Chương 13: Cuộc sống ở chung bắt đầu

Trong đôi mắt ngày càng băng giá của Thiên Lý,A Triệu không hề thua trận, anh vẫn duy trì vẻ mặt thành khẩn.

A Triệu thật sự là vừa đẹp vừa trẻ, nếu như Alpha này hôm nay tới Trạm giám sát và làm bài kiểm tra cơ thể, nhất định sẽ tạo ra rất nhiều thiện cảm với những người làm việc tại trạm giám sát.

Tuy nhiên, đáng tiếc là người mà anh ta đối mặt bây giờ không hề bị ảnh hưởng bởi nhan sắc và vẻ mặt thành khẩn của anh ta.

- "Ta hiểu được ý của ngươi sau cuộc nói chuyện hồi lâu, ngươi là muốn ở trong nhà của ta sao?"

A Triệu ánh mắt chớp động, đắc ý gật đầu: "Đúng vậy! Ta muốn ở chỗ này báo đáp ngươi, dùng thân của ta báo đáp ngươi."

Thiên Lý vươn tay ôm con mèo đen vào lòng, lạnh lùng nói: "Nếu ngươi nói nhảm, đi ra ngoài ngay."

- "Ta không..."

"Nguơi không nói nhảm sao? Vậy thì nguơi có thể đang nghĩ về ta như một kẻ ngốc."

Con mèo đen thoải mái nheo mắt trong vòng tay của Thiên Lý, đôi con ngươi xanh lục bảo liếc nhìn khuôn mặt đối diện của A Triệu, như đang cười nhạo hắn.

"Ta sẽ không truy hỏi việc tên thật của ngươi. Ngươi có thể gặp khó khăn riêng, nhưng nếu ngươi muốn ở lại, ít nhất ngươi nên cho ta biết mục đích thực sự của ngươi là gì."

A Triệu ánh mắt sáng lên: "Ngươi đồng ý cho ta ở lại?!"

Thiên Lý lập tức trầm nghĩ - tên Alpha có phải là có suy nghĩ rào trước đón sau. Ta vừa muốn chỉ ra nghi hoặc trong lời nói, lại vô tình nói sai.

"Tôi không có ý đó..."

A Triệu ngay lập tức ngắt lời anh ta: "Ta có thể nói với ngươi mọi thứ. Ta thực sự rất trung thực. Tôi sẽ nói bất cứ điều gì ngươi yêu cầu."

"..." Thực ra Thiên Lý không thực sự muốn biết, và không muốn hỏi bất cứ điều gì.

Nhưng dường như lúc này Thiên Lý cần một Alpha.

Thiên Lý im lặng nhìn A Triệu, không chút biểu cảm, nhưng trong lòng đang chiến đấu kịch liệt - nếu đặt việc này vào quá khứ, Thiên Lý thậm chí sẽ không tính đến chuyện này, nhất định sẽ trực tiếp từ chối A Triệu, nhưng bây giờ Thiên Lý đã có vài phần. do dự.

Nhận thấy thành kiến

của mình với Alpha đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến công việc của mình, Thiên Lý muốn cố gắng thay đổi, không thể mù quáng chống lại nhóm Alpha nữa, cố gắng giao tiếp với họ, biết đâu lại điều chỉnh được những cảm xúc tiêu cực của bản thân với nhóm người Alpha thì sao. Đây là một trong những lợi thế cần suy nghĩ đến.

—— Muốn nôn...., chỉ cần có ý nghĩ này thôi Thiên Lý cũng khiến bản thân mình muốn nôn.

Vấn đề đầu tiên Thiên Lý gặp phải lúc này là làm sao để liên lạc được với Alpha.

Những Alpha mà Thiên Lý quen biết có thể đếm được bằng một bàn tay, những người quen thuộc lại càng hiếm, mặc dù có những con Alpha mà anh từng đối phó không quá kỳ quặc, nhưng rốt cuộc Thiên Lý chưa bao giờ làm bạn với họ.

A Triệu là ứng cử viên duy nhất và là ứng cử viên phù hợp nhất.

