Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 38: Đại chiến ác liệt Uy Chấn Thiên
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Lý Lộ Từ ngồi trong xe cảnh sát, không hiểu gì cả, cô gái kia ngang nhiên cầm súng trước mặt mọi người, hơn nữa lại là súng thật, nhưng tại sao khi nhìn thấy cảnh sát lại phải chạy trốn?
Chẳng lẽ lại là tội phạm quốc tế đang bị truy nã, sát thủ xã hội đen? Cô ta nói sẽ đến tìm mình để làm gì, một sát thủ như cô ta làm vậy có phải là rất khác thường không.
Lý Lộ Từ nghĩ không ra, mấy anh cảnh sát cũng không nghĩ ra, gần rạp chiếu phim Hòa Bình có một trạm an ninh, nhìn thấy năm người bộ đội đặc công chạy như điên trên đường, một người còn đeo súng bên hông, người của trạm an ninh lập tức liên hệ với cảnh sát ở gần đó, giải quyết tình hình lộn xộn, lực lượng cảnh sát đông, nên làm việc cũng nhanh, nhanh chóng tìm ra năm người khả nghi kia.
Vốn tưởng rằng sẽ có một trận chiến ác liệt xảy ra, đám cảnh sát khá lo lắng, dù sao đây cũng không phải một nơi hỗn loạn như Mỹ mà hay có cảnh tượng cảnh sát giằng co với tội phạm, ai biết là liệu sẽ có người hy sinh hay không.
Làm sao có thể nghĩ đến, năm tội phạm này, trong đó có một người rất cao, bỏ cái mặt nạ ra thì là cái đầu trọc, quả nhiên không giống người bình thường, nhưng bốn người còn lại thì không thể nào là tội phạm được, vẻ mặt rất ngây ngô, rõ ràng chỉ là những sinh viên rất bình thường.
Mấy anh cảnh sát vẫn chỉ cầm súng giới nghiêm áp tải mấy người đó đến cục cảnh sát gần nhất.
Như Lý Lộ Từ đã nghĩ, bọn họ cũng không gặp phải hình thức tra hỏi nào, năm người đến đồn trình bày lại tình hình đã diễn ra, cũng may là có mang theo ví tiền, nên có thể suất trình thẻ học sinh. Hơn nữa khẩu Desert Eagle mà Tôn Ngạn Thanh mang theo chỉ là súng gỗ mạ sắt, trong ba lô không phải bom c4 mà là tượng Đại Hoàng Phong…Bọn họ mỗi người còn cầm một vé xem phim, tóm lại là mấy người này giống như là học sinh Russia vừa mới rời khỏi rạp chiếu phim.
Trước khi cảnh sát gọi đến trường đại học để chứng minh thân phận của họ, đồn cảnh sát đã thông báo về vụ việc vừa mới xảy ra lên cấp trên, để xử lý sự việc nghiêm trọng như đặc công dẹp đường này.
Sau khi giải quyết hiểu lầm, mấy anh cảnh sát vẫn chưa bình thường lại với nhóm người của Lý Lộ Từ, vì bọn họ mà cảnh sát phải mất công sức và thì giờ đi tìm, vừa rồi khi nhận được thông tin có phần tử bất hảo mang theo vũ khí làm loạn trên đường lớn ở Trung Hải, toàn bộ cảnh sát đã được huy động, bây giờ mới biết chỉ là hiểu lầm, hơn nữa mấy người đó lại là những sinh viên đại học quốc gia, không có cách nào truy cứu, đám cảnh sát có phần bực bội, nhưng cũng không thể quên tán dương tinh thần của bọn họ đã có gan thấy việc nghĩa là làm, cho nên cũng không chửi ầm lên rằng rõ ràng là thằn lằn còn muốn mặc mai rùa.
Vì việc này, chắc chắn là không thể xem phim, năm người có chút buồn bực, đem nỗi bực tức này trút cả lên đầu cô gái cầm súng khi nãy.
- Khóe miệng có nốt ruồi, rõ ràng chính là một con hồ ly lẳиɠ ɭơ.
Mã Đức Lý cười nhạo nói, hắn cảm thấy trong số mấy người, mình là người hiểu về phụ nữ nhất.
- Có lẽ là không vừa lòng chuyện gì, hay bạn trai cô ta không thỏa mãn được, nên ra phố gây sự.
Tần Nam ác độc phỏng đoán.
- Thì đó, khi nãy với Lý Lộ Từ chứ đâu.
Liễu Tử Việt cười cười.
- Quả nhiên là song súng lão bà bà.
Tôn Ngạn Thanh hằn học, vì cậu ta là người bị mất mặt nhất.
- Không có việc gì nhắc đến tôi làm chi?
Nhưng vé xem phim là Lý Lộ Từ mua, nên hắn đương nhiên buồn bực, huống chi trong lòng hắn lúc này còn một mối nghi ngờ lớn, sau khi hoàn tất việc ký tên, cảnh sát bắt đầu nói đến chuyện cô gái kia.
