy ra làm ví dụ, thì chẳng phải An Tri Thủy sẽ lãng phí tuổi thanh xuân sao, liệu có cách nào khác khiến ông chấp nhận cho Lý Lộ Từ và An Tri Thủy yêu nhau không?
Lý Lộ Từ và An Tri Thủy không thèm để ý đến những lời An Đông Dương nói, hai người liếc mắt nhìn nhau, đều biết được tâm sự của đối phương, có chút ngọt ngào vụиɠ ŧяộʍ, người khác đều không biết thật ra quan hệ của họ là quan hệ bạn bè nam nữ.
- Ông nói vậy không sai, không nhận ra là ông đã hơn bốn mươi rồi, có thể nói những lời có đạo lý như vậy, mặc dù tuổi tác chưa cao, nhưng cũng coi như là hiểu được lý lẽ, còn thông minh hơn cả Lý Lộ Từ. Học tập đương nhiên là chuyện quan trọng nhất, tuy nhiên chuyện yêu đương kia cũng không sao cả, nhưng lãng phí thời gian thì cũng có thể. Lý Lộ Từ, anh muốn yêu đương sao? Sau hai mươi năm nữa hãy nói.
An Nam Tú luôn không để ý đến người khác, nghe được những lời của An Đông Dương, lúc này mới quay đầu lại, nét mặt không chút thay đổi gật đầu với An Đông Dương, xem như là tán thưởng An Đông Dương.
Đường Tô và An Đông Dương giật mình, ngơ ngác nhìn nhau, cô bé này nói chuyện kiểu gì vậy?
An Tri Thủy thì không kìm nổi cười, Lý Lộ Từ vội vàng xin lỗi, cảm giác có chút ngượng ngùng:
- Thật ngại quá... cô bé này...
- Không sao, Châu bộ trưởng đang ở bên kia, mau qua đó chào hỏi một tiếng đi.
Đường Tô kéo An Đông Dương đi chỗ khác, vừa không có cách nào nói được với cô bé này, vừa không muốn nhiều lời, hiển nhiên là cô bé không thể lễ phép và tôn trọng bề trên như An Tri Thủy và Lý Lộ Từ được. Đường Tô thật không ngờ là cô bé An Nam Tú này lại nói thêm câu tuy rằng tuổi tác chưa cao hay linh tinh gì đó.
An Đông Dương khẽ cười, cũng không hề để tâm, những người đàn ông trung niên đối với những cô cậu bé như thế này thì cũng chỉ đối xử như người cha với đứa con của mình, huống chi An Đông Dương khẳng định rằng cô bé này không phải người bình thường, và cũng không có cách nào để đi so đo với cô.
- Tú công chúa thật lợi hại.
An Tri Thủy có chút hưng phấn nói, cô luôn cho rằng những lời cha nói với mình là những lời dạy bảo, chính mình cũng nhiều lúc mang những lời cha dạy đi răn dạy người khác, An Nam Tú lại có thể nói chuyện với cha như vậy, khiến An Tri Thủy rất hâm mộ, thầm nghĩ có một ngày nào đó cô cũng có dũng khí để nói với cha về chuyện đồng ý ình và Lý Lộ Từ yêu nhau thì thật tốt.
Nói xong An Tri Thủy liền đi tới chỗ cha, Lý Lộ Từ nắm tay An Nam Tú di đến phía trước gương, chỉ vào cô bé ngạo mạn bên trong gương và nói:
- Cô bao nhiêu tuổi rồi?
- Mười lăm tuổi.
An Nam Tú tức giận nhìn Lý Lộ Từ.
- Đến tôi bao nhiêu tuổi anh cũng quên, anh muốn chết sao?
- Ít ra vẻ với tôi đi, cô có biết tôi có ý gì không?
Lý Lộ Từ không để ý đến cô, chỉ vào An Đông Dương và nói:
- Cô và ông ấy, hai người ai lớn ai nhỏ?