Sự cố bức thư cảm ơn khiến Thiên Lý không còn phản kháng với anh, Thiên Lý nghĩ rằng nếu có thể bắt đầu trò chuyện với A Triệu, có lẽ bản thân sẽ dần dần chấp nhận Alpha.

... Nói cách khác, bản thân Thiên Lý trước đây đối với người này chán ghét như vậy, nếu ngay cả hắn cũng có thể tiếp nhận, có lẽ sẽ dễ dàng tiếp nhận những Alpha khác.

Nhưng Thiên Lý chỉ muốn nói chuyện phiếm với hắn, còn A Triệu thì nghĩ sẽ ở trong nhà của hắn, thật quá đáng! Tưởng tượng bản thân có bạn cùng phòng là một Alpha... quá không thể chấp nhận được!

Thiên Lý khẽ cau mày - nhưng mà, công việc của mình thì sao, mình vẫn muốn lên cấp cao hơn trong lĩnh vực công việc.

... Đây thực sự là một vấn đề cần phải suy nghĩ kĩ càng dành cho Thiên Lý.

"Thiên Lý, Thiên Lý?"

Người đối diện đột nhiên đưa tay ra lắc lắc trước mặt Thiên Lý, đánh thức hắn đang trầm tư, Thiên Lý liếc mắt nhìn, khuôn mặt của A Triệu càng thêm xinh đẹp dưới ánh nến.

"Cờ hiệu..."

A Triệu nghe Thiên Lý nói vậy, lập tức nói: "Không phải ngươi nói muốn có thư cảm ơn và cờ hiệu sao? Nhưng ta không có tiền, nên ta mượn một mảnh vải đỏ để viết nó, và khi ta nhận được tiền, ta sẽ đổi nó thành một miếng nhung có viền vàng. "

—— Hắn chỉ nói cần thư cảm ơn, không phải cờ hiệu!

Nhưng Thiên Lý đã nhanh chóng rút ra thông tin quan trọng từ lời nói của A Chiêu, nói không có tiền trên người?

"Đó là lý do tại sao ngươi phải ở nhà của ta?"

A Triệu sững sờ, sau đó yên lặng quay mặt đi, chống tay lên cằm, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Ta hiện tại chỉ là không có tiền, có tiền sẽ trả lại cho ngươi. "

Thiên Lý gật đầu: "Vậy ngươi không có tiền, không có chỗ ở, cũng không có tiền ăn. Nếu có thể ở nhà của ta, ít nhất có thể giải quyết vấn đề sinh hoạt."

Giọng điệu thẳng thắn của Thiên Lý càng làm cho A Triệu không thể chịu đựng được, trong đời anh chưa bao giờ buồn vì tiền - tự viết cờ hiệu, nhặt một mảnh vải trên phố và tự viết vài chữ là như thế nào?

Bản thân là một Alpha nổ trội, lúc A Triệu tặng hoa cho Omega lúc trước đều là hoa vàng rực rỡ, so với bây giờ như trời đất, vì làm nhiệm vụ mà trở thành một kẻ không xu dính túi, đơn giản suy nghĩ là chua xót!

Ngọn nến cháy dở nửa chừng, sáp dầu màu trắng lăn dài như nước mắt, nhỏ giọt trên tờ giấy lót màu đỏ sậm, và biến thành một bông hoa sáo đèn cầy đông cứng.

A Triệu duỗi thẳng một chân dưới bàn: "Hừ, nói thật với ngươi, ta thực ra là trốn nhà đi."

"Chạy trốn? Tại sao?"

A Triệu ngao ngán thở dài: "Mẹ ta muốn giới thiệu cho ta bạn đời tương lai bà bắt ép ta xem mắt, ta không muốn gặp nên đã lẻn lên xe phi thuyền, lúc bỏ chạy thì vứt hết thiết bị liên lạc, đồ điện tử trên người. để ngăn họ tìm thấy ta. Thẻ cũng vứt luôn để không bị theo dõi. Thật không may, phi thuyền đột nhiên trải qua một cơn chấn động không rõ giữa chặng bay. Ta vốn dĩ muốn nhảy từ trên trời xuống rồi quay lại máy bay để lấy hành lý nhưng cuối cùng phi thuyền lại bị sự cố mà vỡ nát! "

Lúc này, A Triệu chán nản rung chân, thấy Thiên Lý nhìn chằm chằm mình, hắn chậm rãi thu chân lại: "Tiền của ta trên máy bay đều tiêu hết rồi."