Sau một hồi vòng vo, nói là không phải chuyện của bọn họ, sẽ tự xử lý, bảo họ mau chóng rời đi.
Lý Lộ Từ không đi, tích cực phối hợp.
- Tôi nhớ rõ bộ dạng của cô ta, tôi có thể vẽ ra, sau đó để chuyên gia phục chế lại, đưa vào máy tính, có thể theo dõi được cô ta trên các hệ thống thông tin trong thành phố.
- Xem quá nhiều phim rồi, cậu mau đi đi.
Cảnh sát rõ ràng là không muốn hắn xen vào việc của bọn họ.
Nhưng không chỉ có Lý Lộ Từ mà cả bốn người kia cũng muốn phối hợp điều tra, dù sao đây cũng là một nghĩa vụ của công dân, phải góp phần vào sự phát triển ổn định của Trung Hải.
Thật là rất khó đối phó với mấy cậu học sinh, càng là học sinh trường cao cấp thì lại càng gây chú ý, nghĩa là học càng có lực ảnh hưởng và lực hấp dẫn chú ý hơn, cuối cùng thì cục trưởng cục cảnh sát cũng phải tự mình ra mặt.
- Chúng tôi sẽ điều tra chuyện này nhanh nhất có thể, tôi rất khen ngợi tinh thần hăng hái làm việc của các cậu, tôi sẽ thưởng cho các cậu năm trăm đồng, coi như là bồi thường việc các cậu bị bỏ lỡ mất buổi xem phim, các cậu mau đi xem tiếp đi, còn đợi nữa là quá nửa đêm mất đấy.
Cục trưởng rõ ràng là người rất có kinh nghiệm, cười ha ha rồi cũng đuổi được năm người đi.
Cho dù lần đầu tiên trong đời bước vào cục cảnh sát, nhưng năm người cũng không hề làm chuyện gì xấu, nhưng sau khi trải qua chuyện đáng sợ trên đường, bọn họ vẫn còn hơi lo, nhưng đi ra khỏi cục cảnh sát không lâu, họ lại phấn chấn như thường, chuyện này cũng không ảnh hưởng lắm đến tâm trạng xem phim của họ, chỉ có điều là lại không mang theo mặt nạ.
Mặc dù vậy, trông họ vẫn rất đáng ngờ, ít nhất là đến chiếc taxi trống thứ năm mới cho họ lên, lái xe rất tò mò hỏi đông hỏi tây năm người, sau khi biết họ không phải bộ đội đặc công mới cảm thấy cực kỳ thất vọng.
Năm người thiếu chút nữa đè bẹp cái xe taxi, mua vé, vừa vặn hết một suất chiếu. Người như họ trong rạp chiếu phim ngược lại không hiếm thấy, không làm cho nhiều người chú ý đến. Rạp chiếu phim trống rỗng, cả năm cùng ngồi xuống chuẩn bị xem, nếu không phải đằng sau còn có mấy đôi tình nhân anh anh em em suốt, thì quả thực đây chính là buổi chiếu dành riêng cho họ
Phim rất dài, tình tiết qua loa đại khái, cũng có vài cảnh làm rung động lòng người, nhất là khi cảnh đánh nhau đập vào mắt, ô tô, súng đạn, cảnh hoang tàn, thật khiến cho người ta kinh sợ. Tôn Ngạn Thanh nhìn cảnh khi Đại Hoàng Phong sắp sửa bị bắn nát đầu, đôi mắt đầy tình cảm nhìn chăm chú, chuẩn bị dành cái nhìn cuối cùng cho người bạn thân đang bị bạn gái cậu ta giữ lại, Tôn Ngạn Thanh lại kích động quơ bức tượng của mình, thiếu chút nữa kêu to lên.
(* Đại Hoàng Phong: Chiếc xe hay robot Bumblebee của nhân vật chính trong Transformer, cảnh trong đoạn là khi Bumblebee sắp bị hành quyết nhìn sang nhân vật chính Sam Witwicky)
Xem xong bộ phim, nhiều người vẫn còn nán lại thảo luận về tình tiết trong phim.
- Nữ diễn viên chính chắc chắn là đã bị ông chủ hại.
Mã Đức Lý nói.
- Nhất dịnh là như vậy, người phương Tây rất cởi mở, nữ diễn viên chính thường ở cùng với ông chủ, còn chạy ra nước ngoài thi đấu, sống rất buông thả, đây là chuyện bình thường.
Tần Nam phân tích rất có lý.
- Lại còn nhận chiếc xe đó, trong nước bán giá khoảng ba bốn triệu…
Tôn Ngạn Thanh khinh thường không thèm để ý nói:
- Nếu bạn gái tôi mà cũng nhận một thứ như thế từ người đàn ông mà cô ta ngưỡng mộ, thì xin mời cô cút đi cho.
- Nhưng dáng người thật đẹp.
Liễu Tử Việt cười gian tà.