- Ngoại trừ nữ hoàng bệ hạ, sư phụ của tôi chính là người lớn tuổi nhất, đã hơn hai nghìn tuổi rồi, người nhỏ tuổi nhất cũng đã tám trăm tuổi, những nhà Đại hiền triết thần thuật sư có thể ngồi bàn luận ngang bằng về thần thuật với tôi đều hơn một nghìn tuổi rồi, nói cách khác thì dựa theo cách tính tuổi quyền uy nhất, lấy học thuật tuổi để tính toán, tôi ít nhất cũng đã hai nghìn tuổi, ông ta mới có bốn năm mươi, đương nhiên là nhỏ tuổi hơn rồi.
An Nam Tú sao có thể hiểu được ý của Lý Lộ Từ.
- Hai ngàn năm tuổi?
Lý Lộ Từ chưa từng nghe kiểu tính tuổi nào như vậy, lại còn là quyền uy nhất nữa chứ.
An Nam Tú ngẩng đầu lên, gương mặt thiếu nữ đẹp tuyệt trần vẫn còn mang chút trẻ con, ung dung gật đầu.
- Tôi nghĩ cô đã chín ngàn năm tuổi rồi.
Lý Lộ Từ chắp tay.
- Bái kiến Cửu Thiên Tuế.
An Nam Tú nghi ngờ nhìn Lý Lộ Từ, không biết hắn có âm mưu quỷ kế gì đây, lời nói của hắn rất nham hiểm.
Lý Lộ Từ mỉm cười, mặc dù An Nam Tú đã đọc qua lịch sử Trung Quốc, nhưng nếu cô không có hứng thú, thì không thể nào ghi nhớ và trong đầu được, phải đến lúc kiểm tra mới có thể nhớ ra, vấn đề hiện tại cô đang suy nghĩ làm sao để có thể liên tưởng đến chuyện gì dó trong lịch sử nhỉ? Tự nhiên lại không biết cái tên tự xưng là Cửu Thiên Tuế Ngụy Trung Hiền đó là một tên thái giám chết bằm đã để lại tiếng xấu muôn đời.
- Lý Lộ Từ....
Lý Lộ Từ quay đầu lại, là một người phụ nữ trung niên, thùy mị thướt tha, có thân hình đẫy đà quyến rũ, khi còn làm ở văn phòng của Từ Chu Tể, Lý Lộ Từ đã từng gặp qua bà ta, nhưng bà ta tên gì thì hắn lại không biết.
- Xin chào...
Lý Lộ Từ cũng không biết nên xưng hô như thế nào, vừa rồi dường như có thấy bóng dáng của Từ Chu Tể, tuy nhiên nhân vật như Từ Chu Tể sẽ không đi một mình như vậy, Lý Lộ Từ cũng không có ý sẽ đi chào hỏi.
- Từ hiệu trưởng mời cậu đi qua đó.
Bí thư Tiểu Khê quay đầu lại ra hiệu.
Lý Lộ Từ thấy xung quanh có không ít người, hóa ra đã có người chú ý đến mình, đại khái là có chuyện gì liên quan đến mình thì Từ Chu Tể luôn gọi bí thư Tiểu Khê tới.
Bọn họ thảo luận chuyện gì về mình? Lý Lộ Từ biết vì mình với An Đông Dương, Lý Tồn Hỷ đều có lý do để tiếp xúc, khẳng định sẽ có rất nhiều người chú ý đến hắn, nhưng ngoài chuyện này ra thì cũng chẳng có chuyện gì để nói cả.
- Ngoan, đừng có chạy lung tung.
Lý Lộ Từ buông bàn tay nhỏ bé của An Nam Tú ra, lúc này mới đi tới, Từ Chu Tể đang đứng cạnh Lý Tồn Hỷ, người mập mạp đứng bên cạnh người đeo kính kia hóa ra là Châu bộ trưởng mà Đường Tô nói, Đường Tô và An Đông Dương, An Tri Thủy cũng đứng ở đó, như những gì Lý Lộ Từ thấy thì Kiều Niệm Nô cũng đang đứng cạnh Lý Tồn Hỷ.
Trực giác của Lý Lộ Từ có chút không ổn, Lý Tồn Hỷ là ủy viên cục chính trị, thư ký thành phố Trung hải, quyền cao chức trọng, người bình thường không phải muốn là có thể gặp được ông ta, nhưng mà Lý Lộ Từ lại nghĩ, vài lần tiếp xúc với ông ta, hắn cảm thấy đây là một con người đại phiền toái.