Thiên Lý khẽ nhíu mày, nghĩ câu chuyện này của A Triệu hơi vô lý, để tránh những cuộc hẹn hò mù quáng? Không phải vậy... suy nghĩ thì anh ta vẫn còn trẻ, lại bắt đầu những cuộc hẹn hò mù quáng bây giờ, có quá cường điệu không?

"Ngươi định trốn khi nào?"

A Triệu cong môi, thanh âm trầm thấp mơ hồ: "Ngươi lo lắng ta cả đời sẽ dựa vào ngươi sao?"

Thiên Lý không nói chuyện mà ngây người nhìn hắn, A Triệu cảm thấy mình sắp bị ánh mắt của Thiên Lý gϊếŧ chết, đành phải đứng thẳng người, ho nhẹ một tiếng, ngồi lâu khó chịu: "Ta hiện tại đi nghỉ, thời gian nghỉ hè ta sẽ về học viện quân sự, giờ mẹ ta muốn bắt cũng không bắt được, về sớm thì mẹ biết tin tức của ta liền đưa ta về. học viện quân sự và hẹn hò xem mắt.

Chao ôi... ta thực sự không muốn hẹn hò mù quáng. Đúng vậy, họ luôn lấy một số thông tin sai lệch để nói dối ta. Lần trước họ nói với ta rằng hương vị pheromone của Omega là một mùi thơm khó quên, nhưng ngươi đoán nó có mùi như thế nào? "

Thiên Lý chớp chớp mắt, trong tiềm thức hỏi: "Làm sao vậy?"

"Có mùi tỏi tây! Suýt chút nữa hút chết ta và khiến ta không động dục nổi, đến động dục còn sắp không lên nổi? Nàng thật đúng là mẫu thân của ta!"

Thiên Lý nhìn thấy bộ dạng A Triệu muốn lật bàn, không khỏi cười thành tiếng, A Triệu kinh ngạc nhìn Thiên Lý: "Vậy ngươi có thể cười."

Thiên Lý bình tĩnh đáp lại: "Tại sao ta lại không có thể cười? Ta có phải robot đâu?"

Tay chống cằm, A Triệu tiến lại gần Thiên Lý: "Thẻ lương của ta ở ký túc xá, khi nào về ta sẽ trả lại cho ngươi."

Thiên Lý đẩy kính - Alpha này đúng là người của quân đội.

Thiên Lý sau khi nghe hắn nói xong, cảm thấy A Triệu không như hắn nghĩ, Thiên Lý cảm giác như một đứa trẻ chưa lớn, hơn nữa bản chất của Alpha này hẳn là không tệ....

"Tôi có thể nấu ăn, giặt quần áo và dọn dẹp. Nguơi chỉ cần nhận ta vào trong nhà mấy tháng... Ta sẽ rời đi ngay khi học viện quân sự bắt đầu! Ta hứa! Nguơi có thể sử dụng tiền trong khoảng thời gian này như là thuê ta, được không? "

"..."

Khi Thiên Lý đang trầm tư hai mắt, A Triệu nhìn chằm chằm hắn, luôn cảm giác được phía sau kính có một người, càng ngày càng gần, Thiên Lý đột nhiên ngẩng đầu: "Tóc của ngươi đã muốn khô rồi. "

A Triệu vội vàng đứng thẳng người, vỗ mạnh vào đuôi tóc.

"Ừm, vậy ngươi tạm thời có thể ở chỗ này, nhưng trong khoảng thời gian này ngươi ở lại nhà của ta, chúng ta có 3 quy tắc với nhau."

"Ba quy tắc gì?"

Thiên Lý ngơ ngác nhìn hắn: "Không hẳn là chỉ ba, ta chỉ là ước chừng thôi, ta có rất nhiều quy tắc, ngươi hãy ghi vào sổ."

"..."