- Cũng không tồi, lời thoại đẹp, nữ diễn viên chính thì hầu như luôn cùng với mấy người đàn ông ở trên giường.
Lý Lộ Từ có phần hoảng hốt, một lúc sau mới chen vào nói:
- Tôi thấy nội dung bộ phim không giống với những gì chúng ta đã xem trên mạng.
- Có chỗ nào không giống?
Tôn Ngạn Thanh nghiêng đầu hỏi.
- Trong lúc lộn xộn ở đoạn cuối, tôi nhìn thấy sắt thép bay.
Lý Lộ Từ nhớ lại hình ảnh đó, sắt thép bay tứ tung.
- Ha ha…
Mấy người cười phá cả lên.
Dường như là bọn họ không nhìn thấy, chỉ có mình thấy được, chẳng lẽ lại là hoa mắt sao? Nhưng rõ ràng hắn nhớ là có thấy, hình ảnh đó không phải chỉ trong nháy mắt, mà là cả một đoạn khá dài, khi nó từ xa bay tới, cặp mắt sáng kia như trừng trừng nhìn hắn.
Lý Lộ Từ cũng không nghĩ nhiều nữa, có lẽ là do bản thân quá hoảng hốt, sau đó mấy người cùng nhau đi ăn thịt nướng, Lý Lộ Từ về nhà, bốn người kia về kí túc xá.
Khu nhà này thật yên tĩnh, thời điểm 12 giờ đêm chính là lúc im ắng nhất của thành phố, tất cả chìm trong tĩnh mịch.
Gió đêm se lạnh, Lý Lộ Từ về đến nhà, hơi thở ấm áp, đèn vẫn còn sáng lờ mờ, ti vi đang chiếu kênh kinh tế, trên sô pha, đệm và gối ôm lộn xộn, An Nam Tú thì đang ngủ.
Cô bé mặc váy ngủ, cô đã tự mình mua trên mạng một bộ, váy khá ngắn có dây đai đơn giản, còn chưa che hết đựơc đùi, lúc cô nằm, để lộ ra đôi chân thanh mảnh rất cân xứng.
An Nam Tú chỉ là một cô bé, vóc dáng không cao, nhưng nằm như vậy lại lộ ra đầy đủ thân hình đang phát triển của mình, đôi chân kia không ngờ đã có cảm giác thon dài, dưới ánh đèn lờ mờ tỏa màu xanh ngọc làm mê lòng người, cô đang ngủ thì duỗi chân ra, đạp đạp, năm đầu ngón chân như trân châu chụm lại, mượt mà không một chút gợn sóng, trông rất xinh.
Tuy cô còn nhỏ, nhưng cũng như đóa hoa đang nở, tỏa hương thơm ngát, làm cho người ta nhớ nhung, muốn đến gần để hưởng thụ cảm giác hấp dẫn, nhất là hiện tại, cô lại không nghe lời Lý Lộ Từ mà cương quyết chọn cái qυầи ɭóŧ sεメy, khi cô nằm như vậy, chiếc qυầи ɭóŧ xẻ tà màu đen không thể nào che hết cặp mông cong lên, lộ ra đến cả một nửa, trông rất quyến rũ mà non nớt.
Lý Lộ Từ lắc đầu, An Nam Tú rất ghét ai gọi cô là cô bé, cho nên lúc Lý Lộ Từ cho cô tự chọn kiểu dáng nội y mới chọn loại sεメy như vậy, cố tình làm ra vẻ mình giống như một thục nữ, chẳng lẽ làm như vậy thì cô sẽ trưởng thành hơn sao? Lý Lộ Từ không hỏi suy luận logic đó của cô, nhìn cô ngủ, hắn không nỡ gọi cô dậy, nên đẩy cửa phòng cô, trải chăn, bế cô vào.
Da An Nam Tú cực kì mịn màng, mềm mại như xúc tu bạch tuộc, Lý Lộ Từ một tay đỡ chân cô, một tay đỡ cổ, nhẹ nhàng bế cô lên.
An Nam Tú không thoải mái kêu lên vài tiếng, không ngờ tay đang đặt trên cổ Lý Lộ Từ, hai mắt vẫn nhắm chặt, hỏi:
- Lý Lộ Từ…là ngươi phải không?
- Không phải tôi.
Lý Lộ Từ nói.
- Chính là ngươi.
An Nam Tú rất không hài lòng,mi mắt cong cong nhắm chặt.
- Được, là tôi.
An Nam Tú lúc này mới vừa lòng “Ừ” một tiếng, sau đó lại tiếp tục ngủ.
Lý Lộ Từ cười cười, ngồi ở mép giường, một tay luồn ra sau lưng cô, cởi cái dây thắt áo ngực, sau đó mới đặt cô lên giường, đắp chăn vào cho cô.
Đứng ở cửa, Lý Lộ Từ nhìn An Nam Tú đang ngủ say, khóe miệng kia khẽ cười, thật ấm áp và dịu dàng.
biglove